- Ừ, những người hái thuốc trên núi và gieo trồng dược liệu chắc hẳn không phải là người từ cùng một địa phương?
Ánh mắt của Lục Vi Dân nhìn về phía những người miền núi đang cười nói đi về.
- Không phải từ cùng một nơi. Bọn họ chủ yếu là hái dược liệu hoang dại, sản lượng đều không cao, còn trồng dược liệu thì chủ yếu tập trung ở vùng bằng phẳng và dốc thoai thoải. Thực ra không chỉ có Oa Cố chúng ta… những vùng ở gần đây như Thái Hòa cũng có truyền thống trồng dược liệu như chúng ta. Bọn họ chủ yếu là gieo trồng hoàng bách và bạch thuật, mà mấy xã của Lạc Khâu sát chúng ta phía tây và mấy xã của huyện Khúc Giang ở phía nam, huyện Phố Lĩnh ở phía bắc cũng đều có truyền thống trồng dược liệu… Trên thực tế thì đã hình thành khu vực gieo trồng dược liệu với Oa Cố chúng ta làm trung tâm.
Chương Minh Tuyền rất đắc ý. Có điều vẻ đắc ý đó cũng chỉ được mấy giây đồng hồ, rồi lại quay về ảm đạm.
- Chỉ tiếc là, giá cả của dược liệu Đông y hay có biến động lớn, nguồn tiêu thụ cũng không dễ tìm, lại thiếu tin tức. Thường là mấy năm trước giá cả mấy loại tăng cao, hai năm tiếp theo giả cả lại giảm sút mạnh. Những người nông dân gieo trồng dược liệu cũng không chịu được sức ép này, cho nên muốn làm giàu bằng con đường này là rất khó!
Lục Vi Dân hơi động lòng, hình như là hắn nắm bắt được cái gì, vừa chậm bước vừa suy nghĩ, nhưng rất nhanh lại khôi phục tốc độ bước chân như cũ:
- Anh Chương, chúng ta hình như không có một khu chợ dược liệu tốt cho vùng đất này?
- Ừ, khu chợ dược liệu muốn nói là có thì cũng có… Ngoài khu chợ cũ của thị trấn Oa Cố ra thì cũng có một cái. Quy mô của nó ở vùng này cũng không nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn không ít so với chợ dược liệu Tây Lĩnh của hai vùng Thái Hòa và Lạc Khâu. Đương nhiên nếu nói là hình thành quy mô lớn thì không đến, nhưng cũng có đến mấy chục hộ chuyên kinh doanh dược liệu ở đó. Không ít là phụ trách thu mua cho khách hàng lớn ở Lạc Môn, thậm chí là Xương Châu. Phải nói là Oa Cố chúng ta cũng có vài nhân vật, thương nhân buôn dược liệu có tiếng ở tỉnh cũng có mấy người đều là người Oa Cố.
- Hả?
Lục Vi Dân cảm thấy có hứng thú lớn.
- Bọn họ không làm ăn buôn bán ở Oa Cố nữa?
- Ha ha…ao cạn Oa Cố này mà cũng nuôi được giao long?
Chương Minh Tuyền lắc đầu.
- Bọn họ làm ăn hoặc là ở Xương Châu, hoặc là ở những thành phố lớn như Nam Kinh, Vũ Hán. Đương nhiên Oa Cố cũng có cửa hàng của bọn họ, nhưng cũng chỉ là những điểm thu mua mà thôi. Bình thường bọn họ cũng không quay về… thường chỉ đến tết mới về đánh hàng một lần, còn việc kinh doanh chủ yếu là ở bên ngoài.
Lục Vi Dân lặng lẽ gật đầu.
Oa Cố mặc dù là thung lũng nghèo xa xôi, cũng không có tài nguyên gì nhưng lại có ưu thế về vị trí địa lý.
Tỉnh lộ và tạo thành nơi giao cắt ở đây, tây bắc giáp Lạc Khâu, đông nam thông Song Phong, đông bắc có thể đến Phố Lĩnh, tây nam có thể vào Khúc Giang. Mà Oa Cố này bốn phía đều là núi thấp và gò sâu uốn lượn liên miên. Liễu Nhi Oa trong lịch sử chính là nơi phân phối, tập kết hàng hóa, nghe nói đó cũng là điểm cung cấp hậu cần của bọn thổ phỉ vùng núi khu vực này khi đó. Hiện tại Oa Cố cũng là vùng giao cắt của ba địa khu, bốn huyện. Phía bắc là hai huyện Phố Lĩnh, Lạc Khâu của địa khu Lạc Môn, phía tây là huyện Khúc Giang thuộc địa khu Khúc Dương, đông nam dĩ nhiên là các huyện của địa khu Phong Châu.
Địa giới mấy huyện giao nhau như vậy, rồi lại có hai tỉnh lộ giao cắt ở đây. Không thể không nói khi trời xanh ban cho anh vùng đất khỉ ho cò gáy, cũng để lại cho anh một tia hi vọng. Huống hồ đây cũng chưa bị coi là vùng khỉ ho cò gáy, chẳng qua là diện tích đồi núi hơn lớn một chút. Hơn ki-lô-mét vuông, đã có ki-lô-mét vuông là đất đồi núi, còn lại vẻn vẹn hơn ki-lô-mét vuông là đất bằng phẳng.
Trước khi đến Lục Vi Dân cũng tìm hiểu một chút về Oa Cố. Nơi này không có công nghiệp, xí nghiệp xã, nhà máy xây dựng sôi động trên cả nước trong những năm ở thị trấn này lại hoạt động không hiệu quả. Hình như người làm đầu tiên bị chết đuối, bị nơi khác lừa hơn vài chục nghìn tệ tiền thiết bị. Thế là xí nghiệp sụp đổ, lãnh đạo thị trấn bị xử phạt, chịu giáo huấn. Hơn nữa vốn là không có truyền thống, cơ sở gì, lại thiếu nhân tài trong phương diện này, thị trấn liền cảm thấy không còn hứng thú với việc xây dựng xí nghiệp xã, thị trấn. Những năm đó huyện đối với nơi này cũng không coi trọng, cho nên cứ để như vậy.
Nhưng gieo trồng dược liệu của vùng này lại có chút danh tiếng. Phải nói cũng không phải chỉ có nơi này, nên nói là khu vực phạm vi vài chục cây số lấy Oa Cố làm trung tâm đều có truyền thống gieo trồng dược liệu. Chỉ có điều giả cá của dược liệu trên thị trường thường bị dao động, thiếu thông tin. Nông dân trồng dược liệu đã nhiều lần bị thiệt hại vì biến động của thị trường, mới ảnh hưởng đến sự phát triển ngành gieo trồng dược liệu của vùng này. Nhất là như ba xã của Oa Cố, đất đai màu mỡ, khí hậu, nhiệt độ, ánh sáng đều rất thích hợp để gieo trồng dược liệu, lại có truyền thống gieo trồng dược liệu, nhưng lại không thể thực sự phát huy được điều đó. Theo Lục Vi Dân, điều quan trọng vẫn là thiếu một khu chợ tốt.
Nếu như có được một khu chợ giao dịch dù chỉ là tiếp giáp thôi thì chắc chắn nó sẽ có tác dụng thúc đẩy rất mạnh đối với việc phát triển trồng trọt dược liệu ở nơi này. Đây cũng là ý tưởng mà Lục Vi Dân đã nảy sinh ra sau khi nghe Chương Minh Tuyền nói.
Đương nhiên trước mắt vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi, chợ dược liệu mới chỉ ở thời kỳ đầu của Oa Cố này chắc chắn là cách kiểu chợ chuyên nghiệp mà Lục Vi Dân tính toán đến một trời một vực. Nhưng Oa Cố hẳn là có những điều kiện cơ bản này, nhất là khi ở xung quanh còn chưa có chợ kiểu này. Khi các huyện hàng xóm thậm chí ngay cả huyện Song Phong cũng chưa ý thức được điều này thì chắc chắn có thể thử một chút.
Không ngoài dự đoán của Chương Minh Tuyền, khi hai người bọn họ đến quán ăn của góa phụ Tùy ở đầu phố đông, chỗ này đã ăn uống ồn ào từ sớm, chỗ nào cũng kín người.
Xen lẫn với mùi chua của mồ hôi là mùi của dược liệu tạo nên một bầu không khí đặc biệt. Mỗi người trong đám đông đó đều uống rượu đỏ cả mặt nên khiến cho rất lâu Lục Vi Dân mới có cảm giác có hơi để thở.
Những bộ quần áo Tôn Trung Sơn kiểu cũ sớm đã biến mất trong huyện lị lại xuất hiện rất nhiều ở nơi đây. Quân phục màu xanh giặt đến bạc màu, áo len mà cổ áo và tay áo đều đã sứt chỉ, đôi dép thời giải phóng hoặc màu hồng hoặc màu nâu vẫn còn dính bùn, khói từ tẩu thuốc từ từ bốc lên. Mượn hơi rượu kêu la với bạn bè nước bọt bắn tung tóe, những đôi bàn tay thô kệch đầy đốt xương. Cảnh tượng này hệt như một bức tranh của họa sĩ theo trường phái hiện thực.
Thấy Lục Vi Dân có chút sững sờ, Chương Minh Tuyền xoa tay, hạ giọng nói:
- Bí thư Lục, nhiều người quá, hay là chúng ta đổi nhà khác? Ở đây đi chợ buổi trưa đều thế này. Không ít người đều phải ăn một bữa rồi mới từ từ về. Gần cuối năm, người đến càng nhiều, nhưng buổi chiều có ít hơn, vì về cơ bản không ai ở lại chỗ này ăn cơm tối cả.
Lục Vi Dân khi ở xã Nam Đàm, hồi còn học tiểu học cũng theo mẹ đi chợ như thế này. Chỉ có điều là ngày đó hắn cũng rất ít khi có thể hưởng thụ việc ăn cơm ở quán, đa phần là chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn những người lớn trong tiệm ăn đều đang thưởng thức rượu ngô và củ lạc, chỉ đành như vậy mà đi qua.
- Đổi nơi khác? Anh Chương, không phải anh nói chỗ nào cũng giống nhau sao? Nhà tiếp theo không phải cũng như vậy chứ?
Lục Vi Dân cười lắc đầu.
- Chỗ của quả phụ Tùy này chắc anh cũng quen, nhìn xem có tìm được chỗ ngồi hay không… Bảo họ cho chúng ta ngồi một góc nào đó cũng được, dù sao cũng chỉ có hai người.
- Ha ha, vậy thì thiệt thòi cho Bí thư Lục rồi, ngày đầu anh đến đây mà đã để anh phải chen chúc tạm thế này.
Chương Minh Tuyền cũng không khách sáo, đi thẳng vào trong. Đây là một căn nhà mái bằng, nhìn là thấy cũng chỉ bày được năm, sau bàn, cố sắp xếp tạm thì cũng tiếp đón được hơn mười hai người là đã đủ chật. Hiện giờ nơi này ít nhất cũng phải hai mươi người, đang ăn uống linh đình. Nhìn thấy Lục Vi Dân và Chương Minh Tuyền đi vào, có người rõ ràng đã nhận ra Chương Minh Tuyền. Họ muốn chào hỏi một câu nhưng chắc lại sợ không đủ tư cách, thấy Chương Minh Tuyền đi vào trong họ tự động xê ghế nhường đường cho ông ta.
- Tùy Viện, tìm cho tôi một chỗ ngồi nào!
Chương Minh Tuyền tùy tiện đi vào trong. Y vừa gật đầu tỏ ý chào với những người có phần quen với y khi nãy vừa cúi đầu khom lưng chào hỏi, vừa nói to:
- Chỗ này kinh doanh tốt quá nhỉ, đông đúc quá, đến chỗ đi cũng không có. Nào, cố chen một chút. Này, Tùy Đường nhà cô đâu rồi, mang một cái bàn trong nhà ra đây, ghép tạm vào góc này, chúng tôi chỉ có hai người.
- Ơ, anh Chương đến rồi à? Khách quý đây, đã bao lâu rồi không đến tiệm cơm của tôi? Hôm nay sao lại đến xó xỉnh này thế?
Một người từ trong bếp đi ra trông như một con bướm. Cái tạp dề hoa trắng nền xanh buộc thắt đáy lưng ong, khuôn mặt rực rỡ so với vẻ tiều tụy mấy hôm trước đã thêm mấy phần linh hoạt.