Đặng Lâm ngồi bên góc võ đài, hai tay gác lên dây đài, cả người thoải mái ngả về phía sau nghỉ ngơi.
Anh chờ.
Cố tình chờ xem người mà Vũ Tiến Dũng gọi đến là thần thánh phương nào.
Vũ Tiến Dũng nhìn Đặng Lâm thảnh thơi như thế thì vô cùng chướng mắt, nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm sao, đành tiếp tục chờ đợi.
Một lúc sau quản lý mang điện thoại của Đặng Lâm đến, báo cáo anh có người gọi điện thoại.
Đặng Lâm thoáng nhìn, phát hiện là ba mình gọi.
"Alo, con nghe đây ba."
Không rõ bên kia Đặng Chí nói gì, sau đó nghe Đặng Lâm khẽ cười đáp.
"Vậy chuyện này nhờ ba giúp con.
Như vậy con yên tâm rồi.
Mấy cái giấy tờ đó ba bảo chú Ba đưa tới cho con đi, con đang ở Phố Cổ."
Nói xong anh cúp máy.
Vừa lúc đó, cứu viện của Vũ Tiến Dũng đến.
Bước vào là một đoàn năm sáu người, dẫn đầu là một người đàn ông đoán chừng khoảng ngoài ba mươi, cả người ăn mặc phục sức đầy mùi tiền.
Đặng Lâm liếc một cái thì đã biết người đến là ai.
Cao Văn Trung, cháu ngoại của người đứng đầu dòng họ Ngô.
Nghe người ta nói, ông cụ Ngô rất yêu thích đứa cháu ngoại này, đem mấy phần trăm cổ phiếu từ tổng công ty sang tên cho hắn.
Dòng họ Ngô nắm giữ thị phần trong ngành giao thông vận tải lớn nhất cả nước.
Mọi loại hình giao thông vận tải đều có chân trong chân ngoài của dòng họ Ngô từ trên bộ hay trên biển, dưới mặt đất hay là trên không, đồng bằng hay miền núi thậm chí là thị trường quốc tế.
Công ty mẹ của dòng họ Ngô là một công ty nghiệp nội điển hình, nhưng dưới trướng công ty mẹ là cơ số những công ty con, đảm bảo vận hành xuyên suốt hình thành một tập đoàn giao thương vận chuyển đa quốc gia.
Vài phần trăm cổ phiếu của công ty mẹ nói không ngoa thì chính là một tài sản không hề nhỏ, nếu không phải là phá gia chi tử thì có thể dùng vài phần trăm đó mà sống cả đời không cần làm gì.
Cao Văn Trung chính là một kẻ may mắn như vậy đấy.
Tuy không phải vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng mà so với ngậm thìa vàng thì phần đãi ngộ này còn khiến nhiều kẻ ngậm thìa vàng phải đỏ mắt ghen tị.
Người ngoài có thể không biết vì sao ông cụ Ngô lại yêu thích đứa cháu ngoại này, nhưng những người dòng họ Dương như Đặng Lâm lại biết.
Từ rất nhỏ anh đã vô tình nghe người trong dòng họ che miệng bàn tán với nhau về Cao Văn Trung.
Cha hắn là học trò nghèo, sau khi ra trường thì đến làm việc cho công ty dòng họ Ngô.
Sau mấy năm chăm chỉ, ông ta leo lên vị trí cao trong tổng công ty.
Mẹ của hắn là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn, tức ông cụ Ngô.
Hai người tình cờ tham gia cùng một hạng mục rồi nảy sinh tình cảm.
Cố tình ông cụ Ngô lại nhìn trúng bác cả của Đặng Lâm, muốn liên hôn.
Tất nhiên là con gái ông cụ Ngô không chấp nhận, trốn nhà ra đi cùng với người yêu, sau đó sinh ra Cao Văn Trung.
Lúc Cao Văn Trung ba tuổi thì ông cụ Ngô tìm đến, muốn bắt con gái trở về nhưng làm sao bà lại chấp nhận xa chồng con.
Vậy là đêm đó cả nhà ba người một lần nữa trốn đi lại bát hạnh gặp tai nạn giao thông.
Lúc ông cụ Ngô đến hiện trường chỉ thấy đứa cháu ngoại đang khóc không thành tiếng bên cạnh di hài cha mẹ.
Chuyện sau đó ai cũng biết, ông cụ Ngô hết mực yêu thương đứa cháu ngoại này, chỉ bởi vì hắn lớn lên giống mẹ.
Ông cụ Ngô đem hết yêu thương và áy náy đặt lên người đứa cháu này.
Sự tình bên trong hẳn là còn rất nhiều, có điều Đặng Lâm không quan tâm, mấy lần dự tiệc cùng Dương phu nhân anh thấy hắn ta nhưng không có gặp mặt.
Vậy nên lúc này thấy hắn huênh hoang đi tới thì anh chỉ nhàn nhạt nhướng mắt nhìn.
Mà bản thân Cao Văn Trung cũng không đủ tầm để đến gặp mặt Đặng Lâm.
Cho nên giờ phút này hắn chỉ cảm thấy người này có chút quen mắt chứ không nhận ra thân phận của anh.
Vừa nhìn thấy Cao Văn Trung, Vũ Tiến Dũng đã chạy đến xum xue.
Cao Văn Trung liếc mắt thấy Vũ Tiến Dũng bị đánh nát như miếng giẻ thì thầm giật mình trong lòng.
Mặc dù hắn mạnh hơn Vũ Tiến Dũng cũng không đánh được đến cỡ này.
Sắc mặt Cao Văn Trung thoáng chốc nghiêm túc lên, mở miệng nói.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vũ Tiến Dũng nghe vậy thì hiểu Cao Văn Trung muốn bắt một cái cầu, vội vàng nói.
"Anh Trung, hôm nay em đến đây thì thấy người kia không đặt trước mà bao trọn chỗ này, giành chỗ tập của mọi người, cho nên mới tức giận muốn đòi công bằng.
Nhưng mà quản lý chẳng những không nói công bằng, còn chấp nhận rằng mình vì vài đồng tiền của người kia mà xem khách hàng chúng ta không ra gì."
Vũ Tiến Dũng càng nói càng dặm thêm nhiều muối, thêu dệt câu chuyện đến trời điên đất đảo.
Những người chứng kiến càng nghe càng không biết nói gì hơn.
Quản lý nghe xong giật giật môi.
Nói nhảm, mấy đồng tiền mà mày nói là lương cuối tháng thưởng cuối năm của ông mày đấy.
Không vì nó thì vì cái gì?
Cao Văn Trung nghe xong trước tiên nhìn quản lý nói.
"Quản lý, sao trước này club này đề cao quy tắc lắm mà.
Lúc trước tôi bỏ tiền muốn vượt quy tắt một chút cũng không được, sao bây giờ lại có thể? Đổi quy tắc rồi à?"
Quản lý nghe xong trong lòng thoáng trầm xuống.
Quy tắc là ông chủ định ra, có ông chủ ở đây quy tắc là cái rắm gì? Nhưng mà ông chủ không cho nói, anh cũng không nói được.
Giờ chất vấn anh thế này phải nói thế nào?
Trong lúc quản lý còn đang lựa từ ngữ để nói chuyện thì Đặng Lâm đã lên tiếng trước.
“Cần gì nhiều lời, có tiền là cha là mẹ, không lẽ cậu chủ đây cũng không biết đạo lý này, cần tôi dạy cho một khoá?”
Nhìn gương mặt bầm dập của Vũ Tiến Dũng, Đặng Lâm trào phúng thêm.
“Bạn của cậu chủ đây vừa được tôi dạy một bài đấy.
Anh có muốn học không?”
Cao Văn Trung nghe anh trào phúng thì trong lòng không thoải mái, nhưng mà dù sao cũng là người của tầng lớp thượng lưu, chút kỹ năng cũng không phải không có.
Cao Văn Trung bình tĩnh cười.
“Đúng, đúng, có tiền là cha là mẹ.
Nói như cậu thì chỉ cần có tiền thì không cần nói lý lẽ?”
Đặng Lâm nhướng mày nghĩ thầm, thằng này không phải là không có não, còn biết xếp bẫy trong lời nói.
Anh cười đáp.
“Anh nói xem.”
Tất nhiên Đặng Lâm không trả lời câu hỏi của Cao Văn Trung, từ chối tiến vào bẫy, nhưng mà điều này cũng không cản trở anh chơi đùa.
Cao Văn Trung không biểu hiện gì, cười nói.
“Làm cha làm mẹ thì không dám, nhưng chút tiền trinh thì tôi không phải không có.”
Nói rồi hắn quay sang quản lý nói.
“Quản lý, người anh em này dùng bao nhiêu tiền để bao cả tầng hầm? Tôi bao gấp đôi.
À không, gấp ba lần.”
Quản lý nghẹn lời.
Chưa nói gấp đôi hay gấp ba, đến một đồng để bao cái tầng này ông cũng không dám thu của ông chủ bao giờ.
Anh hướng mắt về phía Đặng Lâm.
Thấy Đặng Lâm cười cười gật đầu, quản lý nuốt nước bọt nói.
“Số tiền không nhỏ, anh Trung, anh xác định muốn trả gấp ba?”
Cao Văn Trung sảng khoái gật đầu.
Anh ta cho rằng có đắt mấy cũng không hơn tám chữ số được.
Quản lý thở dài trong lòng, tự làm bậy không thể sống, sau đó báo một con số, trực tiếp lên đến gần mười chữ số.
Đặng Lâm hài lòng cười một tiếng, cuối năm tăng tiền thưởng cho quản lý mới được.
So với một Châu Quý Đan vừa làm bậy vừa ăn chơi, quản lý này quả nhiên ưu tú hơn rất nhiều.
Cao Văn Trung nghe xong hơi nhíu mày.
Không phải hắn không bỏ ra được, mà cảm thấy quá đáng.
Bao cái tầng hầm này với giá gấp ba lần làm sao tổn thất gầy mười mấy tỷ được? Cực kỳ vô lý.
Không đợi Cao Văn Trung lên tiếng, Vũ Tiến Dũng đã quát lớn.
“Đt m mày điên à? Bao cái tầng hầm nhỏ xíu này mà mấy tỷ bạc.
Sao chúng mày không đi cướp ngân hàng đi?”
Quản lý nghe hắn ta nói lời thô tục cũng muốn chửi tục, có điều ông chủ đang ngồi đây anh cũng không dám manh động, chỉ ôn tồn giải thích.
“Mấy tỷ xác thực không rẻ.
Nhưng giá lật lên gấp ba không phải là tôi đề nghị.
Lúc nãy tôi đã nhắc nhở giá tiền không nhỏ.”
Nói rồi quản lý lén nhìn Đặng Lâm một cái, lại nói tiếp.
"Giá bao trọn được tính từ thu nhập mỗi đêm của tầng hầm, cũng chính là nói mỗi một đêm các ngài chi vào nơi này bao nhiêu tiền sẽ được tính vào phí bao trọn.
Các ngài xem mỗi đêm chi tiền còn ít sao?".