- Quá khách sáo đấy, thư kí Lục, lãnh đạo biết lại mắng tôi.
Thư kí Ngụy Hành Hiệp của Thiệu Kính Xuyên vừa cười lắc đầu, vừa đưa Lục Vi Dân vào phòng ngủ.
- Bí thư Hạ của các cậu là biết tính của Phó bí thư Thiệu và Trưởng ban thư kí Đào rồi đó, còn làm như vậy, đấy không phải là làm khó cấp dưới chúng tôi hay sao?
Lục Vi Dân và Ngụy Hành Hiệp xem như đã gặp nhau vài lần, vì đón lần điều tra khảo sát này của Bí thư Tỉnh uỷ Điền Hải Hoa, Hạ Lực Hành đưa theo Tôn Chấn, Vương Chu Sơn, An Đức Kiện, Cao Sơ và Lục Vi Dân đi vài vòng quanh Xương Châu, cũng cùng Lý Chí Viễn đi Xương Châu một chuyến, chủ yếu là muốn tìm hiểu và xác định ý nghĩa mục đích của đợt khảo sát điều tra lần này ở Phong Châu của đoàn Bí thư Điền.
Lục Vi Dân cũng biết đây là một cơ hội, cho nên mỗi lần lên tỉnh đều rất tích cực mà chủ động tiếp xúc với các bộ phận cần thiết có liên quan. Đối với lãnh đạo có liên quan của các phòng như thư kí Đường Phong của Bí thư Tỉnh uỷ Điền Hải Hoa, thư kí Ngụy Hành Hiệp của Phó bí thư Thiệu Kính Xuyên, phòng thư kí, phòng tổng hợp của Văn phòng Tỉnh uỷ, hắn đều cố gắng nhanh chóng làm quen, cố gắng quen thuộc với người phụ trách và nhân viên liên quan của các cơ quan trong ngành sau này phải thường xuyên tiếp xúc.
Ở phương diện này An Đức Kiên lại chỉ ra cho Lục Vi Dân rất nhiều điều, ví dụ như sắp hết năm, mang theo đặc sản địa phương của Phong Châu, vừa có thành ý, hoà hợp mối quan hệ, lại không đi ngược lại quy tắc. Đây coi như là một quá trình hòa nhập vào tập thể.
Lục Vi Dân phát hiện ra An Đức Kiện rất quen thuộc với tình hình của Văn phòng Tỉnh uỷ, đặc biệt là Phó ban thư kí kiêm Chánh văn phòng Hề Nhất Phàm rất thân thiết với An Đức Kiện. Mà kiểu thân thiết này tuyệt đối không phải dạng khách sáo bề ngoài, mà là kiểu thân thiết rất tự nhiên, thoải mái bộc lộ, anh chỉ có quan sát kĩ mới cảm nhận thấy. Điều này khiến cho Lục Vi Dân càng hiểu hơn về tài kín đáo của An Đức Kiện.
Làm thư kí chuyên trách của Phó bí thư Thiệu, Ngụy Hành Hiệp treo chức Phó phòng thư kí, công việc thực tế chủ yếu là phục vụ Thiệu Kính Xuyên. Lục Vi Dân trong lúc đi cùng cấp trên đến Xương Châu cũng liên lạc hai lần, coi như là nói chuyện được.
Ngụy Hành Hiệp ngay cái tên cũng có chút hào khí, rất có khí thế anh hùng của chàng trai Yến Triệu, nhưng con người này lại là một anh chàng cận với làn da trắng và vóc người cũng không cao, cũng gần tuổi… nói chuyện ôn hoà thân mật, rất có duyên.
- Ha ha, Trưởng ban thư kí An dặn riêng, chính là nói vừa phải thể hiện thành ý của nhân dân Phong Châu chúng tôi, lại không thể đi ngược lại quy tắc. Mấy bao Trúc Tôn và măng khô tự nhiên, còn có nấm Dương Đỗ và sắn dây nguyên sinh do chính núi Hoài Sơn chúng tôi sản xuất ra, tuy không đáng tiền, nhưng thuần tự nhiên không độc hại.
Lục Vi Dân xoa tay, cười nói:
- Phó phòng Ngụy nếu như ngay cả những điều này còn không cho chúng tôi bày tỏ, chúng tôi cũng cảm thấy khó xử với hơn sáu triệu dân Phong Châu.
- Được rồi… Thư kí Lục, cậu làm như vậy thật quá khách sáo rồi, vẫn là Trưởng ban thư kí An của các cậu hiểu nỗi khó xử của bọn cấp dưới chúng tôi. Nào, ngồi đi, cấp trên đang nói chuyện, hai chúng ta không có việc gì thì cùng tán gẫu.
Giọng Đông Bắc của Ngụy Hành Hiệp nghe ra cũng có chút lạ. Anh ta là người Xương Giang… nhưng cha anh ta tham gia quân ngũ năm ở vùng Đông Bắc, lấy được cô vợ Đông Bắc, cho nên lúc học tập cứ thế lớn lên ở Đông Bắc… Sau này cả gia đình theo cha chuyển nghề về sống ở Xương Giang, giọng Đông Bắc này vẫn không thay đổi được, tuy rằng sống ở Xương Giang cũng đã được mười mấy năm, nhưng vẫn chưa học được tiếng chuẩn của Xương Giang.
Cuộc nói chuyện của Bí thư Tỉnh ủy và Bí thư Địa ủy là việc bắt buộc của mỗi lần điều tra thị sát, hơn nữa thông thường mà nói đều là tiết mục quan trọng cuối cùng. Đương nhiên trước đó, lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy cũng căn cứ vào yêu cầu của công việc mà tiến hành suy tính, cũng phải nói chuyện với Chủ tịch Địa khu, còn các lãnh đạo khác cũng phải căn cứ vào tình hình mà xác định. Nhưng bất luận như thế nào một vị Phó bí thư và một vị Ủy viên thường vụ đi cùng Bí thư Tỉnh ủy đến cũng phải tham gia vào công việc này.
- Phó phòng Nguỵ, giọng Đông Bắc của anh thật là đặc biệt, về Xương Giang lâu như vậy mà vẫn không sửa sao?
Lục Vi Dân đứng dậy dùng hai tay nhận chén trà của Ngụy Hành Hiệp đưa, cười nói:
- Chị nhà cũng là người Đông Bắc à?
- Hài, cậu đừng nói nữa, giọng của tôi làm sao mà mãi không sửa được? Ngoài ảnh hưởng từ mẹ ra, một nguyên nhân quan trọng khác chính là tôi lấy một cô vợ vùng Đông Bắc… không phải là người chính gốc Đông Bắc, cũng là từ Đông Bắc chuyển tới. Trong môi trường sống như thế, cậu có sửa được một chút ở cơ quan, về nhà lập tức bị đổi trở lại. Ngay thằng con trai tôi giọng nó cũng bị pha giữa giọng Đông Bắc và Xương Giang rồi, ở trên lớp mọi người đều cho rằng nó là từ nơi khác chuyển vào lớp.
Đừng thấy Ngụy Hành Hiệp trông hào hoa nho nhã, nhưng khi nói chuyện cũng rất khôi hài, thoải mái.
- Người nói giọng phương bắc ở Xương Châu không nhiều, quả thực là một việc tốt đấy chứ. Sau này phổ cập tiếng phổ thông cũng là một xu thế tất yếu, đỡ mất thời gian sửa lại.
Lục Vi Dân cười nói:
- Bạn gái tôi cũng mang giọng phương bắc nhưng tôi lại không bị ảnh hưởng từ cô ấy.
- Ồ? Bạn gái của thư kí Lục ở nơi nào vậy?
Ngụy Hành Hiệp có chút kinh ngạc. Người nói giọng phương bắc ở Phong Châu rất hiếm, ở đây chẳng có xí nghiệp lớn nào của nhà nước, mà không khí buôn bán cũng rất mờ nhạt. Ông chủ của mình cũng đang nói Phong châu cần ra sức phát triển công thương nghiệp, nếu không thành phố này khó mà phát triển được.
- Phó phòng Ngụy, anh đừng gọi là thư kí Lục thế nữa, cứ trực tiếp gọi tên là được rồi. Nhà tôi ở nhà máy , bạn gái tôi làm việc ở phòng tài vụ của nhà máy .
Lục Vi Dân cười.
- Ha ha, được, tôi gọi cậu là Vi Dân, cậu cũng đừng gọi tôi là trưởng phòng Ngụy, cứ gọi tôi là anh Ngụy, anh Hiệp đều được. Hai người thế là mỗi người một nơi à, Vi Dân, như vậy là vất vả lắm đó. Đúng rồi, nhà cậu là ở nhà máy , làm sao mà lại phân sang bên Phong Châu này? Hai người muốn điều đến cùng nhau cũng có chút khó khăn đấy.
Ngụy Hành Hiệp cảm thấy vô cùng bất ngờ. Anh ta biết Lục Vi Dân tốt nghiệp trường đại học Lĩnh Nam, cũng được coi là trường đại học có tiếng, tại sao nhà lại ở nhà máy , lại bị phân đến cái góc Phong Châu này.
- Mẹ tôi là người Nam Đàm, hộ khẩu của tôi cũng ở Nam Đàm. Phó phòng Ngụy, anh cũng biết nguyên tắc phân phối sinh viên tốt nghiệp đại học rồi đấy, cho nên tôi liền được điều về Nam Đàm, hai tháng trước mới điều đến Địa ủy làm thư kí cho Bí thư Hạ.
Lục Vi Dân thuận miệng cười trả lời:
- Ai nói không phải chứ, bạn gái tôi cũng than thở ghê lắm, không chừng có ngày nào đó lại nói chia tay.
- Ha ha, Vi Dân, mấy lời này của cậu chắc là nói đùa. Xương Châu nhìn thì rất xa, thông thường đối với người ta mà nói đương nhiên cũng là việc khó, nhưng đối với cậu chắc chẳng phải khó gì chứ? Chỉ có điều vị trí đặc thù của cậu bây giờ, cái này phải xem cơ hội rồi.
Ngụy Hành Hiệp không nói nhiều về đề tài này, với vị trí hiện giờ của Lục Vi Dân, tất nhiên là không thể có cơ hội điều về Xương Châu, nhưng cũng có ngoại lệ.
Hạ Lực Hành từng đảm nhiệm chức Bí thư Địa ủy ở Lê Dương hơn ba năm, bây giờ lại đảm nhiệm Bí thư Địa ủy Phong Châu. Nếu nói trong con mắt người ngoài thì từ Lê Dương đến Phong Châu, cũng đảm nhiệm chức Bí thư Địa ủy như thế, hình như có chút cảm giác bị giáng chức. Nhưng Ngụy Hành Hiệp hiểu rõ điều ảo diệu trong đó.
Lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh uỷ đều rất thích cách đối nhân xử thế và phong cách làm việc của Hạ Lực Hành, nghe nói mấy lãnh đạo trong Ban Tổ chức Trung ương cũng từng có đánh giá rất tốt cho Hạ Lực Hành. Sở dĩ Tỉnh ủy để ông ta từ Bí thư Địa ủy Lê Dương về đến địa khu nghèo đói Phong Châu này đảm nhiệm chức Bí thư Địa ủy, đương nhiên cũng có lí do trong đó.
Dự tính thời gian Hạ Lực Hành ở Phong Châu đảm nhiệm chức Bí thư Địa ủy cũng không quá dài, mà khẳng định sẽ có không gian thăng tiến. Đây cũng là điều Ngụy Hành Hiệp nghiền ngẫm ra trong lúc làm việc từ những tin tức lộ ra từ lời nói của ông chủ của mình và Bí thư Tỉnh ủy Điền, tuy rằng chưa chắc chuẩn xác, nhưng Ngụy Hành Hiệp dự tính cũng phải tám chín phần mười.
Có điều Ngụy Hành Hiệp rất có thiện cảm với Lục Vi Dân, cho nên trong lời nói cũng lộ ra điều đó, còn về nói Lục Vi Dân có thể hiểu được hay không, thì còn phải xem tính nhạy bén của Lục Vi Dân.
- Không sao, anh Ngụy, tôi cũng chuẩn bị tâm lí rồi. Không phải khi bước vào đường này thì mình không thể quyết định được mọi chuyện hay sao?
Lục Vi Dân cười khẽ nói đánh trống lảng:
- Tôi và bạn gái cũng nói rồi, nhân lúc còn trẻ thì học nhiều, chăm chỉ làm việc một chút, để sau này khỏi phải hối hận. Cô ấy khá là tán thành quan điểm đó của tôi.
- Ừ, cậu có chuẩn bị tâm lí thì tốt. Chúng ta đều làm thư kí, vốn dĩ đã vất vả, không do mình quyết định, nhưng có thể làm việc bên lãnh đạo thì cũng là duyên phận, đúng không? Có thể học được, ngộ ra nhiều điều, sau này có ích cho cả đời.
Trong mắt Ngụy Hành Hiệp xẹt qua một tia khen ngợi, Lục Vi Dân này tương đối biết cách nói chuyện, chả trách trẻ thế mà đã được Hạ Lực Hành chọn làm thư kí. Nghe nói còn từng làm Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu kinh tế mới Nam Đàm, xem ra cũng xứng đáng.
- Anh Ngụy nói đúng, những điều học được từ bên lãnh đạo quả thật là tài sản vô giá, đủ để chúng ta dùng cả đời. Tuy rằng tôi chỉ mới ở bên Bí thư Hạ một tháng, nhưng đã khiến tôi thu được không ít.
Nhưng lời nói này của Lục Vi Dân lại không phải lời nịnh hót. Cách đối nhân xử thế của Hạ Lực Hành quả thật đáng học, ở mặt này ông ta hơi giống với Tôn Chấn, nhưng so với Tôn Chấn thì cá tính có phần mạnh mẽ hơn. Mà khí phách thẳng thắn khi Hạ Lực Hành làm việc và nói chuyện, đều thể hiện khí chất lớn của một con người dày dặn kinh nghiệm trên chốn quan trường. Điểm này có liên quan đến việc ông ta đảm nhiệm chức lãnh đạo quan trọng trong thời gian dài, nhưng cũng không phải kiểu như lãnh đạo bình thường có thể tích lũy mà thành.
Trong lúc hai người nói cười, có tiếng gõ cửa “ Cộc cộc”, Ngụy Hành Hiệp đứng dậy mở cửa:
- Chà, Phó ban thư kí Cao, mời vào, mau vào đi.
- Tiểu Lục cũng ở chỗ của Phó phòng Ngụy?
Cao Sơ thấy Lục Vi Dân đang cười tươi, hơi sững sờ một chút. Tên này thật lanh lợi đấy, từ lúc nào mà trở nên thân thiết với Ngụy Hành Hiệp như thế này?
- Vâng, Phó ban thư kí Cao, Bí thư Hạ bảo tôi chín rưỡi qua đó, vẫn còn hơn một tiếng nữa, vừa đúng lúc Phó phòng Ngụy cũng không đi đâu, tôi đến nói chuyện với Phó phòng Ngụy một lát.
Lục Vi Dân thản nhiên tiếp lời.
- Ha ha, thế nào, Phó ban thư kí Cao có sắp xếp gì à?
Ngụy Hành Hiệp cũng cười:
- Tôi và Vi Dân đều không có việc gì làm, liền ở đấy nói chuyện phiếm thôi. Phó ban thư kí Cao có sắp xếp gì, chúng tôi đều nghe theo.
- Phó phòng Ngụy nói đi đâu vậy, Chủ tịch Địa khu Lý và Phó bí thư Tôn, Bí thư Vương đang cùng Phó bí thư Thiệu thưởng thức trà rồi. Trưởng ban thư kí An đưa Trưởng ban thư kí Đào đi chơi đêm trên núi Tỳ Ba. Năm đó Trưởng ban thư kí Đào nhiều năm làm thanh niên trí thức ở Phong Châu, rất có tình cảm với núi Tỳ Ba, lần này có thời gian cũng muốn đi xem. Đi chơi đêm nói chung lại càng có cảm giác đặc biệt.
Cao Sơ mỉm cười nói:
- Tôi chỉ lo các lãnh đạo đều có sắp xếp rồi, mấy anh em lại chưa được sắp xếp gì, cho nên qua xem sao.
- Không sao, chúng tôi cũng không dám đi xa, sợ lãnh đạo gọi, đành ngồi trong phòng.
Ngụy Hành Hiệp rất hiểu Cao Sơ, làm nghề này, điều gì cũng phải quan tâm, với những người ghê gớm thì không chừng chỉ một chút không cân thận thì có thể đắc tội, sau này có bù lại cũng là một vết hằn.
Lúc Lục Vi Dân cùng Cao Sơ rời khỏi phòng làm việc của Ngụy Hành Hiệp thì đã chín rưỡi rồi, hiển nhiên Bí thư Tỉnh uỷ Điền chắc cũng nói chuyện ăn ý với Hạ Lực Hành, vượt qua thời gian quy định đến tiếng rưỡi. Đây là một tín hiệu rất tinh tế, cho đến mười giờ Hạ Lực Hành mới mặt mày vui vẻ bước ra từ phòng của Bí thư Điền.