- Tiểu Cao, cậu nói Văn phòng Địa ủy hiện đang thiếu người, nếu Lục Vi Dân có thể thử điều tạm đến Văn phòng Địa ủy thì tôi cũng đồng ý. Biểu hiện của hắn ở Nam Đàm rất nổi bật, nhưng nếu liều để hắn làm thư kí cho Bí thư Hạ thì e rằng không thích hợp.
An Đức Kiện hút một hơi thuốc, chậm rãi nói.
An Đức Kiện không ngờ Lục Vi Dân còn có thể bắt kịp một cơ hội như thế này để giành được thiện cảm của Tôn Chấn. Xem ra câu nói “luôn có cơ hội cho những người có sự chuẩn bị” không hề sai, câu nói “là vàng thì ở đâu cũng sáng” lại càng chính xác.
Tần Hải Cơ đẩy Lục Vi Dân đến Ủy ban công tác Đoàn để giam lỏng, hắn liền có thể làm được rất ấn tượng ở đơn vị chẳng ai để ý đến này. Vừa khéo, Tôn Chấn chính là người của Ủy ban công tác Đoàn tỉnh, có thể gặp được mối duyên này, ông ta không thể không nói Lục Vi Dân thật may mắn.
- Trưởng ban thư ký, hay là ông xem thế này có được không. Điều Lục Vi Dân lên phòng Nghiên cứu Chính sách của chúng tôi. Hắn tạm theo tôi một thời gian để làm quen thích ứng, tạm thời không chỉ rõ công việc của hắn, để xem hắn có nhanh nhẹn hay không, cũng xem cảm nhận của Bí thư Hạ. Nếu được thì để hắn dần dần tiếp nhận công việc của tôi, nếu không hài lòng có thể để hắn yên tâm công tác ngay tại phòng Nghiên cứu Chính sách.
Cao Sơ lấy lùi để tiến.
An Đức Kiện mỉm cười. Đầu óc của Cao Sơn rất lợi hại, hơn ba mươi tuổi, tầm nhìn rất tinh tế và tỉ mỉ, suy tính rất chu đáo. Trong những người mình đã gặp thật đúng là không có mấy ai có thể sánh bằng.
Xem ra Tôn Chấn đúng là rất có thiện cảm với Lục Vi Dân, cho nên Cao Sơ mới thuận nước đẩy thuyền mà tình nguyện làm việc này. Có lẽ anh ta cũng biết tâm tư của mình. Ở Văn phòng Địa ủy này, ai cũng là những người tài giỏi chuyên quan sát người khác, nhất là Cao Sơ này đã đi theo Hạ Lực Hành làm thư kí đã nhiều năm như vậy, khả năng đoán biết lòng người cũng thật không tầm thường.
- Tiểu Cao, chuyện này phải thận trọng. Như thế này nhé, tôi hỏi ý kiến của Bí thư Hạ trước đã. Bí thư Hạ tuy có dặn dò chuyện của cậu, bảo tôi cử người tới tiếp nhận công việc của cậu, nhưng việc tìm thư kí cho Bí thư Hạ phải cẩn thận. Công việc của Bí thư Hạ rất nặng nề, việc tuyển chọn thư kí rất quan trọng, cậu cũng đừng vội tháo bỏ trọng trách. Việc bên phòng Nghiên cứu Chính sách có thể tạm hoãn, việc chính của cậu bây giờ là phục vụ Bí thư Hạ cho tốt đã.
An Đức Kiện suy nghĩ một lát rồi mới nói.
Cao Sơ từ văn phòng An Đức Kiện đi ra, suy nghĩ về ý tứ của ông ta. Sau khi anh ta trở về liền thông qua một số con đường hiểu thêm một chút về trường hợp của Lục Vi Dân này.
Lục Vi Dân ngay sau khi tốt nghiệp đại học thì được phân về Nam Đàm, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phân hắn làm thư kí của Thầm Tử Liệt trong một thời gian rất ngắn. Nghe nói hắn rất được Thẩm Tử Liệt coi trọng, trong thời gian chưa tới một năm đã từ cán bộ bình thường nhảy vọt lên cấp Phó ban, giữ chức vụ Phó chánh văn phòng Khu Khai thác Phát triển kinh tế kĩ thuật Nam Đàm.
Nhưng người này dường như sinh ra đã có số phận lên xuống thất thường. Làm Phó chánh văn phòng Ban quản lý chưa được bao lâu, nhân sự ở Nam Đàm đã nhanh chóng thay đổi mạnh, hắn liền bị điều tới Ủy ban công tác Đoàn.
Muốn nói lý lịch của hắn đơn giản thì cũng đúng, dù sao chỉ với thời gian hơn một năm, hắn đã từ Văn phòng Huyện ủy tới Khu kinh tế mới, rồi lại đến Ủy ban công tác Đoàn. Nhưng nói phức tạp thì cũng không sai, làm thư kí của Thẩm Tử Liệt - Phó chủ tịch thường trực huyện, Phó bí thư Huyện ủy, sau mấy tháng liền tạm rời chức rồi tới huyện Nam Đàm làm việc.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, kiwi Nam Đàn phát triển mạnh mẽ ở Lê Dương, thậm chí ở toàn tỉnh Xương Giang. Nó nổi tiếng khắp Á vận hội, vấn đề tiêu thụ nan giải đã được giải quyết dễ dàng, đều là nhờ bản lĩnh của hắn. Ngay sau đó hắn lại công tác ở mảng thu hút đầu tư ở Khu kinh tế mới rất có tiếng tăm, đến Ủy ban công tác Đoàn này mà cũng có thể làm ra như thế, theo Cao Sơ, xem ra hắn thực sự có tài.
Cao Sơ phân tích tỉ mỉ quá trình làm việc của Lục Vi Dân. Việc hắn đến Khu kinh tế mới đảm nhiệm chức vụ trợ lý chủ nhiệm là một điểm mấu chốt, mà điểm này không có Bí thư Huyện ủy khi đó là An Đức Kiện đồng ý thì không được.
Nếu nói An Đức Kiện vì muốn duy trì quan hệ với Thẩm Tử Liệt mà làm như vậy thì cũng hợp lý. Nhưng An Đức Kiện nhắc tới bài viết tranh thủ đường sắt Kinh Cửu đi qua để đẩy mạnh phát triển kinh tế Phong Châu của Lục Vi Dân trước mặt Bí thư Hạ và Phó bí thư Tôn, thì ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Điều đó có nghĩa là Lục Vi Dân không chỉ rất được Thẩm Tử Liệt tin cậy, hơn nữa còn lọt được vào pháp nhãn của An Đức Kiện, thậm chí có thể nói đã lọt vào tầm những nhân vật được chú ý của An Đức Kiện.
Cao Sơ dĩ nhiên biết rất rõ quan hệ giữa An Đức Kiện và Hạ Lực Hành. Trên thực tế, từ việc Hạ Lực Hành lựa chọn ai giữ chức Trưởng ban thư kí liền có thể dễ dàng nhìn ra.
Theo Cao Sơ biết, hai vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy và Trưởng ban thư kí Địa ủy, Hạ Lực Hành cũng rất phân vân giữa hai người là Cẩu Trị Lương và An Đức Kiện. Về điểm này Hạ Lực Hành có quyền đưa ra quyết định, nhưng cuối cùng ông ta lại chọn Cẩu Trị Lương làm Trưởng ban tổ chức cán bộ, còn An Đức Kiện làm Trưởng ban thư ký.
Tuy Cao Sơ không rõ suy nghĩ của Hạ Lực Hành trong chuyện này như thế nào, nhưng ông ta sắp xếp như vậy đương nhiên là có lý do của ông ta. Điều này tuyệt đối không thể nói rằng Cẩu Trị Lương được ông ta tín nhiệm hơn An Đức Kiện. Nhìn từ góc độ nào đó, Cao Sơ cho rằng An Đức Kiện càng được tín nhiệm hơn. Nhất là khi có Phó bí thư Huyện ủy Tôn Chấn có tác phong người thật việc thật và cực kì cứng rắn sẽ có thể hạn chế lợi thế của Cẩu Trị Lương. Đương nhiên điều này Cao Sơ chỉ suy nghĩ trong lòng nhưng anh ta tin tưởng phán đoán của mình dù không trúng thì cũng không sai khác nhiều.
Hiện giờ, bản thân anh ta làm được như thế coi như cũng đã cố hết sức. An Đức Kiện tự có cân nhắc cân nhắc của ông ấy, tuy nhiên Cao Sơ tin rằng không bao lâu chuyện này sẽ rõ ràng.
…
Hạ Lực Hành về đến nhà thì đã sáu rưỡi tối. Vợ ông tối nay có một ca mổ, có gọi điện cho ông tối nay sẽ về trễ một chút, nhưng lại nói với ông là Yến Thanh ở nhà nấu cơm tối xong xuôi rồi. Điều này khiến Hạ Lực Hành có chút kinh ngạc.
Con bé này đến Phong Châu khi nào? Cũng không nói trước một lời nào.
Con bé này sau khi được điều về Xương Châu một thời gian cũng không có tin tức gì, phòng Ngoại vụ của Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không phải là nhiều việc, đối với năng lực của Yến Thanh việc thích ứng không phải là vấn đề mới đúng. Nó vừa mới trở về, vừa đúng dịp lãnh đạo tỉnh sắp ra nước ngoài khảo sát, cũng đi theo ngay.
Điều kiện bên Phong Châu quả thực là khó khăn, cũng khó trách Lý Chí Viễn cả ngày nhắc tới việc đẩy nhanh sớm xây dựng tòa nhà cho các bộ và ủy ban trung ương và tòa nhà của Ủy ban nhân dân Địa khu, cùng với ký túc xá sinh hoạt cho các cán bộ công nhân viên chức.
Bản thân Hạ Lực Hành cũng nghe được không ít lời than phiền của các cán bộ, cảm thấy đến Phong Châu vốn dĩ đã là chịu thiệt, cơ sở kinh tế yếu kém, tài chính khó khăn thì không nói, hơn nữa điều kiện các mặt đều kém. Hiện giờ trên tỉnh có chương trình trợ cấp tài chính cho việc khởi động xây dựng ở Phong Châu, chính là nên dùng kinh phí này cho việc xây dựng tòa nhà văn phòng và khu kí túc xá của cơ quan.
Ngoại trừ tòa nhà Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu nằm ở tòa nhà hành chính của nhà máy phân hóa học cũ ra, các bộ và ủy ban trung ương cũng là nơi tạm bợ, hoặc là thuê, hoặc là tụ tập ở tòa nhà văn phòng của thành phố Phong Châu. Việc này khiến cho bên thành phố Phong Châu có rất nhiều lời ra tiếng vào.
Mà người nhà của cán bộ công nhân viên chức càng than phiền nhiều hơn. May là Trường trung học số của Phong Châu vừa mới xây mới trường mới xong nên chuyển đi, các văn phòng và phòng học trở thành lựa chọn duy nhất của những người mới đến. Những người độc thân chen chúc cùng một chỗ, những người đến cùng người nhà hoặc là vợ chồng cũng nghĩ ra cách để chắp vá một chút. Cũng may Trường trung học số cũ của Phong Châu ở ngay trong thành phố, vị trí cũng khá, nếu không Hạ Lực Hành biết sẽ không biết có bao nhiêu người nói sau lưng mình.
Mặc dù như vậy, trong Địa ủy cũng có không ít người nói bóng nói gió, đưa ra rất nhiều ý kiến, yêu cầu nhanh chóng đưa trợ cấp đặc biệt vào đầu tư xây dựng. Tất nhiên, chuyện xây dựng này tuyệt đối không chỉ là xây dựng đường sá, cơ sở hạ tầng, mà cả xây dựng văn phòng hành chính và ký túc xá sinh hoạt nữa.
Có một số việc đúng là không thể làm nhiều người tức giận, Hạ Lực Hành đương nhiên rõ điểm này. Cho nên ông ta không phản đối khi Lý Chí Viễn không thể chờ đợi mà yêu cầu sửa đổi phương án quy hoạch ban đầu. Thế nên trong cuộc họp nhấn mạnh phải liệu cơm gắp mắm, Ủy ban nhân dân tỉnh cam đoan dùng vốn trợ cấp được sử dụng ở chỗ cần thiết nhất.
Lời nói dùng ở chỗ cần thiết nhất thì rất linh hoạt. Xây dựng đường sá cũng là cần thiết, xây dựng thành phố cũng là cần thiết. Nhất là Phong Châu chỉ là một thành phố cấp huyện, quyền hạn và nghĩa vụ quản lý cơ sở của thành phố và chính quyền có chút đan xen với Địa khu, điều này tạo cho phía thành phố Phong Châu phần linh động để làm việc rất lớn.
Chuyện này cũng là một thời gian trước Trương Thiên Hào có nói với mình rất cặn kẽ về quy hoạch thành phố Phong Châu.
Xây dựng đúng là nguyên nhân chủ yếu của hiệu ứng kiểu mẫu cho việc thúc đẩy hơn nữa quá trình đô thị hóa của địa khu Phong Châu.
Hạ Lực Hành không phải không muốn đẩy mạnh mức độ đô thị hóa. Vấn đề ở đây là vốn trợ cấp chỉ có như thế, biểu thị rõ ràng là chỉ có thể dùng cho việc xây dựng cải tạo đường sá, giao thông của địa khu. Về phần khu văn phòng của các bộ và ủy ban trung ương cùng với nơi ở của các cán bộ liền không nói rõ ràng, ngoại trừ thắt chặt một chút vốn địa phương, còn xem các nhân vật số một của các bộ và ủy ban trung ương tự thể hiện.
Về phần xây dựng đường sá cũng có thể linh động. Đối với thành phố cấp huyện như Phong Châu, xây dựng thành phố bao gồm xây dựng đường sá trong thành phố, toàn bộ nằm trong giai đoạn sáng lập ban đầu. Trong tình hình công việc ở các phương diện chưa nằm trong chuẩn mực, Địa khu cân bằng thế nào để sử dụng khoản tiền này với thành phố Phong Châu. Và thành phố Phong Châu làm thế nào để có thể tranh thủ quyền lợi có thể là của mình, cũng có thể không phải là của mình từ tay địa khu Phong Châu. Nhất là đối với số vốn xây dựng đường sá này, liền trở thành món thịt Đường Tăng mà bao người dán mắt vào.
Vấn đề tài chính luôn là vấn đề phức tạp đeo bám lấy Chính quyền và Đảng ủy, họ đã quen với khổ cực, một khi có hi vọng, ý nghĩ đó như ngọn cỏ dại mọc toát lên trên từ dưới tảng đá lớn, cũng không có cách nào đè nó xuống được.
Hạ Lực Hành nhọc công suy nghĩ ít nhất là một năm rưỡi hoặc lâu hơn. Mình và Lý Chí Viễn cũng đều lao tâm khổ trí về vấn đề tài chính, làm thế nào để gỡ bỏ nút thắt tài chính này, làm thế nào để phân chia sử dụng hợp lý số tiền này, cũng là vấn đề nan giải số một đặt ra trước Ủy ban nhân dân Địa Khu.
Vừa nghĩ đến vấn đề, vừa thuận tay đặt chiếc túi lên trên bàn uống trà, Hạ Lực Hành vô thức ngồi lên sô pha, lúc này mới nhận ra vợ vẫn chưa về nhà, là Tô Yến Thanh ở nhà nấu cơm.