Khi đoàn của Lục Vi Dân đi tàu hỏa từ Bắc Kinh trở về Xương Giang, thì Tiêu Kính Phong đã bắt đầu hành trình Quảng Châu của y.
Y là sau khi được Lục Vi Dân nói cho biết tất cả tình hình, lập tức mang theo gần ba nghìn tệ của mình và Lục Vi Dân đi tàu hỏa tới Quảng Châu. Ở Quảng Châu, bạn học với Lục Vi Dân là Hoàng Thiệu Thành giới thiệu sơ qua những điều mình nắm được cho y, cũng giới thiệu cho y mấy người liên lạc. Việc liên hệ cụ thể với những người bán buôn hoa quả ở Quảng Châu sẽ dựa cả vào Tiêu Kính Phong tự mình đi liên lạc.
Trong thời gian ba ngày, Tiêu Kính Phong gần như bôn ba không ngừng nghỉ trong mấy chợ bán sỉ. Tuy là có Hoàng Thiệu Thành giới thiệu nhưng những người này đều là xa lạ, nếu muốn gây tiếng vang, giành được sự tín nhiệm của đối phương, mức độ khó khăn không cần nói cũng biết.
Tuy nhiên sau khi trong tiết mục tin bên lề Á Vận Hội của đài truyền hình trung ương có đưa tin tức về kiwi Nam Đàm, tình hình có chút biến chuyển, các thương nhân Quảng Châu nhanh nhạy đã lập tức nhận thức được điểm này, đồng ý nhận mười hai nghìn cân kiwi Nam Đàm để bán thử.
Tiêu Kính Phong đi xe suốt đêm trở về Xương Giang. Dưới sự đảm bảo của Lục Vi Dân và sự trợ giúp của Thường Xuân Lai, liên hệ được hai chiếc xe tải năm tấn, chở hai nghìn thùng gồm mười hai nghìn kg kiwi tới Quảng Châu.
Khi Lục Vi Dân bước vào văn phòng thì để ý thấy ánh mắt của rất nhiều người đều có chút khác thường, thật ra hắn rất không thích như vậy, nhưng cũng không thể tránh được.
Một việc lớn như vậy đâu thể giấu nổi người khác, con đường tiêu thụ bốn trăm nghìn kg kiwi cứ lẳng lặng như thế mà mở ra.
Từ trung tuần tháng chín, kiwi bắt đầu vào thời kỳ hái quả, phân loại, đóng thùng, sau đó đưa lên xe, toàn bộ các xe chở hàng của công ty vận tải huyện được dùng để đảm đương trách nhiệm vận chuyển giao hàng. Bắc Kinh, Thượng Hải, Nam Kinh, Vũ Hán, Xương Châu trở thành thị trường tiêu thụ chính, dấy lên một trào lưu kiwi. Kiwi Nam Đàm, hưởng thụ cuộc sống mới mẻ khỏe mạnh. Câu quảng cáo dễ thuộc này không ngờ cũng trở thành câu nói thịnh hành trong một thời gian.
- Cậu nhóc này, được lắm! Cứ lẳng lặng mà làm được việc lớn như vậy, đến Chủ tịch huyện Vương cũng khen ngợi cậu, trước mặt tôi đã nói hai lần rồi. Tôi luôn nói cậu thông minh, tuyệt đối không có vấn đề.
Quách Hoài Chương vỗ mạnh bả vai Lục Vi Dân, không phải là không có ý đố kị, lay bả vai Lục Vi Dân.
- Bên Hoài Sơn đã xảy ra chuyện. Lần này Nam Đàm chúng ta đáng được khen ngợi. Hoài Sơn e rằng sắp gặp nạn rồi.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lục Vi Dân hơi giật mình, vội vàng hỏi.
- Nghe nói Hoài Sơn trước kia không thật sự coi trọng, sau này kiwi Hoài Sơn lại tập trung thu hoạch, tình trạng tồn đọng rất nghiêm trọng. Thêm vào đó nghe nói phải đóng mác kiwi Nam Đàm chúng ta, có thể những người trong huyện Hoài Sơn cũng có ý không vui, liền nghĩ phải tự mình đi tìm đường tiêu thụ, không để ý đến chúng ta bên này. Chúng ta lại chẳng có phản ứng gì, kết quả là đã bỏ lỡ một khoảng thời gian.
Quách Hoài Chương nói tóm lược vài nét về tình hình.
- Sau này phát hiện ra tình hình không phải đơn giản như họ tưởng, lúc này mới vội vã muốn giao mọi thứ cho chúng ta. Hiện nay số kiwi hái sớm nhất đã bắt đầu thối và biến chất, ít nhất có trên một trăm nghìn kg kiwi không đạt tiêu chuẩn. Nhân viên kiểm tra của Công ty phát triển nông nghiệp hiện đại huyện chúng ta thấy rằng lô kiwi đó không thể tiêu thụ, liền kiên quyết không chịu thu mua, lô kiwi này coi như là hỏng. Nông dân địa phương nghĩ rằng trong huyện Hoài Sơn làm ra vẻ khôn ngoan trì hoãn thời gian gây nên tổn thất, làm ầm lên ngay ở Ủy ban nhân dân huyện Hoài Sơn, phải cử cả công an mới khống chế được sự việc. Kết quả là những nông dân đó liền biểu tình ở đường quốc lộ. Sự việc liền bị làm to.
Quách Hoài Chương nắm tin tức tương đối nhanh, việc xảy ra ở Hoài Sơn kinh động cả tỉnh. Bí thư Địa ủy Hạ Lực Hành và chủ tịch địa khu Thượng Quyền Trí đều đến Hoài Sơn xử lý việc này. Nghe nói Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn và Chủ tịch huyện có khả năng đều phải chịu xử phạt.
- Thời gian bảo quản của kiwi vốn đã tương đối ngắn, đặc biệt là muốn tiêu thụ ở địa phương khác, đáng ra không được chậm trễ, nhất định phải hái ngay xuống rồi đóng thùng chuyển đi, nếu không rất dễ bị biến chất.
Lục Vi Dân không bình luận gì phía Hoài Sơn, chỉ giải thích.
- Có ai nói không phải như vậy? Những người bên Hoài Sơn chính là thấy rằng kiwi Hoài Sơn bọn họ tại sao lại phải mang mác Nam Đàm, hơn nữa còn phải nộp phí quản lý, cho nên mới có thể tự làm theo ý mình đi tìm đường tiêu thụ, gây chậm trễ, đây mới là tự làm tự chịu. Giai đoạn trước không chuẩn bị bất cứ thứ gì, cho rằng ai cũng làm được, đến khi thật sự phải ra trận thì mới thấy sơ hở, để một lỗ hổng lớn như vậy.
Quách Hoài Chương vừa cảm thán vừa rất có ý tìm tòi nghiên cứu nói:
- Vi Dân, lần này cậu có thể xem như đã lập công lớn. Sao mà có nhiều chiêu thế, trước kia sao lại nhìn không ra nhỉ?
- Ấy, chiêu trò gì đâu. Chẳng phải anh cũng biết nhà tôi chính là ở nhà máy mà? Nhà máy quốc doanh lớn này mỗi năm vào dịp Trung thu đều phát quà, thường thì đều là táo, mọi người ăn đến phát ngấy. Lần này tôi đi tìm người trong nhà máy, nói thay đổi khẩu vị một chút, thử món mới xem sao, bọn họ đồng ý ngay. Chỉ đơn giản như vậy thôi, nhà máy có hơn mười nghìn người, chỉ trong nháy mắt có thể giải quyết được vấn đề lớn. Về phần ở Bắc Kinh thì cũng là bị ép thôi. Chẳng nơi nào tìm được lối thoát, tôi liền thương lượng cùng Bí thư Thẩm tặng không số kiwi cho đoàn đại biểu, để bọn họ quảng cáo giúp chúng ta một tiếng, kiếm chút vận may. Ha ha, vừa vặn thế nào lại vào đúng dịp đài truyền hình đến quay tình hình chuẩn bị của đoàn đại biểu, vừa đúng lúc. Thế là chỉ trong chốc lát liền nổi tiếng. Nói thật, món hời này khiến chính tôi cũng thấy may mắn.
Lục Vi Dân nói rất nhẹ nhàng, điều này khiến Quách Hoài Chương trong lòng thoải mái một chút.
Tên quỷ này thật là may mắn, vừa kịp khi nhà máy phát quà, liền tiêu thụ được một trăm nghìn kg. Ở Bắc Kinh lại vừa vặn đúng dịp Á vận hội, còn được Đài truyền hình trung ương quay lại, bỗng chốc tạo được danh tiếng cho kiwi Nam Đàm.
Hai người cũng nói vài câu rồi Quách Hoài Chương mới đi, Lục Vi Dân trở về phòng làm việc của mình.
Không ngờ ở Hoài Sơn lại có chuyện, xem ra có những chuyện vẫn là không thể thay đổi. Bên Nam Đàm đi vào quỹ đạo nhưng khủng hoảng lại chuyển sang Hoài Sơn. Cũng may chỉ có một trăm nghìn kg, còn trong kiếp trước, ít nhất có năm trăm nghìn kg kiwi không ai để ý tới, cuối cùng dẫn đến sự kiện nông dân biểu tình với quy mô không nhỏ. Còn hiện nay sự xuất hiện của mình cũng đã cải thiện được phần nào.
Xem ra Quách Hoài Chương có phần ngưỡng mộ mình, điều này cũng rất dễ hiểu. Lục Vi Dân cười, ai nhìn thấy những người tương tự như mình bỗng nhiên nổi tiếng, đều có một cảm giác khó nói thành lời, ghen tị, ngưỡng mộ, còn có một chút không phục. Y vào huyện sớm hơn mình một năm, hơn nữa là Thư ký cho Chủ tịch huyện, mình vừa mới đến huyện hơn một tháng, đã làm dấy lên cơn sóng lớn như vậy, bất kể là ai thì ttrong lòng chắc hẳn cũng sẽ có cảm giác phức tạp.
Lục Vi Dân không muốn để mình thành mục tiêu công kích của mọi người, nhất là mình vừa mới đến huyện, muốn nói là dè dặt, thận trọng, cẩn thận từng li từng tý cũng không phải là quá. Có điều nếu là vì e dè ánh mắt và sự đánh giá của người khác mà im lìm không làm gì, như thế sẽ có phần thấy khó khăn mà không làm.
Nên việc cần làm vẫn phải làm, việc bị bàn tán không thể tránh khỏi thì cũng đành mặc kệ.