Quan Đạo Vô Cương

chương 314: chương 308: việc mới mẻ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Vi Dân dừng bước, nhìn thoáng qua:

- Phó chánh văn phòng Kiều, xảy ra chuyện gì thế, ai khiến Bí thư Lương giận dữ như vậy?

Thấy Lục Vi Dân đi tới, sắc mặt Phó chánh văn phòng Huyện ủy Kiều Trang càng nhợt nhạt, cẩn thận đi qua một bên, hạ giọng nói:

- Ủy viên thường vụ Lục, cậu muốn tìm Bí thư Lương báo cáo công tác? Vậy tốt nhất lúc này đừng đi. Bí thư Lương đang tức giận, đổi lại là Chủ tịch huyện Lý cũng phải chịu trận thôi, đợi qua lúc này rồi nói sau. Giờ ai đến thì người đó xui xẻo! Oa Cố xảy ra chuyện, Chu Minh Khuê xảy ra chuyện, mà là chuyện lớn cơ.

Thấy đối phương cũng có chút không lựa lời, Lục Vi Dân gãi đầu, xem ra thực sự đã xảy ra chuyện lớn. Chỉ có điều hắn không nghĩ ra Oa Cố thì có thể xảy ra chuyện gì lớn? Oa Cố là khu vực xa nhất về phía Tây của Song Phong, có một thị trấn trực thuộc và ba xã, giáp ranh với huyện Lạc Khâu của địa khu Lạc Môn. Đây là vùng quê nghèo chó ăn đá gà ăn sỏi điển hình. Chu Minh Khuê, Chu Minh Khuê là ai? Đúng rồi, hình như là Bí thư Quận ủy Oa Cố kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố!

- Phó chánh văn phòng Kiều, Oa Cố xảy ra chuyện gì lớn? Tai nạn giao thông? Hay là trọng án hình sự, Chu Minh Khuê? Anh nói là Bí thư chu xảy ra chuyện?

Lục Vi Dân bình tĩnh hỏi.

Với tình hình của mình bây giờ, nói thật, hắn còn thật sự hy vọng huyện có thể xảy ra chút chuyện gì, tốt nhất là có thể xảy ra chuyện gì lớn, ít nhất có thể có cơ hội cho mình tham gia vào là được.

Nếu không cứ gác mình sang một bên như vậy, miệng thì nói rất hay, đó là cho mình từ từ quen với tình hình, chuyện công việc không vội, sẽ có lúc mình tham gia. Mẹ nó, đến phương hướng công tác cũng chưa xác định, mình quen kiểu gì? Chính là nhớ tên các cán bộ lãnh đạo địa khu, các xã, thị trấn, tìm hiểu lịch sử quang vinh mấy trăm năm qua của Song Phong này, như thế có ích gì? Nhưng cứ gác mình sang một bên như vậy, khiến mình đến cơ hội thể hiện mình cũng không có.

Trên mặt Phó chánh văn phòng Kiều hiện lên một chút do dự, dường như là ở cân nhắc chuyện này suy cho cùng là nên hay không nên nói. Nhưng nghĩ lại, chỉ sợ không đến một giờ, chuyện này sẽ truyền khắp toàn bộ Song Phong. Chuyện kiểu này căn bản cũng không thể giấu được mọi người, còn không bằng nói luôn với vị Ủy viên thường vụ mới tới này.

- Ủy viên thường vụ Lục, chuyện này thật đúng là không nên nói với người ngoài. Hài, cậu nói chuyện này là kiểu gì chứ, nói ra thật mất mặt!

Kiều Trang liếc rất nhanh sang góc bên kia, khom người hạ giọng nói:

- Chu Minh Khuê chết rồi, chết tối hôm qua.

Đã chết? Lục Vi Dân thầm thì trong lòng, nếu thật sự là mắc bệnh rồi chết thông thường, thậm chí là chết bất ngờ, cũng không cần phải thần bí như vậy, còn chưa đủ để nói với người ngoài. Ngay cả Chu Minh Khuê là tâm phúc của Lương Quốc Uy thì nhiều lắm cũng là buồn bã tiếc thương một hồi rồi thôi, không thể giận dữ lôi đinh, nhất là liên tưởng đến câu nói “giải thích với người nhà anh ta thế nào” của Lương Quốc Uy, hương vị trong đó cũng thật không đơn giản.

- Phó chánh văn phòng Kiều, ông Chu chết như thế nào? Có vấn đề gì sao?

Lục Vi Dân cố gắng khiến giọng điệu và vẻ mặt trở nên nghiêm túc một chút.

- Hài, chết như thế nào? Ai biết chết như thế nào? Chết ở nhà quả phụ Tùy thị trấn Oa Cố. Hiện giờ cả nhà quả phụ Tùy cũng chẳng biết đã đi đâu. Vẫn là người lái xe của Chu Minh Khuê đến nhà quả phụ Tùy đón Chu Minh Khuê, thấy gõ cửa không ai trả lời liền đẩy cửa đi vào. Chu Minh Khuê với quần áo không còn chỉnh tề đã chết ở trên giường quả phụ Tùy. Hai mẹ con quả phụ Tùy sớm đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi rồi.

Kiều Trang cố gắng bịt miệng, dường như là đang cảm thán.

- Phòng Công an nói như thế nào?

Trong lòng Lục Vi Dân thấy mừng, thật đúng là có chuyện lớn xảy ra mà. Đây là chuyện tốt, có chuyện gì mình mới có cơ hội “tham gia”. Thời gian rảnh rỗi ở tòa nhà Huyện ủy đã sắp khiến mình mốc cả người đây.

- Đội Cảnh sát Hình sự sáng sớm đã đuổi tới đó, chắc lúc này còn đang điều tra hiện trường và tìm người? Hai mẹ con quả phụ Tùy có thể chạy đến đâu? Bắt được bọn họ thì chân tướng rõ ràng ngay, nhưng...

Kiều trang thở dài một hơi, trên mặt lại lộ ra bộ dạng như cười như không rất kỳ lạ.

- Nhưng ông Chu này sao lại có thể chui vào giường quả phụ Tùy. Chuyện này sẽ không dễ giải thích.

Lục Vi Dân tuy rằng không biết quả phụ Tùy này là người thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt Kiều Trang cũng biết hơn phân nửa quả phụ Tùy này ở Song Phong cũng là một người có tiếng.

Trước khi đến Song Phong, Lục Vi Dân được An Đức Kiện nhắc nhở, địa khu nam Lê Dương cũ, cũng chính là địa khu Phong Châu bây giờ lối sống người dân không tốt lắm, chủ yếu là chỉ quan hệ nam nữ không được tốt. Điều này đại khái là có quan hệ nhất định với việc vùng này trước giải phóng đã có binh lính, thổ phỉ. Binh lính thổ phỉ nhiều lên, đàn ông đứng đắn liền ít đi, mất cân bằng giới tính, không tránh khỏi sẽ có chuyện lôi kéo vào đường gian dâm, dần dà liền trở thành lối sống. Mà ở địa khu Phong Châu thì tình hình ở ba huyện Song Phong, Phụ Đầu, Đại Viên là nghiêm trọng nhất.

An Đức Kiện đặc biệt nhắc nhở Lục Vi Dân, cán bộ ở ba huyện Song Phong, Phụ Đầu, Đại Viên trong vấn đề quan hệ nam nữ không ít người có vấn đề. Người dân nói chung cũng cảm thấy chuyện hai bên tự nguyện nên dân không kiện, quan không xét, cho nên mặc dù có không ít cán bộ ngã ngựa, vẫn có không ít cán bộ vẫn không thay đổi.

Lúc trước Ủy ban Kỷ luật Địa khu Lê Dương cũng xếp ba huyện này vào làm đối tượng trọng điểm giám sát, cứ một thời gian lại có thu hoạch gì đó từ ba huyện này, thế cho nên Ủy ban Kỷ luật Địa khu Lê Dương nói rằng, ba huyện này sẽ nhanh chóng thành kho hàng chiến công cố định của Ủy ban Kỷ luật Địa khu, chỉ cần thời cơ chín muồi là đến đây thu hoạch.

Chính bởi vì thế Lục Vi Dân có chút nhạy cảm với người quả phụ Tùy mà Kiều Trang nhắc tới. Khi câu nói “Chu Minh Khuê sao lại leo giường của quả phụ Tùy” này bật ra khỏi miệng, Lục Vi Dân thậm chí còn có thể cảm nhận được mùi vị ghen tuông nửa có nửa không từ miệng Kiều Trang.

Lục Vi Dân cũng có chút do dự là lúc này mình có nên qua đó hay không, chuyện này chỉ sợ cũng đã qua, không tới phiên mình đến khoa tay múa chân. Nếu như lúc này mìntới đó, cũng phải xem Lương Quốc Uy suy nghĩ thế nào, không chừng cũng khoát tay bảo mình đứng sang một bên chờ đợi, không để cho mình tham gia vào. Tuy nhiên Lục Vi Dân cảm thấy đây là một cơ hội, Ủy viên thường vụ như mình hiện giờ cũng là kẻ Ủy viên thường vụ hữu danh vô thực, chẳng phải anh bảo tôi làm quen với tình hình Song Phong này sao? Tham gia sự việc, điều tra tìm hiểu, coi như là một biện pháp trực tiếp nhất, đơn giản nhất để làm quen với tình hình xã hội Song Phong.

- Chà, chuyện này chỉ sợ sau khi cục Công an điều tra mới có thể có kết luận. Tôi còn có chuyện phải báo cáo với Bí thư Lương, phải qua đó.

Lục Vi Dân gật đầu, cất bước đi.

Kiều Trang kinh ngạc, vị Ủy viên thường vụ mới tới này chẳng lẽ không biết Bí thư Lương đang tức giận đùng đùng sao? Mình đã nhắc nhở hắn lúc này mà qua đó chắc chắn sẽ phải chịu trận, cả huyện Song Phong ai cũng biết tính tình Bí thư Lương. Anh muốn đi đối đầu với rủi ro, quả thực chính là tự tìm đường chết.

- Ủy viên thường vụ Lục, Bí thư Lương đang nổi nóng, cậu…

- Không sao, tôi đi báo cáo việc của tôi mà, không chừng tâm trạng gay gắt của Bí thư Lương bí thư bị tôi làm phân tán sẽ tiêu tan một chút nào đó?

Lục Vi Dân cười.

Cho dù là Bí thư Lương phê bình vài câu thì cũng không sao. Cơn giận cuối cùng cũng phải phát ra ngoài thì tâm tình mới có thể khá lên được, nếu không tích ở trong lòng vẫn không thể tự dưng tiêu tan, dù sao cũng phải có người đi gặp Bí thư Lương, phải không?

Nghe Lục Vi Dân nói như vậy, Kiều Trang thoáng ngớ người, mới nhớ ra vị Ủy viên thường vụ mới tới này là thư ký của Bí thư Địa ủy tiền nhiệm Hạ, cũng từng làm Trưởng phòng Tổng hợp văn phòng Địa ủy, rất quen với việc nắm bắt tâm lý lãnh đạo. Bí thư Lương e là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, cũng sẽ không thể làm khó đối phương quá mức mới đúng.

- Vâng, Ủy viên thường vụ Lục nói rất đúng, ngài đi chắc chắn không sao. Tâm trạng Bí thư Lương không tốt cũng chỉ là trong chốc lát, ngài tới giúp đỡ ông ấy nguôi giận, không chừng Bí thư Lương cũng không có chuyện gì.

Kiều Trang tươi cười, trong ánh mắt cũng thêm vài phần kính phục. Bí thư Lương này là người không nể tình, có thể để lại chút thể diện cho anh hay không cũng khó nói, anh muốn tự làm mình mất mặt, cũng đừng trách tôi không nhắc nhở.

Lương Quốc Uy quả thật là, lãnh đạo mới của Ủy ban nhân dân Địa khu này vừa mới lên nhậm chức, phía mình đã xảy ra chuyện như vậy. Đường đường là Bí thư Quận ủy Oa Cố kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố mà dám quần áo không chỉnh tề, chết đột ngột trên giường một quả phụ phóng đãng có tiếng. Đây quả thực là chuyện khiến người đời chê cười!

Tuy rằng lúc này còn phong tỏa tin tức, nhưng Lương Quốc Uy biết những chuyện kiểu này đến vua cũng không giấu được. Không cần đến nửa ngày, toàn bộ huyện Song Phong sẽ đồn đại xôn xao, tên khốn Chu Minh Khuê này quả thực là bôi tro trát trấu vào mặt mình!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio