Quan Gia

chương 1126: chủ tịch xí nghiệp tư nhân hay là chúa cứu thế?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1126: Chủ tịch xí nghiệp tư nhân hay là Chúa cứu thế?

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: Mê Truyện

- Phó Chủ nhiệm Tôn, Phó cục trưởng Lưu, Chủ nhiệm Trương, mời! Chúng tôi đã chuẩn bị tốt, đang định báo cáo với các vị lãnh đạo.

Ở cửa hàn huyên thêm vài câu, Trần Văn Trung liền giơ tay mời khách.

Tôn Xương Bình hơi hơi nhíu đầu lông mày.

Có lẽ thái độ "kiêu căng" của Trần Văn Trung, đã kích thích anh ta. Tôn Xương Bình cũng thuộc loại cán bộ lãnh đạo khá lạc hậu, có chút chú ý quan uy quan thể, chung quy cảm thấy bình thường giữa cán bộ lãnh đạo và quần chúng, hẳn là có sự khác nhau. Trần Văn Trung bản chất chính là một quần chúng bình thường. Tuy nhiên nhân gió đông cải cách mở cửa, buôn bán kiếm được chút lời, liền khoe khoang hò hét, tự ình là đúng, muốn cùng ông ta một Chủ nhiệm Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh, đường đường là cán bộ cấp Giám đốc sở cùng ngồi ngang hàng với nhau.

Khó trách trong lòng phó Chủ nhiệm Tôn không hài lòng.

Tuy nhiên nhìn qua, Lưu Vĩ Hồng trái lại cũng không thèm để ý, ít nhất sắc mặt rất bình tĩnh, không có chút gì thay đổi.

Về phần Chủ nhiệm Trương và cán bộ trên trấn, lại thấy nhưng không thể trách. Ai chẳng biết Trần Văn Trung là khách quý thường xuyên của Chủ tịch thành phố?

Theo người biết rõ tiết lộ, Trần Văn Trung ở trước mặt Hạ Cạnh Cường, cũng vểnh chân bắt chéo.

Ai bảo người ta có tiền chứ?

Mọi người cùng vào trụ sở làm việc nhà máy rèn Hồng Tinh.

Ký túc xá theo kiểu rất cũ, phỏng chừng vẫn là thành quả của những năm bảy mươi, theo kiểu nhà ngang. Sau khi bước vào cửa, một trái một phải có hai dãy hành lang. Hai bên hành lang còn lại là một loạt phòng, vô cùng âm u.

Trần Văn Trung dẫn đoàn người lên phòng họp ở tầng ba.

Phòng họp rộng vừa phải. Đang là buổi sáng, các cửa sổ đều mở ra để lấy ánh sáng. Mức độ ánh sáng cũng tốt, không tồi, thời tiết ôn hoà, trong không khí thoảng mùi núi rừng tự nhiên thơm ngát. Đưa mắt nhìn lại, phía ngoài cửa sổ cách đó không xa chính là dãy núi xanh mượt, làm người ta không kìm nổi cảm thấy vui sướng trong lòng.

Kiểu cũ, cũng có chỗ tốt của kiểu cũ.

Trong phòng họp trái lại bố trí hoàn toàn mới. Một chiếc bàn tròn hội nghị bằng gỗ lim được đặt ở giữa phòng họp, trên bàn họp còn đặt mấy chậu hoa cỏ. Bốn phía còn lại là ghế dựa bằng da nhân tạo, nhìn qua có vẻ ngồi xuống sẽ khá thoải mái.

- Phó Chủ nhiệm Tôn, Phó cục trưởng Lưu, mời ngồi!

Dựa theo chức vụ, cấp bậc của Tôn Xương Bình cao nhất, hẳn là nên mời anh ta ngồi vào vị trí Chủ tịch, nhưng Tôn Xương Bình lại khiêm tốn, nhường Lưu Vĩ Hồng ngồi ghế Chủ tịch, bản thân lại cam tâm tình nguyện ngồi ở bên tay trái của Lưu Vĩ Hồng.

- Ha ha, Phó cục trưởng Lưu, không cần khách khí. Khảo sát lần này chính là việc của Cục giám sát, Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước tỉnh chúng tôi chỉ đi cùng. Công tác là trên hết, Phó cục trưởng Lưu không cần khiêm tốn!

Tôn Xương Bình ha ha vài tiếng, tươi cười nói.

Lưu Vĩ Hồng khách khí thêm hai câu, nhưng việc nhân đức cũng không nhường ai, lập tức ngồi ở vị trí Chủ tịch, thần thái vô cùng thản nhiên.

Chủ nhiệm Trương và cán bộ Bình Nguyên liền âm thầm gật đầu. Con cháu nhà quyền quý đúng là con cháu nhà quyền quý, quả nhiên hống hách.

Trần Văn Trung cùng vài nhân viên công tác ở Nhà máy rèn Hồng Tinh ngồi xuống bên phải Lưu Vĩ Hồng, có nhân viên công tác khác tới dâng trà.

Chủ nhiệm Trương khẽ hắng giọng, chuẩn bị nói. Tôn Xương Bình, Lưu Vĩ Hồng cũng đều là người từ ngoài đến. Trong các nhân viên bên thành phố Bình Nguyên cùng đi, thì ông ta có cấp bậc cao nhất, tất yếu sẽ nói lời mở đầu, phải do ông ta tiến hành.

Không ngờ ông ta còn chưa mở miệng, Trần Văn Trung bên kia đã nói trước:

- Phó cục trưởng Lưu, có thể bắt đầu báo cáo chưa?

Lập tức Chủ nhiệm Trương cứng rắn mang những lời sắp nói nuốt trở về, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ lại vừa phẫn nộ —— Trên thế giới này, không ngờ còn có loại thương nhân không hiểu đạo lí như thế?

Thật không biết tiền của Trần Văn Trung làm thế nào mà kiếm được. Hay là anh ta tự cho là mình đã có Hạ Cạnh Cường làm chỗ dựa vững chắc, vậy nên cũng không thèm để mắt tới bất kỳ ai?

Đồ quỷ chết tiệt!

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Trương một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, tỏ vẻ an ủi. Chủ nhiệm Trương vội vàng cũng mỉm cười lại, tâm tình bỗng nhiên sáng sủa hẳn ra. Vị Phó cục trưởng Lưu này, tuổi còn trẻ, chẳng những quan sát cẩn thận tỉ mỉ, còn có thể hiểu được lòng người. Cảm giác của Chủ nhiệm Trương đối với Phó cục trưởng Lưu, lập tức thực sự thay đổi.

- Tổng giám đốc Trần, bắt đầu đi!

Lúc này, Lưu Vĩ Hồng mới nhìn về phía Trần Văn Trung, chậm rãi nói, sắc mặt nghiêm túc, lẫm liệt, uy nghiêm.

Tâm lý Trần Văn Trung đánh một cái "thịch" .

Kỳ thật anh ta cũng không phải thật sự là kẻ không biết đạo lí đối nhân xử thế như thế, mà là lúc tiến đến Bình Nguyên, Hạ Cạnh Cường đã từng nói qua với anh ta, nói với anh ta rằng, tư tưởng quan niệm của người dân địa khu đất liền xa xôi và tư tưởng quan niệm của người dân địa khu vùng duyên hải phát đạt, hoàn toàn khác nhau. Có gần mười năm chênh lệch, mong anh ta không cần quá để ý tới đạo lí đối nhân xử thế gì đó. Việc làm tốt nhà xưởng mới thật sự là quan trọng nhất. Mặt khác công tác trợ giúp hậu cần, đều có Hạ Cạnh Cường và Ủy ban nhân dân thành phố tự mình ra mặt phối hợp với anh ta.

Cho tới nay, Trần Văn Trung cũng vẫn làm như vậy. Có lẽ chính anh ta cũng không biết, các đồng chí ở Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước thành phố Bình Nguyên, đã cho anh ta một ngoại hiệu "Đồ quỷ".

Nhưng hiện tại khi đối mặt với Phó cục trưởng Lưu tuổi còn trẻ hơn so với Hạ Cạnh Cường, Trần Văn Trung lại bỗng nhiên cảm thấy có áp lực cực lớn.

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng đã đến, từ tối hôm qua, Hạ Cạnh Cường đã đặc biệt gọi điện thoại cho anh ta, nói anh ta nên làm tốt công tác chuẩn bị báo cáo. Yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng thường rất nghiêm khắc.

Trần Văn Trung và Hạ Cạnh Cường đã quen biết nhiều năm. Anh ta rất khâm phục thủ đoạn của Hạ Cạnh Cường. Trong trí nhớ anh ta, Hạ Cạnh Cường trịnh trọng như thế thì thật là chuyện lạ, còn hình như là lần đầu tiên

Lại không biết vị Phó cục trưởng Lưu này rốt cuộc có bản lĩnh gì, khiến Chủ tịch thành phố Hạ trước giờ vẫn điềm tĩnh tự nhiên như vậy, cũng cảm thấy khẩn trương.

- Được, Phó cục trưởng Lưu...

Trần Văn Trung gật gật đầu, cố ép mình phải trấn tĩnh lại, mở tập tư liệu trước mặt, bắt đầu tiến hành báo cáo.

Báo cáo như vậy, đương nhiên là đặc biệt chính phủ hóa. Trần Văn Trung chủ yếu là giới thiệu về tình hình cơ bản khi tập đoàn công ty chế tạo cơ giới Hằng Hưng và Nhà máy rèn Hồng Tinh tiến hành hợp tác.

Căn cứ vào lời giới thiệu của Trần Văn Trung, Tập đoàn công ty chế tạo cơ giới Hằng Hưng chính là xí nghiệp chế tạo rất có thực lực có danh tiếng cũng có quy mô lớn trong tỉnh Việt Trung. Công ty đăng kí tài chính là tám mươi triệu, hiện tại có được năm công ty thành viên, công nhân tại chức có hơn sáu ngàn người. Nửa năm đầu, được chính phủ thành phố Bình Nguyên mời, nên tiến đến Bình Nguyên tiến hành đầu tư khảo sát, lập tức đã cùng Nhà máy rèn Hồng Tinh đạt được thỏa thuận hợp tác.

Trước mắt, tập đoàn công ty chế tạo cơ giới Hằng Hưng và Nhà máy cơ giới Hồng Tinh đã hoàn thành hợp tác. Bước đầu tiên đang tổ chức lại công tác, thành lập "Công ty chế tạo cơ giới Hồng Tinh", đã tiến hành đăng ký lại lần nữa với Cục công thương rồi. Trần Văn Trung làm Tổng giám đốc công ty, là người đại diện trên mặt pháp lý. Dựa theo thỏa thuận hợp tác, Nhà máy rèn Hồng Tinh định giá hai mươi triệu cổ phần, giữ lấy bốn mươi chín phần trăm (49%) cổ phần của công ty mới. Tập đoàn công ty chế tạo cơ giới Hằng Hưng giữ 51% cổ phần, có đủ cổ phần để nắm quyền khống chế.

Lúc này, công ty mới cần máy móc thiết bị, đang được tổng công ty không ngừng vận chuyển từ trong tỉnh Việt Trung tới đây. Một phân xưởng đã hoàn thành việc điều chỉnh trang bị máy móc và đang vận hành thử, nếu hoàn toàn thuận lợi, nhanh nhất thì tháng sau có thể bắt đầu sản xuất.

Trần Văn Trung giới thiệu, công ty mới chủ yếu là sản xuất các loại thiết bị xây dựng và máy móc thiết bị mỏ. Thành phố Bình Nguyên tuy rằng giao thông không thuận tiện, cơ sở bạc nhược, nhưng khoáng sản tài nguyên nhất là than đá, lại vô cùng phong phú. Hai thành phố chính phủ cấp tỉnh đang chuẩn bị tiến hành khai thác khoáng sản tài nguyên trên quy mô lớn. Lợi dụng sự phát triển này, sản xuất máy móc thiết bị mỏ và thiết bị xây dựng, có thể coi là phương pháp đúng đắn. Chỉ cần chất lượng sản phẩm được đảm bảo đúng quy định, giá cả hợp lý, thì nguồn tiêu thụ là không thành vấn đề. Trần Văn Trung rất tự tin cũng rất thích thú phỏng chừng, tới sang năm, công ty đã có thể bắt đầu sinh ra lợi nhuận.

Một khi nói tới công tác cụ thể, Trần Văn Trung liền đem sự khẩn trương trong lòng ném sang một bên. Miệng lưỡi lưu loát, chậm rãi mà nói, thỉnh thoảng múa may cánh tay một chút, giọng điệu nhấn mạnh, nhìn qua không giống như là đang báo cáo, ngược lại giống như anh ta đang phát biểu trước nhóm cán bộ công nhân viên chức vậy.

Trong quá trình báo cáo, Trần Văn Trung cũng đơn giản nói tới tình hình cơ bản của Nhà máy rèn Hồng Tinh trong vài năm gần đây. Từ cuối những năm 80 trở đi, Nhà máy rèn Hồng Tinh vốn không có đơn đặt hàng sản phẩm công nghiệp quân sự, chỉ có thể làm ăn vặt vãnh, sản xuất một vài thiết bị linh kiện máy móc, chủ yếu vẫn là làm ột nhà máy thiết bị của công ty Đại Công Tần Quan, lợi nhuận rất ít. Hơn nữa công nhân viên chức nhà máy lại đông, gánh nặng vô cùng lớn, liên tục trong năm năm, vẫn toàn thua lỗ. Cho tới bây giờ, Nhà máy rèn Hồng Tinh đã thiếu nợ ngân hàng hơn mười bảy triệu. Hơn nữa hoàn toàn không thấy được là có hy vọng trả nổi.

Nói tới tình hình lúc đó, trên mặt Trần Văn Trung hiện ra vẻ khinh miệt cùng ngạo nghễ. Nghiễm nhiên anh ta chính là Chúa cứu thế, từ Việt Trung tới đây cứu Nhà máy rèn Hồng Tinh cùng với nhòm cán bộ công nhân viên chức khỏi tình hình nước sôi lửa bỏng.

Trên mặt Chủ nhiệm Trương Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước Thành phố Bình Nguyên và các cán bộ thị trấn Hồng Tinh mơ hồ có vẻ không thích lắm.

Đối với báo cáo tình hình của Trần Văn Trung, Lưu Vĩ Hồng từ chối cho ý kiến, hỏi:

- Tổng giám đốc Trần, tôi muốn biết, công ty mới tính thu xếp cho cán bộ công nhân viên chức trước kia của nhà máy Rèn như thế nào?

- Chọn ưu tú thì nhận vào, cạnh tranh vị trí!

Trần Văn Trung đáp không chút do dự, giọng điệu vô cùng khẳng định.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Tổng giám đốc Trần, mong anh nói tỉ mỉ hơn một chút được không? Thế nào là phương pháp chọn ưu tú nhận vào làm? Lại thế nào là cạnh tranh vị trí?

Trần Văn Trung liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, đáp:

- Phó cục trưởng Lưu, tổng công ty chúng tôi đối với việc chọn lựa công nhân, có tiêu chuẩn thống nhất. Dựa theo tố chất văn hóa, tuổi tác, tình trạng sức khỏe, trình độ kỹ thuật, vân vân… điều kiện khách quan, thống nhất quy định về tiêu chuẩn chọn lựa. Chẳng những ở nhà máy Hồng Tinh, mà các công ty thành viên khác, chúng tôi đều dựa theo tiêu chuẩn này để tiến hành khảo hạch. Công nhân viên chức trước kia của nhà máy Hồng Tinh, muốn tới công ty mới làm, đều phải qua được sát hạch thi viết và kỹ năng. Đây là hai cửa kiểm tra hoàn toàn khác biệt, nếu có thể qua, chỉ cần tuổi dưới bốn mươi lăm, chúng tôi sẽ thu xếp cho bọn họ tới công ty mới làm. Đãi ngộ tiền lương cũng giống như với công nhân của các công ty thành viên khác. Làm nhiều hưởng nhiều. Về phần cán bộ trước kia của nhà máy Hồng Tinh, do thành phố thống nhất bố trí. Nếu bọn họ nguyện ý tiếp tục ở lại công ty mới làm, cũng giống như vậy, phải thông qua khảo hạch, sau đó công ty sẽ thống nhất thu xếp phân phối công tác, khó giữ được đãi ngộ như với đãi ngộ đã được hưởng trước kia.

Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi hơi nhíu lại, tiếp tục hỏi:

- Tổng giám đốc Trần, công nhân viên chức nếu quá bốn mươi lăm tuổi, hoặc là không phù hợp tiêu chuẩn sử dụng công nhân viên chức của các anh, các anh tính sẽ bố trí như thế nào?

- Phó cục trưởng Lưu, vấn đề không phải là do tôi suy xét. Đây là chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố. Lúc trước, khi ký tên vào thỏa thuận hợp tác, đã viết rất rõ ràng về điểm này. Công ty chúng tôi, chỉ biết những người trúng tuyển chính là nhân tài hữu dụng đối với chúng tôi. Nếu không phù hợp với yêu cầu của công nhân viên chức, chúng tôi cũng không có biện pháp nào để tiếp tục sử dụng. Chúng tôi là xí nghiệp tư nhân, lợi nhuận là mục đích duy nhất. Những vấn đề khác, chúng tôi không có khả năng giải quyết.

Vẻ mặt Trần Văn Trung rất kiên định nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio