Từ tháng ba đến tháng tư, cả địa khu Phong Châu thậm chí toàn bộ Xương Châu và cả nước, đều đang ở thời kì háo hức đầy hưng phấn.
Hai mươi tám tháng ba, “Nhật báo Xương Giang” đưa tin đầy đủ bản gốc “Gió phương Đông đến, tràn đầy sắc xuân” mà lần đầu được đăng ở tờ “Báo đặc khu Thâm Quyến”. Liên tiếp mấy ngày liền, sức ảnh hưởng của tin này đã lan truyền đến từng ngóc ngách của cả nước với một tốc độ và sức chấn động mà trước nay chưa từng có. Hễ là người liên quan đến chính trị, hễ là cán bộ, quan chức trong thể chế thì không có một ai là không suy nghĩ đến sức ảnh hưởng của bài viết này.
Trước khi bài viết “Gió phương Đông đến, tràn đầy sắc xuân” được đăng trên “Nhật báo Xương Giang” hai tuần, Địa ủy Phong Châu đã làm theo yêu cầu của Tỉnh ủy, truyền đạt ý kiến của trung ương về học tập tinh thần phát biểu của đồng chí Tiểu Bình, nhưng chỉ giới hạn trong các cán bộ trong thể chế, mà sức kích động của bài viết này mang đến cho cả xã hội từ tháng tư mới bắt đầu thể hiện rõ ra ngoài.
- Em Ba, chị thôi việc rồi.
Ngồi trong phòng làm việc của Lục Vi Dân, Lục Chí Hoa tỏ ra rất thoải mái.
- Hả? Chị Hai, chị thôi việc thật rồi sao?
Tuy rằng sớm biết có ngày này, Lục Vi Dân vẫn hơi ngạc nhiên.
- Chị dự định làm gì?
- Ừ, muốn đi các nơi xem thế nào, nghe nói Hải Nam bây giờ rất hấp dẫn, chị định đi xem sao.
Lục Chí Hoa nói theo cách sao cũng được, thấy Lục Vi Dân lộ ra vẻ lo lắng, Lục Chí Hoa cười ồ lên.
- Đừng nghĩ chị em ấu trĩ như thế, chị chỉ đi xem một chút, đi cảm nhận cái không khí nghe nói sôi động đến mức nóng như lửa ấy. Chị biết, càng điên cuồng, càng sôi động, thường thường ẩn chứa nguy cơ và cạm bẫy cực lớn, đây là quy luật cơ bản không thể bàn cãi.
Nghe Lục Chí Hoa nói như thế, Lục Vi Dân thở phào nhẹ nhõm. Xem ra bà chị mình không phải kiểu người đầu óc nóng lên thì dễ dàng kích động, cũng nhìn nhận vô cùng thấu đáo với làn sóng đổ xô đi Hải Nam.
- Chị Hai biết thế thì tốt, càng sôi động, nói không chừng lại là đòn gió, mà thổi phồng lên, không chừng vừa đâm vào đã nổ tung.
Lục Vi Dân thở phào nhẹ nhõm.
- Người dân đất nước chúng ta có thói quen đầu óc cứ nóng lên là lại kích động.
- Có kích động thì mới có cảm xúc mãnh liệt, không có cảm xúc mãnh liệt thì không có động lực. Cái cần là làm sao để khống chế tốt sự kích động của bản thân, mà không đến mức để cho sự kích động, thứ cảm xúc mãnh liệt đó khống chế bản thân mình là được.
Lục Chí Hoa lắc đầu.
- Chị có hai người bạn học ở Hải Nam, cũng không biết tình hình bên đó rốt cuộc như thế nào nữa. Một người nói Hải Nam là vùng đất hoàng kim, một người nói Hải Nam chẳng có cái gì, chị thấy vẫn là mình nên tự đi quan sát, tự mình cảm nhận mới biết thật giả thế nào.
Lục Vi Dân bật cười:
- Vừa là thiên đàng, vừa là địa ngục, một nửa là nước, một nửa là lửa.
Lục Chí Hoa nhìn Lục Vi Dân một cái đầy kinh ngạc:
- Em cũng thích thơ Vương Sóc sao? Chị nhớ em chỉ thích loại lịch sử thôi, …
- Không, em chỉ tiện thể lấy một câu.
Lục Vi Dân lắc đầu.
- Chị Hai, đến đó gọi điện thoại cho em, báo bình an vô sự nhé.
- Ha ha, em sợ chị em xảy ra chuyện hay sao? Chỉ cần máy bay không rơi xuống, chị em không có chuyện gì đâu. Chị em tiền không có, sắc cũng không, không thể xảy ra chuyện được.
Lục Chí Hoà tự cười trêu chọc mình.
- Yên tâm đi.
Lục Vi Dân biết có không ít người đón lấy làn sóng tuần hành phía nam mà thôi việc, tham gia kinh doanh, chỉ ngay trong các bộ và ủy ban trung ương của Ủy ban nhân dân Địa khu và Địa ủy Phong Châu cũng có một hai người thôi việc và tham gia kinh doanh. Nghe nói những nơi như ngân hàng, trường học thì số người thôi việc còn nhiều hơn, Thẩm Quyến, Hải Nam, còn có Thượng Hải đều trở thành lựa chọn đầu tiên của một số người nhiệt huyết trào dâng lao vào kinh doanh.
Nhưng mà Lục Chí Hoa rõ ràng không thuộc đám người đó.
- Cảm nhận một chút hơi thở của kinh tế thị trường, chị thấy có một số giới truyền thông nước ngoài đều đang đánh giá chính sách hiện giờ của đất nước chúng ta. Em Ba, không phải em hay nói với chị sao, kinh tế thị trường không có nghĩa là tư bản chủ nghĩa, nhưng thể chế kinh tế chủ nghĩa xã hội chúng ta dường như đang nhấn mạnh kinh tế công hữu theo kế hoạch, đây không phải đang đi ngược dòng sao?
Lục Chí Hoa hiển nhiên không muốn dập đề tài nói chuyện nhanh như thế.
- Chị Hai, xã hội chủ nghĩa là giai đoạn sơ cấp, mà đất nước chúng ta lại đi trực tiếp từ xã hội nửa thực dân nửa phong kiến quá độ sang xã hội chủ nghĩa. Nói như chủ nghĩa Mác, chúng ta thiếu hụt mất giai đoạn tư bản chủ nghĩa, cũng chính là nói kinh tế hiện giờ của chúng ta không hoàn chỉnh, tương đối yếu kém, mà nếu như muốn bù đắp điểm này, thì phải nhanh chóng đẩy mạnh phát triển kinh tế. Ở giai đoạn đặc thù này, tất cả phép thử có thể đẩy mạnh phát triển kinh tế đều đáng khuyến khích, thậm chí có thể nói, chỉ cần là chính sách có thể thúc đẩy kinh tế phát triển đều là hợp lý. Điều này có lẽ hơi tuyệt đối, nhưng ở một góc độ nhất định nào đó thì lại là chân lý, chỉ khi kinh tế của chúng ta phát triển đến một trình độ nhất định, mức sống của nhân dân và hệ thống bảo hiểm xã hội đạt đến một mức độ nhất định, thì mới có thể nói đến những cái khác.
Lục Vi Dân vừa sắp xếp lại suy nghĩ, vừa nói.
Trong mắt Lục Chí Hoa tỏ ra có chút khác thường, nhìn em mình từ trên xuống dưới một hồi lâu, mới nói ra một lời có suy nghĩ:
- Em Ba, chị Hai quả thật đánh giá thấp em rồi, lúc đầu cảm thấy em có chút khôn vặt, cũng dám nghĩ dám làm, nhưng có thể nhìn thấu đáo vấn đề như thế chị có chút ngạc nhiên, xem ra em thu hoạch từ vị trí này không phải là ít.
Lục Vi Dân cười. Tuy rằng nói chút quan điểm này của mình không phải ngộ ra từ vị trí này, nhưng mà những thứ học được từ vị trí thư kí lại quan trọng hơn cả những lí luận cụ thể, trừu tượng này. Những điều này ở những vị trí khác vĩnh viễn không thể hiểu và cảm nhận được.
Lục Vi Dân cẩn thận đọc bài viết trên tay một lúc lâu, mới đưa mắt lên. Không thể không nói bài viết này rất phù hợp với thực tế, sau khi mình chỉ ra một chút đường lối suy nghĩ cho Trương Kiến Xuân, tầm nhìn người trợ lý của mình bỗng chốc thoáng ra rất nhiều, cũng dám mạnh dạn kết hợp với một số vấn đề mới hiện giờ để tiến hành phân tích, bình luận, nhưng bài viết này…
- Kiến Xuân, nói thế nào nhỉ? Bài viết này của anh và anh Đổng phải nói là rất có giá trị, đặc biệt là kết hợp việc sử dụng đất của đường sắt Kinh Cửu và mấy vấn đề trong quy hoạch thị trấn nhỏ rất đúng trọng tâm, rất chuẩn xác, rất có ý nghĩa chỉ đạo cho bước tiếp theo của công việc. Có điều…
Nhìn thấy trên mặt của Lục Vi Dân như có ý khác, Trương Kiến Xuân biết vị cấp trên vô cùng ít tuổi này vẫn có lời nói còn ẩn sâu, liền yên lặng chờ đợi.
Tiếp xúc qua một thời gian, Trương Kiến Xuân càng ngày càng phải nhìn Lục Vi Dân với con mắt khác, đúng là không tiếp xúc thì không biết, vừa tiếp xúc là sợ thót tim.
Lối suy nghĩ, quan điểm của Lục Vi Dân hoàn toàn không giống với cấp trên và đồng nghiệp mà anh ta từng tiếp xúc trước kia. Triệu Vĩnh Lai tuy rằng hành văn cao siêu, phân tích vấn đề thấu đáo, nhưng độ rộng và độ sâu ở tầm nhìn, lối suy nghĩ lại không thể so sánh được với Lục Vi Dân.
Trương Kiến Xuân vẫn cố gắng đuổi theo vị cấp trên có tư duy như ngựa thần lướt gió tung bay này, nhưng anh ta cảm thấy quả thật quá mệt mỏi. Nhưng anh ta lại không thể không thừa nhận rất nhiều quan điểm của Lục Vi Dân có tính dự đoán tương lai và tính thực tế rất lớn, thậm chí còn bất giác mà cũng đang chịu ảnh hưởng của đối phương. Bài viết này là một ví dụ minh chứng.
- Trưởng phòng Lục, có vấn đề gì sao?