Sau khi thấy người của đồn công an tới, ba người im lặng từ trong đám người ủ rủ đi ra, chia nhau ra men theo triền núi
- Con mẹ nó, thằng nhóc đó thật sự có mấy phần bản lĩnh!
Một tên đầu húi cua hung hăng nói:
- Đám người thôn Thủy Ngưỡng tôi sớm đã nói vô dụng, chưa gặp qua tình cảnh như vậy, tùy tiện tìm mấy tên đến dụ dỗ thì bị lừa, thật đúng là.
- Đủ rồi, anh bớt ở đó nổ đi! Nếu không phải anh ném tảng đá kia, cũng không đến mức ồn ào đến công an cũng đến luôn, tên khốn kiếp Đồng Lập Trụ rất độc, đảo mắt một cái thì có thể nhận ra người, còn tên khốn Thường Xuân cũng là kẻ thích gây sự, mẹ nó, làm sao lại đưa tên khốn khiếp Đồng Lập Trụ đến đồn công an khu kinh tế mới?
Một người đàn ông khác tóc dài quần áo hoa hung hăng nói ra.
- Điều này có chút khó khăn, phải thương lượng kĩ lưỡng với Tam Ca một chút.
- Anh Thái, phải ra tay sớm một chút, mảng Khu kinh tế mới này tôi thấy công trình rất lớn, tùy ý đưa hai công trình truyền sang tay người khác làm, thì có thể khiến cho anh em chúng ta mấy năm không phải lo.
Lại một người đàn ông gầy gò khác mặc sơ mi tay ngắn cũng nói chen vào:
- Hay là chúng ta đi lấy một mảnh đất bờ sông, vì công ty xây dựng đưa cát đá, việc này tôi cũng rõ, không mất thu nhập, cũng ổn thỏa một chút.
- Tam Bì nói có chút đạo lý, chúng ta có thể hơi nóng vội, có lẽ đổi một phương thức để dễ xử lý một chút, mẹ nó, chẳng qua tiền đến muộn, vui chơi nhiều, nếu anh Thái ở Khu kinh tế mới thì tốt.
Thằng tóc dài lại thở một hơi dài
- Bình Oa, bên thôn Thủy Ngưỡng sẽ không có gì chứ?
- Không có vấn đề gì, tôi để Nhị Cẩu đi khuyến khích, anh ta vốn dĩ chính là người thôn Thủy Ngưỡng, danh chính ngôn thuận, cho dù là công an tìm anh ta cũng không sợ chiếm đất làm náo loạn. Còn nói việc làm công trình cho người khác làm mà không thể cho quê hương mình làm, còn để người nơi khác đến làm, đây không phải công việc kỹ thuật gì yêu cầu cao độ, công việc đào đất chúng ta làm được.
Giọng điệu của tên tóc húi cua có chút không chắc chắn.
- Tuy nhiên mồm mép Nhị Cẩu không đủ cứng rắn, đầu óc cũng không sáng dạ, chỉ sợ công an chưa hỏi đã khai ra điều gì đó, hay tôi để y đi ra ngoài trốn một thời gian?
- Lúc này một khi đi chỉ sợ Đồng Lập Trụ sẽ ngửi thấy mùi, tôi hiểu người này, như con chó điên, ngửi được một chút mùi thì giữ chặt không buông nhưng nếu để Nhị Cẩu bị Đồng Lập Trụ bắt được cũng nguy hiểm.
Thằng tóc dài vừa cắn răng, bình tĩnh nói:
- Thế này đi, tối nay các anh gọi Nhị Cẩu ra, rồi chúng ta dạy y nên nói cái gì, nếu chẳng may công an tìm đến anh ta, để anh ta có chết cứ nói chiếm đất nên bồi thường tiền, còn có chính là trong xã mình dựa vào cái gì không lo công việc, cái khác đều không nói nhiều
- Anh Thái, đầu cán bộ Ban quản lý đó bị Bình Oa đánh một lỗ, sợ rằng sự việc này bên Công an không buông tha Bình Oa, lúc ném tảng đá đi mặc dù người nhìn thấy không nhiều, nhưng vẫn có hai điều tôi sợ…
Tam Bì nói chen vào.
- Ừ, việc này tôi hiểu được, tôi trở về nói với anh Ba, Bình Oa ngày mai trước tiên đi tránh một thời gian. Tam Bì, bên Thủy Ngưỡng anh chú ý vào, tôi phỏng chừng người bên Thủy Ngưỡng cũng không quen chúng ta. Cho dù là bọn họ đã nói cho Công an rồi, cũng không ai biết được chúng ta là người ở đâu, phần lớn cho rằng chúng ta là người của thôn Đại Hà, để họ đi thăm dò.
Anh Thái xua xua tay, lại nghĩ một chút mới nói:
- Thật sự không được, thì nói cho Nhị Cẩu, nói Tam Mãng Tử đi nhận tội, dù sao não anh ta cũng có chút vấn đề, khiến anh ta một mực nhận tùy tiện ném đá, tôi xem công an có thể làm gì anh ta!
- Đúng rồi, để Tam Mãng Tử đi nhận, Công an cũng chỉ có giương mắt nhìn
Bình Oa reo lên vui mừng, hiển nhiên trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với việc mình mới ném đá
- Anh Thái, Tam ca không phải có bối cảnh có quan hệ sao, để anh ta nghĩ biện pháp, sự việc này chỉ để chúng ta xung phong, có phải cũng có chút không có ý nghĩa không?
Bình Oa nhìn anh Thái một cái, chu mồm thè lưỡi.
- Có một số việc, tìm mối quan hệ ra mặt, phải dùng một số thủ đoạn dễ xử lý hơn chúng ta nhiều, chúng ta hiện tại làm thành như vậy, anh ta lại ra mặt làm một chút, cũng mượn cớ kêu la.
- Tam ca nói rồi, thép tốt phải dùng đến chỗ mấu chốt, bây giờ vẫn không phải lúc.
Thằng tóc dài ngẩng đầu nghĩ một chút
- Khi một số người có thể dùng được, chưa chắc chúng ta đã tiêu nhiêu tiền như vậy cung cấp cho họ ăn họ uống, còn tìm đàn bà ngủ cùng họ, còn có thể thoát sao? Tam ca nói rồi, khu kinh tế mới e rằng mấy năm sau đều sẽ càng làm càng lớn, béo đến chảy mỡ, nơi kiếm rất nhiều tiền, địa bàn này chúng ta ăn chắc rồi.
Sau khi Lục Vi Dân từ thôn Đại Hà mở Hội nghị tọa đàm với người dân của thôn thì đã tìm được Đồng Lập Trụ thương lượng sự việc Cao Nguyên bị đánh.
Đồng Lập Trụ cũng không nghỉ ngơi, anh ta cũng biết việc này không phải là nhỏ, sáng sớm hai ngày này đem toàn bộ người dân tản đi, bắt đầu phát động các mối quan hệ xã hội tìm hiểu tình hình.
Phải nói Cao Nguyên bị thương không phải nặng lắm, bị thương ngoài da cộng thêm một chút chấn động não, nghỉ ngơi hai tuần cũng đỡ rồi, mấu chốt là những vết xước này không phải vô tác dụng, quả pháo thứ nhất của đồn công an khu kinh tế mới không nổ thành tiếng, không thể nghi ngờ là một sự nhục nhã, cho nên Đồng Lập Trụ cũng nắm chắc chủ ý phải làm sáng tỏ vụ án này, khiến cho Ban quản lý cũng khiến cho Huyện Uỷ huyện phủ chú ý bản lĩnh của Đồng Lập Trụ.
Khu ngoại ô trước giờ trị an xã hội phức tạp, Đồng Lập Trụ làm nhiều năm ở đội Cảnh sát hình sự, tự nhiên cũng có sự nhạy bén của tai và mắt, bên Song Phượng và Bắc Phong cũng không ngoại lệ, chẳng qua sự nhạy bén của tai và mắt là sự sử dụng đặc biệt, tuy nhiên Đồng Lập Trụ tự nhiên có lối đi của riêng mình. Rất nhanh chóng vận dùng một thời gian dài lăn lộn ở góc độ xã hội bên Song Phượng để hiểu biết tình hình đó, chỉ mất hai ngày thì chạm đến được một số tình hình.
Đồn cảnh sát khu kinh tế mới cũng là phòng cho thuê, cách Ban quản lý khu kinh tế mới đại khái khoảng m đường thẳng, cũng là một trang trại nhỏ, chẳng qua trang trại này cách Nội thành gần hơn một chút, ở bên đường cao tốc, giao thông như vậy càng thuận lợi, cũng lợi cho Đồn công an dừng xe.
Lục Vi Dân bước vào Đồn công an đụng phải Từ Binh.
Từ Binh xem như theo Đồng Lập Trụ đến đồn công an Khu kinh tế mới, nếu không phải Từ Binh thời gian làm việc thực sự quá ngắn, mà Cục công an lại là một cơ quan rất coi trọng kinh nghiệm lý lịch, Đồng Lập Trụ thật sự muốn để Từ Binh làm trợ thủ cho mình, nhưng hiện tại điều kiện vẫn chưa chín muồi.
Vốn dĩ đồn công an khu kinh tế mới chính là một nơi rất tốt, không ít người đều hi vọng được điều đến đồn công an khu kinh tế mới, may mà Mã Đạo Minh cũng biết việc xây dựng khu kinh tế mới là công tác trọng điểm trong huyện năm nay. Vì vậy về việc tuyển cử của Đồn công an khu kinh tế mới cũng không dám tùy tiện sắp xếp người đến lẫn lộn thật giả, về cơ bản đã thỏa mãn yêu cầu của Đồng Lập Trụ.
Nhân viên chỉ đạo Ngô Hải Phát hóa ra là Phó trưởng phòng Phòng trị an, lần này làm nhân viên chỉ đạo ở Đồn công an khu kinh tế mới, cũng xem như đã thăng chức, mấy người cảnh sát nhân nhân dân khác hoặc là đến từ Đồn cảnh sát thành phố hoặc nội thành Tây Hoa hoặc ngoại ô, hoặc là đến nòng cốt tinh anh từ Đội cảnh sát hình sự hoặc Phòng trị an, vì vậy đám người này cũng coi như khiến Đồng Lập Trụ hài lòng.
Đồn công an có chín cảnh sát, tạm thời vẫn trống chỗ Phó đồn trưởng, mặc dù Đồng Lập Trụ rất yêu thích Từ Binh, nhưng mấy tên cảnh sát kia cũng đều là những tay già đời rất có kinh nghiệm, vì vậy anh ta vẫn không cứng nhắc đề bạt Từ Binh lên, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự tích cực làm việc của các đồng chí khác. Việc này anh ta cũng bàn qua với Lục Vi Dân, Lục Vi Dân cũng cảm thấy quả thật hơi khó xử.
-Từ Binh, sếp Đồng và chỉ đạo Ngô có mặt chứ?
- Có, bọn họ đều vẫn đang nghiên cứu vụ án, anh đến thật đúng lúc, bọn họ cũng nói muốn qua thương lượng với anh một chút.
Từ Binh vẫn duy trì mối quan hệ bạn bè rất hòa hợp với Lục Vi Dân, theo sự tiếp xúc ngày càng nhiều, quan hệ hai người so với thời đi học ngược lại thân thiết hơn.
Trên thức tế Phòng họp nhỏ của Đồn công an chính là một cái phòng ngủ cũ của nông trại được sửa đổi, cố gắng có thể chứa bảy, tám người, vây quanh hai cái bàn bản vuông ghép lại, trải lên một cái khăn trải bàn màu xanh lam, cũng miễn cưỡng để liệu cơm gắp mắm.
- Vi Dân, đến ngồi, đúng lúc tôi và ông Ngô muốn bàn bạc tình hình vụ án với anh.
Đồng Lập Trụ nhìn thấy Lục Vi Dân tiến vào, vội chào hỏi, cô Mẫn trong văn phòng cũng bưng đến cho Lục Vi Dân một ly trà nóng,
- Anh đi thôn Đại Hà tọa đàm tình hình thế nào?
- Bên thôn Đại Hà không có gì, Chủ nhiệm Mã hôm qua trở về thì đã đi thôn Đại Hà, anh ta là người Song Phượng rồi, cũng có uy tín, huống hồ việc này nên là bên Bắc Phong làm, Song Phượng thì theo phất cờ hò reo mà thôi.
Lục Vi Dân cũng không khách sáo, đặt mông ngồi xuống.
- Mấu chốt vẫn là bên Bắc Phong, trong thôn Thủy Ngưỡng có chút cổ quái, Thường Xuân đến hóa ra đã nói qua cho tôi Lưu Tam Nhi vẫn muốn nhúng tay vào công trình cơ sở trong khu kinh tế mới, trong huyện mặc dù đã định ba công ty xây dựng đến phụ trách xây dựng đường, nhưng cũng còn có một số công trình phụ thuộc và công trình san bằng đất hoạt động chưa rõ ràng. Lưu Tam Nhi thì muốn nhúng tay vào, tôi cũng đã hỏi qua Chủ nhiệm Cao, anh ta nói thật sự có việc như vậy, có người đã đến tìm anh ta yêu cầu nhận thầu công trình phụ gia và công trình san bằng đất, anh ta đã cự tuyệt rồi, về sau còn có người đã thông qua các mối quan hệ đến tìm anh ta, anh ta đều không nhả ra, không ngờ thì xảy ra sự việc này.
- Ý của anh là nói Lưu Tam Nhị cũng nhúng tay vào việc này? Sau lưng có Lưu Hắc Oa làm trò quỷ?
Đồng Lập Trụ trầm ngầm hỏi:
- Tình hình này chúng ta tạm thời vẩn chưa làm rõ, nhưng theo manh mối này của anh, tính khả năng rất lớn.
Đồng Lập Trụ không lạ lẫm gì Lưu Tam Nhi, nhân vật này lăn lộn thời gian dài ở Nam Đàn, anh ta cũng đã giao tiếp qua mấy lần, có rất nhiều thuộc hạ, cái gì cũng có dính líu, nhưng việc thật sự anh lại rất khó tra được anh ta có nhược điểm gì, một câu nói, là lão tặc thường xuyền lăn lộn nơi này này, đặc biệt là sau khi Lưu Hắc Oa lão luyện xuất hiện, Lưu Tam Nhi và đối phương khuấy cùng một chỗ, Lưu Hắc Oa đại khái cũng là truyền thụ một số giải pháp cho Lưu Tam Nhi, Lưu Tam Nhi liền càng tinh ranh, linh hoạt.
Hiện tại Lưu Hắc Oa ở Nam Đàn chưa nắm được chứng cứ rõ ràng về anh ta, anh khó mà đụng đến gân cốt anh ta.