- Cha cứ yên tâm đi, con biết chừng mực mà.
Lục Vi Dân gật gật đầu:
- Về Nam Đàm cũng không phải là trời sụp, nếu là vàng thì ở đâu cũng sáng lấp lánh. Ở lại nhà máy tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu không được thì đi huyện rèn luyện một chút chưa chắc đã là chuyện xấu. Con muốn đến Nam Đàm thể hiện một phen, biết đâu có ngày ngẩng đầu.
- Nói rất hay!
Lục Quang Tông trong lòng trở nên cao hứng:
- Đại Dân, con có thể nói ra những lời này, cha thấy rất yên tâm. Mẹ con bao nhiều năm nay làm giáo viên ở Nam Đàm cũng rất tốt mà. Con là sinh viên, cơ hội thể hiện mình càng có nhiều. Cha tin rằng con có thể ở huyện làm nên sự nghiệp.
- Đại Dân, lời cha nói rất có lý. Tuy nhiên, nếu Phó giám đốc Chân đã mời con đến ăn cơm, chứng tỏ Phó giám đốc Chân có để mắt đến con, chuyện của con và Chân Ny có phải…
Trần Xương Tú ngừng lại một chút, thấy con trai nhíu mày, liền chuyển đề tại:
- Còn nếu là có cơ hội có thể ở lại nhà máy, mẹ thấy con vẫn nên nói chuyện với Phó giám đốc Chân, nhờ ông ta nói giúp với Bí thư Cô. Cứ coi như là nửa năm không xong thì một năm, một năm rưỡi. Một nhà máy lớn như vậy, chẳng lẽ không bố trí được cho Đại Dân nhà chúng ta?
- Mẹ, con biết rồi, chuyện này nói sau. Hiện tại quan hệ của con mới đến Địa khu, nói chuyện này còn quá sớm, cũng có thể lưu lại ấn tượng không tốt cho lãnh đạo.
Lục Vi Dân cũng biết mẹ mình là một lòng một dạ muốn chính mình biến thành người Xương Châu.
Mẹ ở Nam Đàm dạy học đã mấy chục năm, nhưng đến giờ vẫn chưa được làm giảng viên chính thức. Hiện tại ngay cả chị hai cũng đã là giáo viên nòng cốt của trường trung học Lê Dương rồi, nhưng mẹ thì vẫn là giảng viên hợp đồng. Điều này khiến bà rất không cam lòng nên một lòng muốn hắn ở lại Xương Châu, không về Nam Đàm.
Cơm nước xong xuôi, Lục Vi Dân đứng trước của sổ. Hai ngày nay bận giúp Chân Kính Tài, cũng không có tâm trạng nào mà nghĩ đến chuyện khác. Sau một đêm ngủ ngon giấc, cảm thấy trí nhớ của mình cũng dần dần khôi phục.
Cuộc sống hai mươi mốt năm qua như một cuộn phim quay chậm chạy trong đầu hắn, có rõ ràng, có mơ hồ, có tỉ mỉ xác thực, có thô sơ giản lược, gần như mỗi một chi tiết đều khiến Lục Vi Dân không kìm nổi cảm thán. Hắn hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức, không để ý gì đến xung quanh.
- Đại Dân! Đại Dân!
- Trấn Đông? Đức Dũng? Là các cậu à? Trở về khi nào thế?
Lục Vi Dân thấy một chiếc xe đạp chạy đến trước cửa nhà mình, hai bóng dáng có chút quen thuộc từ trên xe đạp nhảy xuống.
Người cầm lái là một anh chàng dáng cao gầy, gương mặt xương xương, còn người kia trắng trẻo, dáng người thấp đậm. Hai người nhìn rất quen mắt, nhưng Lục Vi Dân cảm tưởng như từ một bức họa hiện ra.
Dù sao thời gian sai biệt cũng hơn hai mươi năm khiến Lục Vi Dân ngay lập tức rất khó thích ứng được. Hai người thanh niên trẻ tuổi trước mặt chính là hai người bạn học trung học thân nhất của hắn.
Lục Vi Dân học trung học ở trường trung học nhà máy , nhưng do không có hộ khẩu ở Xương Châu nên không thể không về Nam Đàm thi đại học. Đây cũng là một quy tắc trong chính sách giáo dục và bố trí công việc của nhà nước: Đến từ đâu thì quay về đó.
Nếu trước khi phân công công việc mà không được đơn vị mình muốn làm thu nhận thì sẽ phải quay trở lại nguyên quán của mình.
Đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng mà Lục Vi Dân trước đây tận lực muốn được lưu lại nhà máy . Chỉ khi nhà máy đồng ý nhận mình thì mới có thể ở lại Xương Châu mà không nghĩ tới cuối cùng lại bị người đá đi.
Đương nhiên, đây là việc trước kia, còn hiện tại đối với Lục Vi Dân mà nói thì không quá quan trọng. Hiện tại Lục Vi Dân có thể thản nhiên, tự tin và háo hức chờ đợi đối mặt với thế giới này, bất kể là vận mệnh đem chính mình đẩy về Nam Đàm hay là ở lại Xương Châu.
Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng là hai người bạn học trung học thân thiết nhất của Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân quan hệ với người khác không tồi, nhưng thực sự chơi được thì cũng chỉ có hai, ba người.
Đều nói con người có tính bầy đàn, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trường trung học nhà máy vẫn là trường trung học trọng điểm của thành phố, mà lớp cũng là lớp chọn. Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng thành tích các môn tự nhiên và trung văn luôn đạt top , còn chính mình thì trong toàn khóa năm đó chỉ hơn được người, chẳng qua lúc thi vào đại học phát huy tương đối tốt nên mới có thể đỗ vào đại học Lĩnh Nam.
Lúc trước khi đăng ký vào đại học Lĩnh Nam, Lục Vi Dân cũng không quá kỳ vọng, vốn tưởng rằng có thể thi đỗ vào một khoa bình thường đã lấy làm thỏa mãn rồi, không ngờ tùy tay đăng ký vào đại học Lĩnh Nam lại giống như có thần trợ giúp.
Tề Trấn Đông đã đỗ vào Học viện bưu chính viễn thông Thành Đô, này đã đổi tên thành Đại học khoa học công nghệ, hoàn thành giấc mộng làm một chuyên gia điện tử của y.
Ngụy Đức Dũng lại đỗ đại học Phục Đán, coi như một ngôi sao sáng của trường trung học nhà máy .
Tuy rằng trường trung học nhà máy vẫn là trường trung học trọng điểm của thành phố, nhưng nói là trọng điểm phần nhiều là do điều kiện của trường rất tốt, nếu muốn nói về trình độ dạy học và thành tích thi vào đại học thì vẫn có sự chênh lệch rất lớn so với trường trung học trọng điểm của tỉnh. Mà Ngụy Đức Dũng đỗ đại học Phục Đán coi như là phá lệ, trước đây chưa từng có.
Ngoại trừ Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng, Lục Vi Dân còn có một người quan hệ khá tốt tên là Tiêu Kính Phong, trên lớp học thành tích không tốt lắm nhưng lại vô cùng hợp ý với Lục Vi Dân. Hai người đều là chủ lực của đội bóng rổ trong trường học. Tiêu Kính Phong là tiên phòng còn Lục Vi Dân là hậu vệ.
- Trấn Đông tối qua mới về, tôi tối hôm kia đã về rồi. Đến nhà tìm thì cậu vẫn chưa về, sáng và chiều hôm qua cũng đến tìm cậu hai lần, mẹ cậu nói cậu còn chưa có về, không biết là chạy đi đâu. Nói thật đi, có phải sợ tôi và Trấn Đông về quấy rầy thế giới riêng của cậu với Chân Ny hay không?
Ngụy Đức Dũng tính tình thoải mái, chẳng để bụng những chuyện tủn mủn, ở lớp học rất hợp ý Lục Vi Dân. Sau khi phân ban thì đã trợ giúp rất nhiều cho Lục Vi Dân. Có thể nói, Lục Vi Dân đỗ được đại học Lĩnh Nam là có công rất lớn của Ngụy Đức Dũng.
- Miệng chó không phun ra ngà voi, thằng nhóc cậu lúc nào cũng nói linh tinh.
Lục Vi Dân hưng phấn nói. Thời thanh xuân hai mươi mốt năm trước cứ như vậy quay trở lại. Thật không thể tin nổi, nhưng sự thật lại đúng là như thế.
- Ha ha, còn ngại à? Đại Dân, tôi còn lo cậu tâm tình không thoải mái, không hề nghĩ rằng sức mạnh của tình yêu có thể làm dịu hết thảy. Trấn Đông, thấy tôi nói đúng không, Đại Dân là người thế nào, sao có thể vì chuyện cỏn con này mà suy sụp được. Đến đâu chẳng như nhau, có bản lĩnh thì không thể không quay về Xương Châu được, phải không?
Ngụy Đức Dũng vỗ bồm bộp vào bả vai anh chàng gầy gò bên cạnh.
- Đại Dân, thấy cậu như vậy, tôi với Đức Dũng cũng an tâm. Chúng tôi còn tưởng cậu không vào được nhà máy thì trong lòng sẽ không thoải mái.
Anh chàng cao gầy mặc một chiếc áo giản dị màu trắng, hơi ngượng ngùng nói:
- Xem ra là chúng tôi đã lo lắng vô cớ rồi.
- Lúc đầu thì trong lòng thật sự cũng không thấy thoải mái? Tuy nhiên, không thoải mái thì có thể làm gì? Sự việc không phải do mình làm chủ. Họ là dao thớt, mình là thịt cá, tùy bọn họ xử lý thôi.
Lục Vi Dân nhún vai, ngoắc tay ra hiệu hai người:
- Vào đây đi, cứ đứng ngoài nói chuyện thế à.
- Thôi đi, hôm nay nóng bức thế này, đến bể bơi ngâm nước cho mát đi. Hôm qua mới thay nước đấy.
Ngụy Đức Dũng tươi cười nói:
- So với việc ngớ ngẩn ở nhà thì thoải mái hơn nhiều.
- Cũng được, các cậu có mang quần bơi không?
Lục Vi Dân cũng thấy trên người nhơm nhớp, đang muốn đi tắm rửa. Lúc này mặt trời vẫn còn chói chang, tuy nhiên cũng không sao, phơi nắng đen một chút cũng có vẻ khỏe mạnh.
- Có mang. Đi thôi, chúng ta tháng rồi chưa gặp mặt, vừa lúc có thời gian tâm sự một chút.
Ngụy Đức Dũng ngoác miệng:
- Hay là cậu gọi cả Chân Ny đi?
- Không cần, chỉ ba chúng ta thôi.
Lục Vi Dân vừa lắc đầu vừa quay vào nhà. Sau một hồi lục lọi mới lôi ra một chiếc quần bơi cũ màu đỏ, kiểu dáng này ở thế kỷ hai mốt căn bản không còn nhìn thấy nữa.
Lục Vi Dân sửng sốt nhìn chiếc quần bơi một hồi, lúc này mới ý thức được đây là quần bơi của nam giới ở thời đại này.