Bởi vì lần trốn ra khỏi quân doanh ăn tất niên trước Tết, lần này cả trung đội của Đặng Lâm bị phạt không được nghỉ phép.
Tuy nhiên chuyện bị cắt phép không làm cho cả đội ủ rũ lâu.
Dù sao nhiều năm sống xa nhà, thậm chí có những người còn không có gia đình để trở về thì Tết ở đâu cũng không quan trọng lắm.
Tối ba mươi, sau khi lại ngồi nhậu nhẹt một buổi rồi ngắm pháo bông trên trời, đúng mười hai giờ đêm cả đội đứng xếp hàng trước mặt Đặng Lâm.
Đặng Lâm, "...ơ kìa các bạn!" Từng này tuổi mấy người còn muốn đòi lì xì? Tôi cũng đâu có hơn mấy người bao nhiêu tuổi.
Kìa bên kia còn có người lớn hơn tôi.
Anh Quân nhìn thấy ánh mắt của Đặng Lâm thì ngượng ngùng nhìn chỗ khác.
Không còn cách nào khác, giai cấp vô sản như anh phải mặt dày một chút nhân cơ hội bóc lột đồng chí đội trưởng tư sản này một phen mới được.
Người khác đều xếp hàng, anh xếp hàng cũng không hề kì quái.
Đặng Lâm âm thầm mắng thuộc cấp trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn trưng nụ cười giả trân phát lì xì cho từng người.
Hoàng Danh ở một bên nhìn đống bao lì xì dày cộm thì âm thầm tính toán tài chính của Đặng Lâm tháng này.
Chậc, vẫn còn trong hạn mức, vẫn chưa thâm hụt phí sinh hoạt.
Là một người theo Đặng Lâm nhiều năm, nắm giữ sổ sách tài chính thì Hoàng Danh thừa biết con số chi tiêu hằng tháng của Đặng Lâm là một con số khổng lồ thế nào.
Nếu anh yên phận ở trong Viện thì còn đỡ, nếu tháng nào được sổ lồng đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì tháng đó Hoàng Danh đau đầu cân bằng tài chính.
Sếp của anh biết kiếm tiền, nhưng càng biết tiêu tiền hơn.
Thử nhìn xem đãi ngộ của trung đội này, đừng tưởng bên ngoài trông đơn giản nhưng mà các đội khác phải đỏ mắt mà ghen tị.
Bởi vì Đặng Lâm tự bỏ tiền túi để tăng chất lượng cuộc sống cho tất cả các thành viên trong đội.
Mặc dù sống cùng một quân doanh nhưng mà chất lượng cuộc sống cách biệt một trời một vực.
Ví như tất cả quân trang của bọn họ mặc dù đều được Tổng bộ phát xuống nhưng mà Đặng Lâm dựa vào tài chính của bản thân và mối quan hệ phía sau, cấp riêng cho đội của mình quân trang được may đo riêng, thiết bị tinh chỉnh tốt nhất có thể.
Chế độ dinh dưỡng cũng mời đầu bếp và chuyên gia dinh dưỡng đến thiết lập tối ưu cho từng người.
Ngay cả phòng kí túc xá cũng được trang bị hiện đại và xịn xò nhất.
Tất cả những thứ này ngốn một con số không hề nhỏ.
Thậm chí là tiêu tốn lãi ròng của mấy cơ sở kinh doanh của Đặng Lâm cộng lại.
Nhưng anh vẫn rất thoải mái mà chi.
Có một lần chỉ huy xuống thị sát, nhìn thấy những thứ này thì đen mặt đi chất vấn Đặng Lâm đang làm hư quân nhân.
Nhưng Đặng Lâm chỉ nói, bọn họ cũng không phải quân nhân bình thường, nếu có thể ưu ái thì nên ưu ái.
Bởi vì bọn họ là những người xông pha nguy hiểm nhất, chịu cực khổ nhất.
Nếu chỉ một chút ít tiện nghi thoải mái cũng không cung cấp được thì sao đòi hỏi bọn họ ra sức làm nhiệm vụ.
Tiền lương đã không nhiều thì ít nhất cũng nên nâng cao chất lượng sống.
Chỉ huy, "..." Chính phủ đổ tài nguyên đào tạo mấy người vẫn chưa đủ sao?
Chỉ huy nghĩ thế, nhưng cũng không nói ra.
Ông cũng hiểu được chỉ chút ít tiện nghi thế này cũng không thể chiều hư một quân nhân, nhưng mà ánh mắt của các đội khác đỏ mắt nhìn vào thì khó nói.
Đặng Lâm biết ông nghĩ gì trong đầu, hừ lạnh một cái, không nói thêm cái gì.
Vốn dĩ anh muốn hỏi ngược lại một câu, chính phủ đổ tài nguyên đào tạo, bọn họ bán mạng vì đất nước còn chưa đủ? Sao cứ phải tính toán từng thứ nhỏ nhặt thế? Bọn họ đòi lương là để có thể sống như một con người chứ không phải công cụ của quân đội.
Bọn họ muốn môi trường sống tốt một chút là để an dưỡng sau những hiểm nguy.
Quá đáng sao? Có cái gì quá đáng sao?
Nói qua nói lại, nhắm một mắt mở một mắt cho nhau dễ chịu không hơn sao?
Lại nói sau khi phát lì xì xong và giải tán thì Tú Hiền cười đến cong cong ánh măt rủ Đặng Lâm chơi đánh bài.
Tuy rằng bài bạc là không tốt, cũng là thứ bị cấm.
Nhưng mà đây cũng là một thói quen của người nước V khi Tết đến.
Người nước V có câu nói, Tết mà không đánh bài không bầu cua không loto thì còn gì là Tết.
Đặng Lâm còn chưa kịp nói gì thì một vài người nữa cũng hô to hưởng ứng, anh cũng cười đáp ứng.
Mùng một vui vẻ một chút cũng đâu có hại gì.
Cuối cùng do số người tham gia vượt qua con số bốn người, không thể chơi tiến lên, cho nên bọn họ chơi xì dách.
Vì để tránh ăn thua quá gay gắt, Đặng Lâm cười cười lấy trong tủ ra một hộp đầy tiền xu mệnh giá một đồng.
"Mỗi một đồng xu này đại diện cho mười nghìn đồng." Đặng Lâm nói.
"Các cô cậu lấy ở chỗ tôi bao nhiêu đồng thì phải chuyển trả cho tôi bấy nhiêu tiền tương ứng.
Dùng cái này như chip trong casino ấy."
Tất cả mọi người đen mặt nhìn Đặng Lâm, trong lòng gào thét, không hổ là ông chủ chuỗi bar club casino, chơi vui ngày Tết cũng phải chuyên nghiệp như vậy.
Nói về casino, mặc dù nước V cấm tổ chức, nhưng mà không có nghĩa Đặng Lâm không ra nước ngoài mở casino được.
Mấy cái casino lớn ở nước C.M bên cạnh cũng có phần của anh trong đó.
Thế là với tư cách người khởi xướng, Tú Hiền làm nhà cái bắt đầu trò chơi.
Mấy ván đầu không có gì đặc biệt, người chơi gồm Đặng Lâm và Hoàng Danh ra còn mấy người khác nữa.
Không khí cũng khá vui vẻ ôn hòa.
Nhưng mà cuộc vui lại chẳng tày gang, một vị khách bất ngờ ghé thăm: Đào Hạnh.
Vừa nhìn thấy Đào Hạnh, mí mắt Đặng Lâm và Tú Hiền bỗng nhảy lên một cái.
Nhưng mà trong nhóm đã có người nhanh mồm nhanh miệng mời Đào Hạnh ngồi vào chơi cùng.
Đào Hạnh cũng không từ chối, vui vẻ mà đặt cược.
Mới đầu cũng không thấy gì, nhưng dần dần mọi người trên sới bạc đã nhận ra có gì đó sai sai.
Đặng Lâm thở dài thả bài xuống, tay bóp mi tâm.
Tú Hiền trực tiếp ném mấy lá bài tức giận nói.
"Hạnh, con m nó ông có thôi đi không?"
"Tôi làm sao cơ?" Đào Hạnh cười cười, ngũ linh vừa đủ hai mươi mốt điểm, hai mươi còn dám rút thêm bài.
Có nghĩ bằng đầu ngón chân họ cũng biết có trá.
"Ngày Tết chơi vui mà thôi, ông dùng đồng thuật nhìn trộm bài là ý gì?" Tú Hiền nghiến răng nghiên lợi nói.
"Có sao?" Đào Hạnh làm bộ vô tội nói.
Hoàng Danh ngồi một bên âm thầm kéo khóe môi, nhưng lại bị Tú Hiền mắng lây.
"Còn ông nữa đó Danh.
Đừng tưởng tôi không biết ông cũng lợi dụng xúc giác cảm nhận từng con bài."
"Ơ!" Hoàng Danh khóe môi co quắp, anh đã thận trọng vậy mà vẫn bị nhận ra à.
Tiếp sau đó Tú Hiền nổi bão, đem từng người chơi ra mắng.
"Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu lén lút đổi bài dưới bàn."
"Còn cô nữa, camera trong phòng này là để cô xâm nhập nhìn trộm bài đấy hả?"
"Cậu đừng có giả bộ nhìn chỗ khác, cơ thể cao su thì hay rồi đúng không? Lén lút trao đổi bài với tên nhóc bên kia."
Tất cả mọi người bị mắng chỉ biết ngại ngùng nhìn chỗ khác.
Bọn họ quả thực là gian lận bài bạc, không cãi được.
Khi tất cả người chơi đã bị mắng, chỉ còn lại Đặng Lâm ngồi đó vẫn chưa bị đả động tới.
Mọi người cứ nghĩ rằng Đặng Lâm không có gian lận nên không bị mắng.
Nhưng mà chỉ thấy Tú Hiền đứng dậy bước đến gần Đặng Lâm giơ nắm đấm.
"Hôm nay không đấm vỡ cái mũi chó của mày tao không phải là Dương Tú Hiền."
Mọi người ngơ ra.
Việc Đặng Lâm và Tú Hiền xưng hô mày tao không lạ, chuyện hai người dăm bữa lại so đấu đánh nhau cũng không mới.
Nhưng mà không hiểu vì sao Tú Hiền lại muốn đánh Đặng Lâm trong lúc này.
Đặng Lâm nhướng mày nhìn Tú Hiền, trong ánh mắt không hề che giấu bỡn cợt.
Tú Hiền thấy mọi người ngơ ngác chưa hiểu thì nói từng chữ.
"M nó mấy người không biết là con chó này ngửi kĩ từng lá bài hả? Chỉ thoáng qua thôi là nó đã biết lá bài trên tay mấy người là con gì rồi."
Nghe vậy cuối cùng mọi người giữ không nổi nữa phá lên cười.
Một bàn bảy người chơi thì ngoại trừ nhà cái ra sáu người kia đều gian lận.
Không những thế, nhờ gian lận, bọn họ lột sạch túi của nhà cái khiến anh ta tức điên lên.
Dĩ nhiên với thiếu gia hào môn như Tú Hiền chút tiền trinh ấy chẳng đáng là gì, nhưng anh ta bị lừa thê thảm.
Mang tiếng là bộ óc siêu trí tuệ, nhưng chỉ có mình anh ta muốn chơi công bằng, còn những người kia hận không thể gian lận bằng phương pháp tốt nhất.
Cuối cùng sới bạc tan rã trong tiếng cười không ngớt của mọi người và cái mặt bí xị của Tú Hiền.
Anh thầm thề với lòng, đừng để có cơ hội lần sau chơi bài.
Nếu có lần sau anh nhất định lột sạch đám người này không chừa một cái quần đùi nào.
- --
MÙNG MỘT VUI VẺ!!!
VIỆT NAM - TRUNG QUỐC.
Tác giả cầu lì xì đầu năm nha!!! Moah moah tah..