- Nhiệm vụ gì chứ? Chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành.
Tần Lượng vội vàng đảm bảo với Tôn Phiêu Vân. Phó cục trưởng Cục Xúc tiến Thương mại Đới Hoành Phi lúc này cũng không có chút biểu hiện nào.
- Là như vầy...
Tôn Phiêu Vân đem kế hoạch của cô nói với hai người Tần Lượng một lần.
Ông chủ Hoắc của khách sạn Lưu Vân và Cục trưởng Đới trước kia là chiến hữu trong quân đội. Quan hệ rất thân thiết. Cục trưởng Đới biết tối nay Đường Oánh sẽ dùng cơm tại khách sạn Lưu Vân, liền lập tức liên lạc với ông chủ Hoắc.
Đới Hoành Phi muốn hoàn thành nhiệm vụ của chính quyền Thành ủy, tạo dựng quan hệ với Đường gia là một chuyện. Chuyện khác chính là một người đàn ông trung niên bề ngoài hết sức nghiêm túc, trong tay lại có nhiều quyền lực. Đương nhiên cũng muốn tận mắt nhìn thấy một minh tinh trong nước, nhất là loại thiên tư quốc sắc như Đường Oánh.
Nếu như có thể ăn tối cùng một chỗ với cô, như vậy lợi kiếm được sẽ rất lớn. Về sau chiến hữu hội ngộ, lúc uống rượu lấy chuyện này ra khoác lác cũng không thiếu được.
Trước kia, Đới Hoành Phi theo chân Cục trưởng Hoàng đến gặp trợ lý của Đường Oánh, từng là cao quản của tập đoàn Đông Hưng Lý Thiên Chân, nhưng cũng không có được cơ hội trực tiếp gặp mặt Đường Oánh.
Kế hoạch của Đới Hoành Phi là trong bữa tiệc, ông chủ Hoắc sẽ dẫn bọn họ đến phòng của Đường Oánh để mời rượu....Nhưng cũng nên để cho Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ làm chút công tác chuẩn bị.
Cái gọi là công tác chuẩn bị giai đoạn trước, chính là để cho Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ cải trang thành nhân viên phục vụ của khách sạn, tiến hành phục vụ Đường Oánh và khách của cô. Trước tìm hiểu chủ đề mà Đường Oánh và Lý Thiên Chân bàn bạc và hào khí trên bàn ăn, để kịp thời thông báo cho Tôn Phiêu Vân, để Cục trưởng Đới và Chủ nhiệm Tôn có thể mượn cớ chuẩn xác để vào phòng mời rượu.
Như vậy thì mới có thể ở lâu trong phòng thêm một chút. Thậm chí còn có thể được các cô mời lại dùng cơm....Có thể cùng ăn tối với các cô, cục Xúc tiến Thương mại sẽ có đường dây bảo đảm tấn công vào Đường Mân.
Nghe được nhiệm vụ này, Chu Tiểu Nghệ hưng phấn dị thường. Cô vốn là một nửa fan hâm mộ của Đường Oánh. Có thể tiếp cận Đường Oánh trong khoảng cách gần như vậy, đương nhiên là cầu còn không được.
Tôn Phiêu Vân dặn dò Tần Lượng một số công việc của y. Sau đó mọi người chia nhau hành động.
Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ bắt đầu thay đổi quần áo nhân viên phục vụ của khách sạn. Sau đó được một quản lý của khách sạn huấn luyện qua một chút về cách thức phục vụ. Đặc biệt là quy cách phục vụ Quỳ Thức ở Tử Yên Các.
Trải qua hơn mười phút huấn luyện ngắn ngủi, Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ rất nhanh đã lĩnh hội xong. Liền mang theo chén dĩa đi theo sau lưng tên quản lý đến Tử Yến Các. Trên đường đi, hai người nhìn trang phục lẫn nhau, rất nhanh hiểu ý mà cười, giống như một cặp tình nhân đang mặc áo đôi. Rất hạnh phúc, rất ngọt ngào và cũng rất hưng phấn.
Vừa vào cửa, Chu Tiểu Nghệ liền nhìn thấy Đường Oánh đang ngồi trong phòng, cảm giác hưng phấn liền bộc lộ ra ngoài. Nhưng cô và Tần Lượng vào đây không phải là theo đuổi minh tinh mà là thân phận nhân viên phục vụ. Hơn nữa còn có nhiệm vụ trong người. Cho nên cũng không dám lỗ mãng, chỉ ngoan ngoãn đứng hầu một bên, nhìn trộm Đường Oánh.
Trong phòng hiện nay chỉ có Đường Oánh và Lý Thiên Thực. Dương Bân vừa rồi uống nhiều quá nên lúc này đã đi vệ sinh. Còn bên trái bên phải Đường Oánh và Lý Thiên Chân có nhân viên phục vụ đang quỳ, mâm trong tay trống không nên cũng không cần lập tức có người thay ca.
Cho nên, Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ cũng chỉ có thể đứng ở một bên chờ. Đợi cho hai nhân viên phục vụ hai người Đường Oánh dùng cơm cần thay khay thì mới có thể tiến lên phục vụ Quỳ Thức cho Đường Oánh và Lý Thiên Chân.
Rất nhanh Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ liền nhận ra Lý Thiên Chân chính là cô gái đến tổ dự án số ba lúc xế chiều, trong lòng hai người không khỏi nói thầm. A Kiệt không phải nói Lý Thiên Chân là giả sao?
Tin tức sẽ không sai chứ?
Vấn đề là Đường Oánh dường như không phải là giả mạo.
Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ liếc nhìn nhau, thần sắc trở nên có chút hoang mang.
Khi Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ trong trang phục nhân viên phục vụ bước vào phòng không lâu, Dương Bân vừa rồi đi vệ sinh đã đẩy cửa từ bên ngoài bước vào.
Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ nhìn thấy người bước vào liền không khỏi ngây người. Trong đầu bọn họ bắt đầu có chút lẫn lộn. Cái gã cộng tác viên Dương Bân tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Nhưng hắn đừng làm hư đại sự của Cục trưởng Đới chứ?
Cũng có thể vì hắn lần đầu tiên tiếp xúc đại minh tinh Đường Oánh nên có chút khẩn trương. Cũng có thể vì nhìn thấy Dương Bân là loại cấp dưới có thể tùy ý lấn áp, thái độ ngạo mạn và bản chất bên trong của Tần Lượng đột nhiên bộc phát. Hơn nữa còn khiến cho não của y có chút ngắn lại.
Thấy Dương Bân nghênh ngang bước đến chỗ bên cạnh Đường Oánh, Tần Lượng theo bản năng mà tiến lên một bước thò tay ngăn cản, sau đó thấp giọng chất vấn, hỏi một câu:
- Anh đến chỗ này làm gì? Còn không mau ra ngoài.
- Ai vậy? Nơi này còn có thể để cho anh tới sao?
Chu Tiểu Nghệ trầm thấp phụ họa Tần Lượng một câu, trong mắt tràn đầy sự khinh thường. Xem ra đầu óc của cô lúc này cũng không được thanh tỉnh.
Dương Bân lúc mới bước vào cũng không chú ý đến Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ đang mặc đồng phục nhân viên phục vụ, mà lầm tưởng bọn họ đích thật là nhân viên phục vụ của khách sạn. Sau khi bị Tần Lượng ngăn lại mới phát hiện sự có mặt của hai người trong phòng thuê.
Đầu óc của Dương Bân xoay chuyển vòng vo hai vòng mới tựa hồ hiểu rõ. Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ hơn phân nửa là nghe được Đường Oánh dùng cơm ở chỗ này. Cho nên mới cải trang thành nhân viên phục vụ để tiếp cận cô.
Đôi cẩu nam nữ này rõ ràng là muốn đánh vào Đường Oánh.
Cả năm nhẫn nhịn, cả tuần khuất nhục, Bân gia rốt cuộc đã bạo phát.
- Anh là cái thứ chó chết nào vậy? Dám cản đường Bân gia?
Dương Bân thò tay tát cho Tần Lượng một bạt tai. Bởi vì đánh quá vang dội, lập tức khiến cho mọi người trong phòng phải chú ý.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại ngăn cản khách của tôi:?
Lý Thiên Chân đang ăn, sau khi nghe được động tĩnh liền buông đũa xuống, cau mày hướng sang bên này hỏi một câu.
Cô đương nhiên không biết chuyện giữa Tần Lượng, Dương Bân và Chu Tiểu Nghệ, chỉ cho là đám nhân viên phục vụ này nhìn trang phục đoán người, muốn đuổi khách của các cô. Tuy ấn tượng của Lý Thiên Chân đối với Dương Bân cũng không tốt lắm, nhưng Dương Bân dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Đường Oánh. Bị nhân viên khách sạn làm nhục cũng khiến các cô cảm thấy mất mặt.
- A, là cậu ta mới vào làm, nên không hiểu quy củ. Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Ngài cứ ngồi xuống trước, để tôi xử lý.
Gã quản lý dẫn Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ đến không ngừng xin lỗi Dương Bân, rồi nhanh chóng dẫn hắn đến chỗ ngồi.
Tần Lượng hiển nhiên là bị một bạt tai này của Dương Bân đánh cho hôn mê, nhưng có Đường Oánh và Lý Thiên Chân ở đây, y và Chu Tiểu Nghệ lại trong thân phận nhân viên phục vụ. Cho nên bị đánh cũng không dám giải thích cái gì, chỉ hơi ngẩn người tiếp tục đứng ở nơi đó.
- Bảo anh xin lỗi cái gì? Hỏi bọn họ là chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi mời khách đến khách sạn các người dùng cơm, cũng không phải là đến để tức giận.
Lý Thiên Chân tính tình khá nóng nảy. Khi ăn cơm mà bị quấy rầy thì cũng không dễ dàng để yên.
- Mau xin lỗi khách.
Gã quản lý vội vàng nháy mắt với Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ, rồi dẫn Tần Lượng đến chỗ Dương Bân ngồi.
Lúc này Lý Thiên Chân mới ngẩng đầu nhìn Tần Lượng, phát hiện gã nhân viên phục vụ này tựa hồ có chút quen mắt. Nhưng một ngày cô gặp quá nhiều người, trong chốc lát tựa hồ có chút nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
- Xin lỗi thì không cần. Cứ bảo bọn họ mang chén đĩa lại đây, tôi muốn ăn cơm.
Dương Bân khoát tay, bình chân như vại ngồi xuống nói.
Xin lỗi? Cứt chó! Đã không nể mặt thì đừng trách Bân gia đây không khách khí. Chính các người cải trang thành nhân viên phục vụ trà trộn vào đây thực hiện hành vi trộm gà trộm chó, nếu bị làm nhục thì còn có thể ngẩng mặt ở cục như thế nào?
Lan truyền ở cục cũng tốt, khiến cho đám lãnh đạo cứt chó kia biết rõ ai mới là người có thể chân chính giải quyết Đường Oánh.
Chà, Bân gia bây giờ muốn giày vò các người như thế nào thì giày vò. Hai người các ngươi hãy thành thật đón nhận cho ta.
- Mau phục vụ khách quý của chúng ta cho cẩn thận. Không có chuyện thì đừng ăn nói lung tung.
Tên quản lý thấy Dương Bân không có ý tiếp tục trách cứ thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, liền quay lại thấp giọng dặn dò Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ, để bọn họ bưng chén đĩa quỳ gối phục vụ Dương Bân.
Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ tuyệt đối không nghĩ tới, đối tượng phục vụ của Quỳ Thức không phải là Đường Oánh, cũng không phải là Lý Thiên Chân mà chính là Dương Bân.
Tần Lượng mới vừa rồi bị Dương Bân đánh cho một bạt tai trước mặt mọi người, giờ phút này đang trong cơn giận dữ, nhưng y biết rất rõ làm như đại sự của Cục trưởng Đới sẽ là hậu quả gì. Cho nên giờ phút này, mặc dù trong nội tâm một trăm lần không tình nguyện, nhưng vẫn chỉ có thể bưng chén đĩa quỳ xuống bên cạnh Dương Bân.
Chu Tiểu Nghệ cũng đành bưng những chén đĩa quỳ gối một bên khác của Dương Bân.
Các bác đọc xong nhớ nhấn nút thanks, là một cách đánh dấu chương đã đọc!
Trả lời nhanh Trả lời Trả lời với trích dẫn Trả lời với trích dẫn Trả lời kèm (nhiều) trích dẫn từ bài này Thanks
Đã có thành viên nói lời cảm ơn tới phamquoctuan cho bài viết này:
//, :: Avatar của phamquoctuan phamquoctuan phamquoctuan đang ẩn
Dịch Giả
Tham gia ngày
Jul
Bài gửi
.
Quan Đức
Tác giả: Áo Bỉ Gia
Chương : Canh gà
Nguồn dịch: Nhóm dịch PQT -
Biên tập:
Nguồn truyện: niepo.net
Spoiler Mời xem: Chương : Canh gà
Bạn sẽ ủng hộ Điểm cho Dịch Giả khi đọc bài viết này:
You have paid points for this content
- Bân ca, nếu anh không thích hai người này thì cứ đổi bọn họ là được. Về sau tôi nhất định sẽ bảo khách sạn cho anh một lời giải thích.
Đường Oánh mở miệng nói với Dương Bân. Trên thực tế, hành động cản người của nhân viên phục vụ vừa rồi, người tức giận nhất chính là cô. Nhưng tính cách của cô không có hùng hổ dọa người như Lý Thiên Chân.
Cô suy đoán vừa rồi Dương Bân bị nhân viên phục vụ cản lại, trong nội tâm nhất định là sẽ không dễ chịu. Đặc biệt là bị mất mặt. Cô công khai gọi Dương Bân một tiếng "Bân ca", là muốn bày ra uy thế cho những người trong phòng thấy, tỏ vẻ người này chính là khách quý của Đường Oánh. Không phải là người mà các người có thể lãnh đạm.
Đồng thời, cũng là lấy lại mặt mũi cho Dương Bân.
Chuyện yêu cầu khách sạn cho một lời giải thích, Đường Oánh nhất định nói được làm được. Hơn nữa cô cũng có năng lượng đó.
- Oánh Oánh đừng nóng giận. Tôi cảm thấy hai người này rất tốt. Không cần đổi, cứ quỳ ở đây đi.
Dương Bân mỉm cười với Đường Oánh, một bộ thần sắc vân đạm phong khinh.
- Vậy thì ổn. Chỉ cần anh vui là được.
Đường Oánh nghe Dương Bân nói vậy, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Điện thoại của cô lúc này vang lên, sau khi mỉm cười ôn hòa với Dương Bân, liền cầm điện thoại lên.
Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ một trái một phải quỳ bên cạnh Dương Bân, giờ phút này trong nội tâm cảm thấy rất khó chịu. Đặc biệt Chu Tiểu Nghệ nghe Đường Oánh gọi Dương Bân một tiếng Bân ca, ngữ khí nghe rất ôn nhu. Còn Dương Bân thì lại gọi Đường Oánh là Oánh Oánh, tựa hồ quan hệ giữa hai người rất thân mật, khiến cho cô trăm mối vẫn không có cách giải.
Bốn năm ở chung, cô đối với Dương Bân hiểu rất rõ ràng. Dương Bân có bao nhiêu cọng lông ở mông đít đều vô cùng tinh tường. Người mà cô biết chỉ có thể ngồi xổm dưới tấm biển quảng cáo Đường Oánh, chảy nước miếng mà ăn cặp lồng đựng cơm, như thế nào lại trở thành khách quý của Đường Oánh? Lại còn gọi nhau là Bân ca, Oánh Oánh. Quả thực là rất đáng nghi ngờ.
Hết thảy đều là sự thật sao?
Đường Oánh và Lý Thiên Chân tiếp tục nghe điện thoại, còn Dương Bân thì nhàm chán uống đồ uống.
Dương Bân miệng nhai mười quả vỏ cứng ít nước, lại đưa tay cầm ly dừa sữa uống vài ngụm. Đột nhiên cảm thấy rất khó chịu xoay người qua một bên, mạnh mẽ phun vào Tần Lượng đang ngửa đầu bưng chén đĩa. Sữa cùng với nước bọt của Dương Bân phun đầy mặt Tần Lượng, khiến hai mắt của Tần Lượng có chút không mở ra được.
- Tại sao lại khó uống như vậy? Ta nhổ, ta nhổ.
Dương Bân lại tiếp tục phun ra mấy bãi nước bọt, nhìn cũng không thèm nhìn gương mặt của Tần Lượng.
- Dừa sữa này có vấn đề sao? Thật xin lỗi. Tôi sẽ đổi một ly khác cho anh.
Gã quản lý nghe được động tĩnh, hoang mang rối loạn bước tới. Khi nhìn thấy ly dừa sữa trước mặt Dương Bân, liền thò tay cầm lấy.
Về phần Tần Lượng bị nước bọt của Dương Bân bắn vào mặt, gã quản lý tất nhiên cho rằng vị khách này là đang trả thù. Nhưng Tần Lượng cũng không phải cấp dưới của y, chỉ là ông chủ Hoắc tạm thời xếp vào. Cho nên, gã quản lý cũng không muốn chủ động rước lấy phiền toái, nên lựa chọn làm như không thấy.
Đường Oánh đang nghe điện thoại, nhìn sang bên này thấy cảnh tượng như vậy, không khỏi cau mày. Đại khái là bị gương mặt của Tần Lượng làm cho chán ghét, nhưng vẫn tiếp tục nghe điện thoại, tựa hồ cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Cái gã đẹp trai hôi mùi cứt chó này rất có tính cách, rất biết tự giải trí. Vậy thì cứ để anh ta tiếp tục giải trí. Chỉ cần anh ta cao hứng là được.
- Hahah, như thế nào toàn bộ lại phun trúng mặt của anh thế? Haha, anh nói mặt của anh có giống đống phân chó không?
Dương Bân cười lớn, lấy khăn ăn trên người lau mặt cho Tần Lượng. Lại cố ý đem chất đàm dính trên mặt y cứng rắn nhét vào trong lỗ mũi và miệng của y khiến Tần Lượng khục khục không thở nổi.
Bân gia hiện tại cảm thấy rất thoải mái. Hahaha....
Lý Thiên Chân đang gọi điện thoại, nhìn thấy cảnh tượng này cũng lắc đầu quay đi, đại khái không muốn bị cảnh tượng này làm cho chán ghét.
Những nhân viên phục vụ Đường Oánh và Lý Thiên Chân ngược lại rất chuyên nghiệp, cũng không liếc nhìn sang bên này.
Tần Lượng bị Dương Bân làm nhục như thế, nhưng một tiếng cũng không dám nói, chỉ trừng mắt giận dữ nhìn Dương Bân, ý tứ rất rõ ràng. Xem sau khi tao trở về sẽ thu thập mày như thế nào?
Giờ phút này, nội tâm của y ngoại trừ tức giận cũng tràn đầy nghi hoặc. Dương Bân làm sao lại quen biết với Đường Oánh và Lý Thiên Chân? Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe Chu Tiểu Nghệ đề cập qua.
Dương Bân biết rõ mâu thuẫn giữa hắn và Tần Lượng không thể điều hòa. Cho dù hiện tại hắn cái gì cũng không làm, Tần Lượng cũng không bao giờ nói nửa câu có ích cho hắn trước mặt lãnh đạo. Còn bây giờ dùng thân phận khách quý làm nhục một nhân viên phục vụ, thân là nhân viên công vụ quốc gia, Tần Lượng khẳng định sẽ không thể nào nói chuyện này ra ngoài.
Hiện tại làm nhục y, y cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lúc này mà hạ thủ lưu tình với bọn họ, bộ tưởng Bân gia là kẻ ngốc sao?
Gã quản lý rất nhanh mang một bình sữa dừa khác lên, rót vào ly ngay trước mặt Dương Bân, sau đó lại liên tục xin lỗi hắn. Dương Bân đương nhiên sẽ không có ý kiến gì đối với gã quản lý này, chỉ cười híp mắt an ủi vài câu rồi cầm cái ly trước mặt lên.
Nhìn thấy Dương Bân bắt đầu uống dừa sữa, Tần Lượng và Chu Tiểu Nghệ đều hiện lên thần sắc sợ hãi, sợ hắn lại phun vào mặt của mình.
Đặc biệt là Chu Tiểu Nghệ, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Vừa rồi Dương Bân phun vào mặt của Tần Lượng, hiện tại sẽ đến phiên cô.
Quả nhiên, Dương Bân quay sang phía của cô.
Nhưng lúc này Dương Bân cũng không phun vào mặt Chu Tiểu Nghệ, mà bảo cô giúp hắn múc một chén canh gà vừa mới được bưng lên đặt trước mặt hắn.
Dương Bân rõ ràng nhớ rõ, lúc còn học năm thứ ba đại học, Chu Tiểu Nghệ bị bệnh, hắn đã chạy đến nhà hàng mua một tô canh gà về cho cô. Khi đó cô cảm động đến rơi nước mắt, nói hắn là người tốt nhất đối với cô ở trên đời. Cô đời này nhất định sẽ trung trinh với hắn không thay đổi. Chỉ thích một mình hắn, cùng hắn nắm tay đến đầu bạc răng long.
Đáng tiếc, mới tham gia công tác được một năm, lời thề vẫn còn ở bên tai nhưng tình yêu thì đã tan biến.
Sau cái chuyện xấu xa của tuần trước, Bân gia một mực không động thủ tìm cô gây phiền toái, cũng chính là vì bốn năm tình cảm kia.
Bân gia là người trọng tình nghĩa.
Bân gia trước khi ra tay giáo huấn cô, cũng là cho cô một cơ hội cuối cùng.
Nhưng Chu Tiểu Nghệ lại không nhớ ra được lời thề của cô năm đó khi bị bệnh, cũng không biết thâm ý của Dương Bân qua món canh gà này.
Đang giúp Dương Bân múc canh gà, Chu Tiểu Nghệ cố ý làm văng nước canh vào mu bàn tay của Dương Bân, nóng đến độ kiến Dương Bân muốn kêu lên một tiếng. Khi hắn quay lại nhìn Chu Tiểu Nghệ, thấy cô gái này vẻ mặt oán độc nhìn hắn.
Hiển nhiên, cô ta cảm thấy không dễ chịu đối với việc Dương Bân làm nhục Tần Lượng. Lúc này thừa cơ trả thù hắn.
Bốn năm ở chung, Dương Bân vẫn rất chìu chuộng cô, che chở cô, sợ cô bị ủy khuất khiến cho người phụ nữ này cho rằng Dương Bân căn bản không có cách nào khác, hoặc là cho dù có nóng tính cũng không dám bạo phát đối với cô.
Hoặc là, cảm thấy sau khi biết rõ chuyện xấu giữa cô và Tần Lượng, hắn cũng phải cư xử với cô như vậy.
Dương Bân không lên tiếng, nhưng trong lòng cười lạnh. Con đàn bà ti tiện này hiển nhiên là nghĩ sai về thân phận và địa vị của cô và hắn ở nơi đây. Vốn Dương Bân cho rằng làm nhục Tần Lượng là được rồi. Nhưng giờ đây lửa giận ngập trời lại chuyển sang Chu Tiểu Nghệ.
Hắn sờ lên mu bàn tay bị bỏng của mình, thần sắc rất bình tĩnh thò tay nhận lấy canh gà. Khi Chu Tiểu Nghệ theo quy củ quỳ gối đưa chén canh lên, Dương Bân đột nhiên bí mật khoát tay một cái. Chén canh gà nóng hổi lập tức dội vào mâm của Chu Tiểu Nghệ. Đồng thời văng lên mặt, ngực, tay của cô. Nóng lên mức khiến cô ôm mặt kêu thảm.
- Tiện nhân, làm sao vậy? Đổ hết canh rồi. Muốn bỏng chết Bân gia à?
Dương Bân nghiêm nghị trách cứ Chu Tiểu Nghệ.
- Rõ ràng là anh....
Chu Tiểu Nghệ vừa khóc vừa phản bác.
- Thái độ của khách sạn Lưu Vân các người là gì vậy? Làm phỏng khách mà còn lý luận? Ông chủ của các người đâu?
Dương Bân lập tức lớn tiếng, đè ép lời giải thích của Chu Tiểu Nghệ.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi.
Gã quản lý vội vàng chạy tới, vừa trách cứ Chu Tiểu Nghệ đang ôm mặt bị bỏng, vừa không ngừng xin lỗi Dương Bân, còn giúp hắn lau đi nước canh dính trên người.
Chu Tiểu Nghệ vừa đau vừa tức, cuối cùng ôm mặt khóc chạy ra khỏi phòng.
Hiển nhiên, nhiệm vụ Cục trưởng Đới giao cho bọn họ đã bị bọn họ làm hỏng.
Tần Lượng cũng ý thức được, có Dương Bân ở chỗ này, y có muốn tiếp tục ở lại cũng không còn ý nghĩa. Nhiệm vụ của Cục trưởng Đới nhất định là không xong rồi. Thừa dịp có người đến thay Chu Tiểu Nghệ, y cũng bưng chén dĩa chuẩn bị đi ra.
Mặc dù Dương Bân không nhìn Tần Lượng, nhưng khóe mắt vẫn phát hiện động tác muốn chuồn đi của y. Vì vậy bí mật duỗi chân ra. Trong nháy mắt Tần Lượng đứng lên, liền vấp phải cái chân duỗi ra đấy.
Tần Lượng đột nhiên bị người chơi xấu ngáng chân, kết quả thân hình mất đi cân bằng, lập tức bổ nhào về phía trước. Răng cửa đập vào cái ghế dựa phía trước gãy mất hai cái. Toàn thân đau nhức cả buổi không đứng dậy được. Rốt cuộc, sau khi bò dậy được, thì hugn hăng trừng mắt nhìn Dương Bân, cái gì cũng không dám nói, cuối cùng được một nhân viên phục vụ khác chật vật đỡ ra ngoài.