Cô gái kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, đầu cô ta tự cảm thấy choáng váng, giọng nói của người đàn ông dường như thay đổi lúc to lúc nhỏ, thất thường, cô bé không biết người đàn ông trước mắt vì sao đối tốt với cô ta như vậy, giống như người con gái trong xã bị xem là tai họa, ngay cả một vài đứa trẻ nhìn thấy mình đều nôn ra nước, vì sao người đàn ông này lại không hề ghét bỏ mình, hơn nữa đối tốt với mình như vậy?
Lục Vi Dân cũng cảm thấy được cô bé trước mắt dường như có chút khác thường, trong ánh mắt hoang mang hỗn tạp một chút thần sắc khó hiểu.
-Thạch Mai, Thạch Mai! Em sao rồi?
Một tiếng “Bụp”, cô bé đột nhiên quỳ gối trước mắt Lục Vi Dân ôm chặt lấy hai đầu gối của Lục Vi Dân, không nói gì khóc lên, những giọt nước mắt nhanh chóng thấm vào ống quần của Lục Vi Dân.
-Anh Lục, tại sao anh đối tốt với em như vậy? Tại sao?
Sau khi Lục Vi Dân giật mình, lập tức phản ứng lại, anh ta dịu dàng đỡ cô gái quỳ gối dưới chân mình lên, để cô bé ngồi trở lại trên ghế.
-Thạch Mai, em đang làm gì vậy? Anh đã làm gì? Anh đã nói rồi, đối với anh mà nói chẳng qua là cái chỉ tay, em không cần như vậy, con người phải học biết cách tự tôn tự trọng tự ái tự tiếc, sau này còn cả đời mấy chục năm, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, không cần thiết vì một vài đau khổ suy sụp trong cuộc sống mà tự làm khổ mình không thể tự thoát ra được, có câu nói rất hay, không trải qua mưa gió, làm sao thấy cầu vồng. Anh tin rằng em có thể tìm được ngày mai tốt đẹp thuộc về em.
Buổi sáng tiễn Thạch Mai đi, Lục Vi Dân cũng gọi điện thoại trước cho Chân Ny, bảo cô ta giúp sắp xếp cho Thạch Mai một chút, xem thử có thể giúp Thạch Mai tìm một công việc không.
Thạch Mai cũng là một cô gái có khả năng chịu khổ, sau khi trải qua những gấp khúc này, Lục Vi Dân tin tưởng đối phương có thể thoát khỏi bóng ma của quá khứ.
Từ Bạch Tháp trở về đã hơn h chiều rồi, cả lượt đi lượt về, mất hai tiếng đi đường, làm Lục Vi Dân toàn thân hôi mùi mồ hôi.
Lục Vi Dân cảm giác sâu sắc giao thông thời này đem lại ảnh hưởng không thuận tiện, hơn km, từ lúc đợi xe đến khi lên xe đến điểm cần đến, phải mất một tiếng, cả đi lẫn về, tiêu mất hai tiếng, đổi lại trong đời trước, nếu có xe, một tiếng đồng hồ là có thể trở về đâu cần một buổi chiều, đây chính là hiệu suất.
Mất thời gian ban ngày, Lục Vi Dân về cơ bản đã làm rõ diện tích gieo trồng của cả huyện, số lượng chuẩn xác đáng lẽ vào khoảng mẫu, nhưng quận Bạch Tháp có khoảng mẫu, là năm thứ hai cục Nông nghiệp địa khu mới lấy được hạt giống từ Sở Nông nghiệp tỉnh cấp cho quận Bạch Tháp gieo trồng, phải đến năm sau mới kết quả, cho nên năm nay số lượng diện tích kết quả tính ra không thua kém mấy so với trước.
Nhưng sau khi Lục Vi Dân cùng các nhân viên công tác của cục nông nghiệp huyện và trạm khoa học nông nghiệp tiến ước tình đối với sản lượng mỗi gốc kiwi, dự tính mỗi mẫu rất có khả năng đạt đến khoảng kg, điều này cũng có nghĩa là năm nay sản lượng kiwi của Nam Đàn có thể đột phá khoảng ngàn kg đến ngàn kg, số lượng khổng lồ như vậy khiến cho các cán bộ của Sở nông nghiệp cùng Lục Vi Dân tiến hành điều tra tính toán cũng giật mình kinh hãi.
Sau khi đã điều tra được tình hình thực tế, Chu Du Minh cũng giật mình kinh hãi, đặc biệt là sau khi Lục Vi Dân tiến hành tìm tòi để báo cáo điều tra đối với địa phương Nam Đàm và Lê Dương, trong lòng Chu Du Minh càng thảng thốt.
Hơn mẫu trái kiwi này đề cập tới gần hộ nhà nông của hai quận năm xã, thị trấn, sản lượng ngàn kg, mấu chốt ở chỗ khi điều tra đối với tình hình thị thường củ quả địa phương, lại thu được tình huống khác thường ác liệt, thị trường địa phương vốn dĩ không có thói quen tiêu dùng trái kiwi, điều này cũng có nghĩa là ngàn kg kiwi hiện tại cơ bản chưa có nhà tiêu thụ, mà tình hình Lục Vi Dân bọn họ tìm hiểu lại là hộ nhà nông đều cho rằng trái kiwi ở Lê Dương và Nam Đàn cùng với Xương Châu sẽ không hề gặp khó khăn để bán đi, thậm chí còn có thể bán ra một giá cao khá khả quan, điều này khiến cho Chu Du Minh không khỏi hít phải một hơi lạnh
Nếu tất cả các hộ làm nông đều ôm suy nghĩ như vậy, một khi hi vọng lớn biến thành thất vọng thậm chí tuyệt vọng, thì sẽ xảy ra điều gì, ai cũng không đoán trước được.
- Tiểu Lục, ý của cậu là nói hiện tại bản thân một số hộ làm nông cơ bản không đi tìm nguồn tiêu thụ, mà cho rằng trong xã trong huyện sẽ giúp bọn họ liên hệ người tiêu thụ, mà hiện tại tình hình thị trường hoa quả của Lê Dương và Nam Đàn phản ứng lại lại là không tốt lắm?
Chu Du Minh thực sự có chút ngồi không yên, ban đầu anh ta còn cảm thấy Thẩm Tử Liệt có chút chuyện nhỏ làm lớn, không có chuyện đi kiếm chuyện, không ngờ cuối cùng tình hình thu hoạch được lại nghiêm trọng như vậy.
- Chủ nhiệm Chu, thực tế mà nói không được tốt lắm, mà là thị trường Lê Dương và Nam Đàn chúng ta không có độ tiếp nhận, người dân Lê Dương và trong huyện cơ bản không có thói quen ăn trái kiwi, nói cách khác nếu kg kiwi này phải hi vọng tiêu thụ ở Lê Dương và Nam Đàn, về cơ bản là không có khả năng, thậm chí có thể ngay cả kg thậm chí kg đều không có khả năng bán ra.
Lục Vi Dân sắc mặt ủ rủ, giọng nói nghiêm túc.
- Tôi thử liên hệ với hoa quả lậu của Lê Dương, khuyên can mãi bọn họ chỉ đồng ý thử lấy vào kg-kg, hơn nữa đều tỏ vẻ phải bán được mới trả tiền.
- kg - kg?! Vậy làm sao bây giờ?
Chu Du Minh thực sự có chút nóng nảy, ánh mắt dừng trên mặt Phó sở trưởng của Sở thương nghiệp lão Tần.
- Ông Tần, bên các ông có con đường nào không…
- Chủ nhiệm Chu, chúng tôi cũng thông qua cục thương nghiệp địa khu liên hệ với trong tỉnh và các thành phố khác, bọn họ đều nói loại trái kiwi hiện tại người dân trong nước đều không có thói quen tiêu dùng, sợ rằng không thông qua con đường quốc doanh để tiêu thụ. Bên Xương Châu lại nói là nhập khẩu qua trái kiwi của New Zealand, cũng chính là quả kiwi, nhưng số lượng rất ít, hơn nữa loại trái này không để được lâu, nhập hàng số lượng lớn cơ bản không có khă năng.
Ông Tần của cục thương nghiệp sắc mặt bất đắc dĩ
- Có thể chỉ có như người dân thành phố lớn như Bắc Kinh và Thượng Hãi mới có thói quen tiêu dùng này, trong tỉnh chúng ta đều không có.
- Vậy không có con đường cho các doanh nghiệp chế biến?
Chu Du Minh vừa thay đổi cách nghĩ.
- Điểm này sợ rằng cũng khó khăn, thực phẩm Kiwi tươi ngon đều không nhiều, doanh nghiệp chế biến có thể cũng chưa từng chế biến qua trái kiwi, bất luận là về thiết bị gia công và tiêu thụ, không ai sẽ đến tiếp nhận sự mạo hiểm này, hơn nữa thời gian hiện tại quá ngắn, cơ bản không có cách.
Ông Tần lắc đầu liên tục.
Nhìn thấy ông Khúc của cục nông nghiệp cúi xuống suy nghĩ một câu cũng không nói, Chu Du Minh cũng biết trông cậy vào bên cục Nông Nghiệp càng không thực tế, cho nên lập tức hỏi:
- Tiểu Lục, cậu có chủ ý gì hay?
- Chủ nhiệm Chu, ý kiến hay thì không có, nhưng hiện tại vấn đề bày ra trước mắt quá gấp rút, chủ ý gì chúng ta cũng phải đi thử nghiệm. Chúng ta tìm hiểu một chút, ước tính còn hai mươi ngày nữa trái kiwi này phải bắt đầu hái đi, cũng chính là nói trong hai mươi ngày này chúng ta nhất định phải tìm được nguồn tiêu thụ cho trái kiwi này.
Lục Vi Dân cũng biết thời điểm này không phải là thời điểm khiêm tốn, thời điểm cần chứng tỏ bản thân thì phải không được chùn bước mà thực hiện.
- Vừa rồi Cục trưởng Tần nói con đường quốc doanh khó giải quyết, theo tôi được biết, thị trường hoa quả hiện tại của Xương Châu tiểu thương bán sĩ cá thể chiếm vị trí chủ đạo, tôi cảm thấy chúng ta có thể chủ động tìm thử tiểu thương cá thể trên thị trường hoa quả Xương Châu, xem thử có thể thuyết phục bọn họ giải quyết một phần không, đây là con đường đầu tiên, chỉ là con đường này muốn thông suốt cũng phải kèm theo những phương pháp khác, dù sao mức tiêu thụ trái kiwi hiện tại không cao. Chúng ta có thể thử làm tuyên truyền, ví dụ như tuyên truyền một chút trên đài truyền hình, hoặc là thông qua in và phát hành sản phẩm để tuyên truyền dinh dưỡng phong phú của trái kiwi, giới thiệu một chút nguồn gốc sâu xa về trái kiwi của Nam Đàn chúng ta cùng với của New Zealand, như vậy có thể mở rộng tiếng tăm của kiwi Nam Đàn chúng ta, có trợ giúp mở rộng con đường tiêu thụ.