- Chân Tiệp, tình hình cụ thể tôi vẫn chưa rõ, nhưng sự việc đại khái tôi cũng biết, việc này chú Chân có cách gải quyết gì chưa? Tinh thần của chú ấy thế nào?
Lục Vi Dân dám khẳng định Chân Kính Tài là bị người ta bày kế gài bẫy, nhưng hắn vẫn cần làm rõ tình hình cụ thể hơn nữa.
- Sau khi cha tôi xảy ra chuyện chỉ có hôm qua tinh thần không tốt lắm, hôm nay đã đỡ nhiều rồi. Nhưng ông ấy không nói lời nào với ai trong nhà, mẹ tôi lúc này cũng không muốn nói chuyện với ông ấy. Ông ấy đến nhà máy hai chuyến, trở về thì nhốt mình trong phòng sách, ngay cả cơm cũng là tôi mang vào phòng sách cho ông.
Vành mắt Chân Tiệp ửng đỏ, xảy ra việc như vậy cô cũng không biết nên làm gì bây giờ mới đúng. Nếu giống với chuyện năm ngoái, ít nhất cũng có thể ra ngoài đi tìm một số chú bác Cô Minh Lương và Qúach Chinh hỏi thử, chuyện như thế này, bị người ta bắt tại trận, một cô gái làm sao có mặt mũi mà ra ngoài?
Hai người nói chuyện mặc dù rất khẽ, nhưng vẫn kinh đọng đến người trong phòng.
- Chân Tiệp, con đang nói chuyện với ai đấy, ai đến vậy?
- Mẹ, là Đại Dân. Chân Ny, Đại Dân đến rồi!
Chân Tiệp liếc mắt nhìn Lục Vi Dân một cái, thần sắc có chút phức tạp nói:
- Cậu đi an ủi Tiểu Ny một chút đi, hai ngày nay con bé đã khóc mấy trận rồi, buổi sáng đi ra ngoài mua sữa đậu nành và quẩy còn bị người ta nói móc một hồi, tức đến nỗi chạy thẳng về nhà rồi khóc lớn một trận.
- Ừm, tôi biết.
Lục Vi Dân cũng đã thở dài một hơi, sự việc này ngược lại là mấy thành viên nữ trong nhà là khó chịu nhất, ra ngoài thì phải nghe những lời đồn thổi, cũng không có cách nào cãi lại.
- Đại Dân đến rồi? Ôi, cháu đi xem Chân Ny đi, đêm qua con bé ngủ không ngon, lúc này đang ngủ bù.
Nhạc Thanh từ trong phòng ra vẫn ăn mặc rất hợp thời, nhưng tinh thần không tốt lắm, xem ra sự phản bội của chồng đã mang lại cho bà ấy sự đã kích không nhỏ. Nhưng Lục Vi Dân biết kỳ thực Nhạc Thanh sớm đã biết quan hệ không trong sáng giữa Chân Kính Tài và Hắc Mẫu Đơn đó, nhưng bà ta vẫn giả vờ không biết. Thậm chí ngay cả Chân Tiệp cũng loáng thoáng biết được việc phong lưu của cha mình trong quan hệ nam nữ, sở dĩ Nhạc Thanh sở dĩ chịu đả kích không nhỏ kỳ thực phần nhiều là vì chồng mình khó giữ được quyền và vị thế mà lo lắng mới đúng.
- Vâng, cháu đợi cô ấy ngủ thêm một lát.
Đi vào phòng khách, Chân Tiệp bưng tới một chén nước cho Lục Vi Dân, Lục Vi Dân cũng không khách sáo, uống cạn một hơi, ngồi trên ghế sofa:
- Cô Nhạc biết chú Chân có dự định gì không?
- Hừ, ông ấy thì có thể có dự định gì? Bây giờ đợi nhà máy xử lý, tính phong lưu đó mà không biết kiềm chế một chút, bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn cả ngày chạy theo loại đàn bà đó!
Nhắc đến chồng mình, Nhạc Thanh bắt đầu tức giận, đôi mắt cũng đỏ lên, chiếc khăn trong tay cũng bắt đầu lau nước mắt
- Làm sao không đánh lão ta chết đi? Thế còn yên thân!
- Mẹ! lúc này mẹ nói những điều này làm gì!
Chân Tiệp vừa thẹn vừa giận. Mẹ mình là một người không biết chừng mực thì cô ta cũng biết, nhưng Lục Vi Dân dù sao cũng là người ngoài, cho dù là đã xác định quan hệ yêu đương với em gái, nhưng sự việc mất mặt đó lại nói một lần nữa thì thật vô nghĩa.
Thấy con gái lớn giận, Nhạc Thanh mới ý thức được mình có chút lỡ lời, nức nở vài tiếng rồi không lên tiếng nữa.
- Đại Dân, trước tiên cậu đi xem Chân Ny đi.
Chân Tiệp đã thở dài một hơi.
- Một lát rồi nữa cậu hãy đi gặp cha tôi, tôi thấy lời nói của cậu có thể cha tôi sẽ nghe, cha tôi có thể cũng muốn nói chuyện với cậu.
Lục Vi Dân gật đầu.
Đẩy cửa phòng ngủ của Chân Ny ra, ánh sáng không tốt lắm, tấm rèm đã che kín mít, từ giường vọng đến tiếng thở đều đặn, Lục Vi Dân nhìn cho quen với ánh sáng rồi mới đóng cửa lại.
Hai cánh tay trắng ngần của cô lộ ra ngoài tấm chăn mỏng, mái tóc lòa xòa che gần nửa khuôn mặt Chân Ny. Lục Vi Dân khẽ thở dài một hơi, rón rén đến bên giường, lặng lẽ ngồi xuống.
Chân Ny chỉ mặc một bộ váy ngủ, tháng chín ở Xương Châu, buổi trưa vẫn hơi nóng bức, tấm chăn mỏng chỉ che nửa người, tư thế nằm nghiêng khiến cho bộ ngực vốn dĩ rất gợi cảm ép xuống lại nhìn rõ hơn khe ngực hấp dẫn.
Trong kiếp trước Chân Ny đi ngủ chưa bao giờ mặc áo lót, cho dù là ngủ trưa một lát, cũng cởi bỏ áo lót, thói quen này trong kiếp này dường như cũng không thay đổi.
Tiếng hít thở đều đặn trộn lẫn mùi nước hoa thoảng thoảng khiến nỗi bực bội trong lòng Lục Vi Dân bỗng chốc dịu đi không ít.
Lục Vi Dân ngồi lẳng lặng ở bên giường, suy nghĩ sự việc một cách lặng lẽ.
Trong kiếp trước Chân Ny chính ở trong tình cảnh này dần dần rơi vào sự tấn công của Diêu Bình. Hắn đã nghĩ thông suốt, đắm mình trong những kỉ niệm của quá khứ, chỉ sợ những hồi ức xưa chưa từng xảy ra không có nhiều ý nghĩa, sự việc chưa từng xảy ra vốn dĩ không thể nói rõ điều gì, mà kí ức hơn hai mươi năm của mình, còn có thể dễ dàng để chuyện kiểu này xảy ra sao?
Câu trả lời rất đơn giản, đương nhiên là không!
Sở dĩ Diêu Bình trước đây có thể ngạo mạn, phần nhiều là vì cha y là Diêu Chí Bân đã tiếp nhận vị trí Phó giám đốc nhà máy của Chân Kính Tài, mà anh y Diêu Phóng Tắc rất nhanh đã trở thành Phó chủ nhiệm Ủy ban công tác Đoàn, mà lập tức đã được điều tới Ủy ban công tác Đoàn tỉnh. Gia thế hiển hách như vậy đối với một Chân Ny như con phượng hoàng gãy cánh không thể nghi ngờ là có lực tác động và tính kích thích rất lớn. Chân Ny bị những ánh mắt và lời nói lạnh lùng bao quanh có lẽ cần một người có thể khiến cô một lần nữa được tôn trọng để đánh lại những người gây tổn thương cho cô. Hơn nữa sự theo đuổi bám riết không tha của Diêu Bình quá dai dẳng, mà lúc này hắn lại có vẻ bất lực như vậy.
Có người nói rất hay, con người cũng giống với các động vật khác trong giới động vật, giống cái lựa chọn giống đực có khí thế dũng mãnh, giống đực lựa chọn giống cái vì nhan sắc kiều diễm. Vì thế cuối cùng Chân Ny đã lựa chọn lao vào vòng tay của Diêu Bình, ở một góc độ nào đó mà nói, điều này không thể trách Chân Ny, mặc dù lựa chọn này của cô có chút ngây thơ mà ngu dại.
Đây thật sự toàn bộ là trách nhiệm và sai lầm của Chân Ny sao?
Nhìn thấy gương mặt yêu kiều lại có chút u sầu, Lục Vi Dân dâng trào cảm xúc, miên man bất định.
Đầu hàng hiện thực cũng là kết quả mà rất nhiều người không thể không lựa chọn, anh không thể hy vọng xa xỉ là ai cũng phải kiên cường bền bỉ, đó dù sao cũng là nghị lực cứng cỏi mà chỉ số ít người mạnh mẽ mới có được. Một cô gái ở trong hoàn cảnh cô đơn bất lực, lại bắt cô ấy kiên cường không chịu cúi đầu, quả là làm khó người khác.
Điều này có coi như mình đang tìm lý do để tha thứ cho Chân Ny không? Nhưng trong lòng mình thật sự tha thứ tất cả sao? Có thể hoàn toàn cho qua sao? Lục Vi Dân không khẳng định, nhưng hắn phải thừa nhận ít nhất bây giờ hắn vẫn tràn đầy nhớ nhung Chân Ny.
Thiếu nữ trên giường cuối cùng cũng xoay người, có chút bất nhã để lộ chiếc đùi tráng nõn ra ngoài chăn, cái váy ngủ hơi ngắn lật lên, lộ cả nửa mông ra ngoài.
Chiếc quần lót họa tiết phim hoạt hình ngày xưa đã được thay thế bằng chiếc quần ren đen gợi cảm, sau khi có quan hệ thân thiết với Lục Vi Dân, Chân Ny cũng càng chú ý cách ăn mặc của mình, thiếu đi mấy phần nền nã, lại thêm vài phần xinh đẹp quyến rũ.
Lục Vi Dân lắc đầu, đắp lại chăn cho cô gái một cách đầy yêu thương, hắn không muốn phá vỡ không khí yên lặng dễ chịu, cứ ngồi trên giường lẳng lặng suy xét vấn đề như vậy, khiến suy nghĩ của hắn trở nên rõ ràng, nhạy bén hơn.
Chân Kính Tài sẽ làm sao bây giờ, trong lòng Lục Vi Dân cũng không chắc chắn, trong tình hình này thì rời khỏi có lẽ là sự lựa chọn duy nhất. Nhưng Chân Kính Tài có thể rời khỏi, vậy Nhạc Thanh và Chân Ny, còn cả Chân Tiệp thì sao? Chân Tiệp vẫn xem như là học và ở kí túc xá trong trường, nhưng Nhạc Thanh và Chân Ny thì sao? Bọn họ vẫn còn có thể sống và làm việc tiếp ở nhà máy này sao? Lục Vi Dân không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ đến đây Lục Vi Dân không kìm nổi nhẹ nhàng thở dài một hơi, có lẽ thay đổi môi trường là thích hợp nhất, nhưng hiện tại cũng không quá thực tế.
Tiếng thở dài của Lục Vi Dân dường như đã đánh thức thiếu nữ trên giường. Ánh mắt cô mở ra mông lung, liếc mắt nhìn lên thấy một bóng người ngồi bên giường, Chân Ny suýt nữa giật mình kêu ra thành tiếng, lại nhìn chăm chú, đó không phải bạn trai mình thì là ai?
Niềm vui rất lớn trộn lẫn sự suy nghĩ và lo lắng của hai ngày khiến Chân Ny không kìm nổi lập tức nhào vào lòng Lục Vi Dân òa khóc.
Lục Vi Dân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xõa của thiếu nữ, thể hiện tình yêu mà lau nước mắt trên má đối phương. Thiếu nữ khóc nức nở giống như đã chạm đến chổ mềm yêu nhất sâu thẳm trong lòng hắn, khiến hắn không kìm nổi ôm đối phương vào lòng nhẹ nhàng thể hiện yêu thương, an ủi.
Cô gái khóc rất nhanh được bạn trai âu yếm thì nín ngay, đôi môi anh đào bĩu ra làm nũng giống như một đóa hoa anh đào màu đỏ tươi, đang đợi người hái. Lúc này Lục Vi Dân làm sao còn kiềm chế được, hôn thật mạnh, đầu lưỡi mạnh mẽ lùa trong miệng cô gái, hút lấy mùi thơm ngọt ngào.
Tiếng thở nặng nề giống như một liều thuốc tình dược tốt nhất, khiến Lục Vi Dân cấm dục đã lâu không ngờ có một loại kích động không thể từ kìm chế, hai tay tốc váy ngủ của cô gái lên không hề khách sáo. Thân thể ngọc ngà không hề có gì che đậy dâng ra trước mắt Lục Vi Dân.
Tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, dịu dàng như một khúc tình ca mùa thu vây lấy trái tim Lục Vi Dân, tuy rằng hoàn cảnh hạn chế không thể làm được việc khác, nhưng cứ ôm nhau thế này cũng khiến hắn cảm nhận được hết tình cảm đối phương, vẫn khiến Lục Vi Dân say đắm.
Mối tình đầu là đẹp nhất, điều này là của ai nói? Nhưng câu này thật sự không sai. Bất luận sau này tình yêu có rạng rỡ huy hoàng bao nhiêu, có bao nhiêu dịu ngọt của những nụ hôn, nhưng tình cảm chân thành đều mãi mãi không thể xóa nhòa thời khắc thanh xuân tươi đẹp đó trong lòng.
- Đại Dân, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thật lâu sau mới ra khỏi men tình đến lưu luyến, cô gái như viên kim cương đen phát sáng trong bóng tối làm rung động lòng người.
- Cái gì làm sao bây giờ? Sao lại là em, có anh ở đây, tất cả đã có anh! Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, người sống còn có thể sợ điều gì?
Lục Vi Dân biết lúc này cần mang lại dũng khí và sự ủng hộ hết sức cho đối phương, chỉ có như vậy mới có thể dấy lên sự tin tưởng một cách lâu bền của đối phương. Mà bản thân biểu hiện ra càng kiên cường và điềm tĩnh chính là liều thuốc an thần tốt nhất.
- Chú Chân cũng không phải người không có bản lĩnh, cứ coi như không làm ở nhà máy này nữa thì có thể làm việc và phát triển nhanh chóng ở bất cứ đâu…
- Anh là nói cha em không thể làm trong nhà máy nữa?
Trong lòng thiếu nữ khẽ run lên, những cô gái đã coi nhà máy như một phần không thể thiếu trong cuộc sống, rời khỏi nhà máy dường như là một việc không thể tưởng tượng.