Quan Gia

chương 1175: không có đường lui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1175: Không có đường lui.

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Buổi tối, bên trong một biệt thự bào đó ở công viên Long Sơn, đèn đuốc sáng trưng. xem tại

Đây là chỗ ở của Ủy viên bộ Chính trị, Bí thư ban Thư ký, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Lưu Thành Thắng.

Phó bí thư Thành ủy Tân Xuân Tỉnh Giang Hán, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lưu Vĩ Đông hôm nay từ Giang Hán quay về Bắc Kinh, dùng bữa tối cùng cha mẹ vợ con, lại cùng Lưu Thành Thắng ngồi ở sô pha phòng khách xem thời sự.

Hai cha con đều lẳng lặng, không hề nói chuyện.

Đỗ Vu Hinh không kiên nhẫn xem, cơm nước xong, liền mang cháu gái Giai Giai đi sang phòng khác, cùng con dâu chơi đùa với đứa nhỏ, rất là vui vẻ. Bình thường Lưu Vĩ Đông từ ngoài trở về, đều phải đàm đạo với Lưu Thành Thắng rất lâu, cũng coi như là “Bảo tồn truyền thống” giữa cha con, không mất hai giờ thì không xong. Đỗ Vu Hinh cũng sẽ không quấy rầy.

Xem xong thời sự, Lưu Thành Thắng đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi vào phòng sách, Lưu Vĩ Đông nhắm mắt đi theo, hai cha con cùng đi vào phòng sách, Lưu Vĩ Đông vừa đóng cửa phòng, vội vàng rót trà vào ly Lưu Thành Thắng, bản thân cũng cầm một chén trà, Lưu Thành Thắng ngồi xuống một bên sô pha.

Cuộc sống của Lưu Thành Thắng khá tiết kiệm, cũng không theo đuổi hưởng thụ đồ đạc xa hoa, dụng cụ gia đình trong phòng sách của ông ta, chủ yếu là đồ gỗ, rất bình dị, nhiều nhất là thời tiết mùa đông lạnh thì sô pha có thêm một cái đệm vải bông.

- Cha…

Lưu Vĩ Đông lấy thuốc ra, kính cẩn đưa Lưu Thành Thắng một điếu, lại châm lửa cho cha.

Lưu Thành Thắng nhả khói, chậm rãi hỏi:

- Hội nghị lần này, cử hành vào tháng sau đúng không?

- Vâng.

Lưu Vĩ Đông gật gật đầu, vẻ mặt điềm tĩnh tự nhiên.

Căn cứ vào sắp xếp của tỉnh ủy Giang Hán, mùa xuân năm mới Lưu Vĩ Đông được đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố đề cử Chủ tịch thành phố trong hội nghị. Lưu Vĩ Đông thần sắc điềm tĩnh, tỏ vẻ đã sắp xếp chuẩn bị tất cả, sẽ không có tình huống bất ngờ gì.

- Chuyện câu lạc bộ thể hình, đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Thành Thắng lại hỏi, giọng điệu hơi nặng thêm vài phần.

Mấy ngày nay, tự nhiên động tĩnh của sự tình câu lạc bộ thể hình hơi lớn. Cục Công an thành phố bên kia có kết quả điều tra bước đầu, một tên du côn lưu manh cầm đầu, gây chuyện, lấy cớ “vô căn cứ”, đến câu lạc bộ gây rối, ý đồ xảo trá. Mà đồn trưởng đồn công an quận không rõ chân tướng sự tình, bị kẻ xấu lợi dụng, tự tiện chĩa súng ống cảnh giới, tạo nên hình ảnh rất xấu.

Đối với điều tra bước đầu của cục Công an thành phố, người sáng suốt ai cũng không cho là đúng.

Bậy bạ!

Bên trong, rốt cuộc có mưu mẹo gì, ai mà không biết rõ trong lòng?

Hoàng Hữu Thành bỗng nhiên xuất hiện ở câu lạc bộ khiến cho việc này được nhóm ông lớn đề cao coi trọng. Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, không phải là nhỏ. Nhưng Lưu Thành Thắng hiểu được, việc này không phải do ông ta “Thao tác”, cho nên mới hỏi thế.

Lưu Vĩ Đông hơi trầm ngâm một chút, nói:

- Câu lạc bộ đó, là một bạn học của con mở.

- Bạn học nào?

Lưu Thành Thắng nhìn chằm chằm hỏi, trong mắt có sự linh hoạt, sắc bén.

Lưu Vĩ Đông cũng không giấu diếm, lập tức nói:

- Cát Hân Hân.

Lưu Thành Thắng nhíu mày.

Ông ta biết Cát Hân Hân, năm đó là bạn gái của Lưu Vĩ Đông khi học đại học ở Bắc Kinh, đã từng đưa về nhà. Đây là một cô nàng xinh đẹp tuyệt trần, trong cảm nhận của Lưu Thành Thắng và Đỗ Vu Hinh cũng không tệ lắm, nhưng khi biết xuất thân của Cát Hân Hân, Lưu Thành Thắng nhà họ Lưu sao có thể có một con dâu tầng lớp cao như vậy? Tuyệt đối không qua được cửa ải ông cụ, bà cụ bên đó.

Ông cụ bên đó năm đó cầm đầu cách mạng, không phải chính là muốn đẩy ngã ba hòn núi lớn, lãnh đạo nhân dân giải phóng sao? Hiện giờ cháu trai trưởng của nhà họ Lưu lại cưới con cháu ‘phần tử xấu’ năm đó về nhà làm cháu dâu, không phải để thiên hạ chê cười hay sao?

Sau đó Lưu Vĩ Đông cũng vì ý kiến trong nhà mà đoạn tuyệt quan hệ yêu đương với Cát Hân Hân.

Hiện tại từ miệng Lưu Vĩ Đông nói ra cái tên “Cát Hân Hân”, hơn nữa vẻ mặt thản nhiên như thế, Lưu Thành Thắng làm sao có thể không hiểu rõ rốt cuộc trong đó đã xảy ra sự tình thế nào.

Tình thế cùng loại trong thế lực gia tộc diễn ra vô số kể, Lưu Vĩ Đông cũng không phải ngoại lệ.

Lát sau Lưu Thành Thắng khe khẽ thở dài, nói:

- Cô bé này, thật đáng tiếc, thành phần cao như vậy…

Trong lòng Lưu Vĩ Đông cũng âm thầm thở phào, đừng nhìn bên ngoài anh ta rất điềm tĩnh, nhưng nội tâm rất không yên. Dù sao đây cũng không phải sự việc gì đáng khoe ra, Lưu Thành Thắng cũng cán bộ lãnh đạo rất lạc hậu, chịu ảnh hưởng khá lớn từ ông cụ. Nếu chẳng may Lưu Thành Thắng tức giận, Lưu Vĩ Đông cũng không biết ứng phó thế nào cho phải.

Hiện giờ có những lời này của Lưu Thành Thắng, trong đầu Lưu Vĩ Đông cũng tự tin hơn. Chỉ cần anh ta có thể xử lý tốt, cha sẽ không can thiệp.

- Công tác này, phải làm tốt!

Lưu Thành Thắng dừng một chút, lại chậm rãi dặn dò một câu.

Lại nói tiếp, Lưu Thành Thắng cũng có chút bất đắc dĩ. Bọn nhỏ dù sao trẻ tuổi, cách sống, quan niệm nhân sinh so với thế hệ trước bọn họ khác nhau rất lớn, nhất là tình yêu nam nữ, trong nhà ngang ngược can thiệp, kết quả thường thường cũng không như mong đợi. Hơn nữa Lưu Vĩ Đông sắp trở thành Chủ tịch của một thành phố cấp giám đốc sở, không thể so với cậu thanh niên học đại học lúc trước. Cùng một việc, trải qua mười năm, cũng không thể dùng cùng một phương thức để xử trí, Lưu Vĩ Đông có chủ kiến của riêng mình.

Hơn nữa, hoàn cảnh bên ngoài hiện giờ cũng biến đổi không ít, nếu không phải mười năm về trước, đối với cái gọi là thành phần gia đình, sớm đã không có ai nhắc tới. Chỉ cần không ầm ĩ không náo động, cô bé kia không yêu cầu quá không an phận, việc này có thể được thông qua.

- Vâng!

Lưu Vĩ Đông kính cẩn cúi đầu đồng ý.

Lưu Thành Thắng lại rít mấy lần thuốc, dúi đầu mẩu thuốc lá xuống gạt tàn thuốc lá, hai hàng lông mày lại nhếch lên, hỏi:

- Vĩ Hồng lại xảy ra chuyện gì?

Chuyện này, Lưu Thành Thắng phỏng chừng, Lưu Vĩ Đông là “Nằm trên súng”, nguyên nhân chân chính, hẳn là trên người Lưu Vĩ Hồng. Bằng không, không có người nào vô duyên vô cớ đi tìm vợ lẽ Lưu Vĩ Đông gây phiền toái.

Lưu Vĩ Đông nói:

- Chủ yếu vẫn là vấn đề công tác của cục Giám sát, bọn họ đang tra con trai của Toàn Á Hào Bắc Cương, tên Toàn Thanh Hoa, là người phụ trách công ty thương mại quốc tế Bắc Cương, nghe nói khá thân thiết với Cổ Hiểu Lượng con của Bí thư Cổ Ích Hoa.

- Hừ! Tên Cổ Hiểu Lượng này!

Trên mặt Lưu Thành Thắng lộ ra sự mất hứng, trong giọng nói có ý khinh miệt rõ ràng.

“Bốn thiếu gia Bắc Kinh” ở trong phạm vi con ông cháu cha tiếng tăm lừng lẫy, cảnh tượng uy phong, ngạo mạn không chịu nổi, trong mắt Lưu Thành Thắng và trưởng bối các nhà, quả thực chính là “Cặn bã”,vũn bùn vô tích sự.

Lưu Vĩ Đông giải thích đơn giản một lời như vậy, Lưu Thành Thắng nháy mắt đã hiểu rõ chân tướng, cũng có nhận thức rõ ràng.

Mấu chốt nằm ở Cổ Hiểu Lượng.

Cổ Hiểu Lượng không thể dễ dàng tha thứ cho việc Lưu Vĩ Hồng xét xử bằng hữu của anh ta, mười phương trăm kế phải “Phá hỏng”. Gọi người tới câu lạc bộ của Cát Hân Hân gây rối, có lẽ không phải “Cảnh cáo”, thủ đoạn của anh ta như vậy, không dọa được người. Mấu chốt là muốn quấy đục nước, khiến Lưu Vĩ Hồng “Vô cớ xuất binh”, trong mắt bậc trưởng bối thế gia và nhóm ông lớn, tạo chuyện này thành càn quấy ăn chơi trác táng, Lưu Vĩ Hồng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

Chỉ cần “Tội danh” được xác thực, Lưu Vĩ Hồng có lẽ không thể không chủ động lui bước.

Tiếp tục đấu rõ ràng không có chỗ nào tốt rồi.

- Cha, chuyện này, kỳ thật con và Vĩ Hồng đã nói qua điện thoại. Nó khá cố chấp.

Lưu Vĩ Đông cau mày nói, ngôn ngữ khá mờ mịt, nhưng hiển nhiên đúng là Lưu Vĩ Hồng cố chấp không ủng hộ. Vì công tác của cục Giám sát, Lưu Vĩ Hồng đã đắc tội một số đông người, hiện tại lại nhìn chằm chằm Toàn Thanh Hoa và Cổ Hiểu Lượng, Lưu Vĩ Đông dù tính thế nào, cũng cảm thấy không đáng, không thuận tiện.

Đánh cờ chính trị, không được lợi, nó làm như vậy thì được gì?

Lưu Thành Thắng lại nhẹ nhàng lắc đầu, thân mình hơi dựa ra sau, giơ tay vuốt tóc mình, nhìn Lưu Vĩ Đông, chậm rãi nói:

- Vĩ Đông, vấn đề này, con còn phải nhìn sâu hơn.

- Cha?

Lưu Vĩ Đông ngẩng đầu, hơi giật mình nhìn về phía Lưu Thành Thắng.

Cha dường như không có cùng ý kiến, chẳng lẽ còn có một số việc, là chính mình đã bỏ xót?

- Ừ. Toàn Thanh Hoa mấy năm gần đây phát triển rất mạnh, sự tình đại diện cho rất nhiều vụ kinh doanh, con một chút cũng không rõ sao?

Lưu Vĩ Đông giật mình, nhìn Lưu Thành Thắng, có chút chần chừ nói:

- Cha, ý cha là, có người muốn động vào Toàn Thanh Hoa, đề Vĩ Hồng ra mặt mở đường tiên phong?

Khóe miệng Lưu Thành Thắng hơi nhếch lên cười. Lưu Vĩ Đông dù sao vẫn rất tinh ý, chỉ cần nhẹ nhàng gợi ý một câu, lập tức liền có thể nghĩ đến điều mấu chốt nhất.

- Vấn đề là, hoạt động hiện tại, thích hợp sao? Có phải hơi nóng vội hay không?

Lát sau, Lưu Vĩ Đông lại nghi hoặc nói, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như có chút nghi vấn khó có thể lý giải.

Lưu Thành Thắng nói:

- Đây là vấn đề sách lược ai trước ai sau. Toàn Thanh Hoa không phải mục tiêu, thậm chí những người gã ta thay mặt cũng không phải mục tiêu. Bắt Toàn Thanh Hoa, khiến một số kẻ ném chuột sợ vỡ đồ, tiếp tới giải quyết vấn đề chủ yếu, sẽ khá thuận lợi.

Nói xong, trong mắt Lưu Thành Thắng toát ra vẻ mặt cổ vũ.

Vấn đề chủ yếu, vấn đề chủ yếu!

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Đông nhíu lại, trong đầu đang hoạt động với tốc độ cao.

Còn có vấn đề chủ yếu gì, mà còn quan trọng hơn so với người sau lưng Toàn Thanh Hoa?

Bên trong chuyện này, ngoại trừ Toàn Thanh Hoa, chính là Cổ Hiểu Lượng. Nhưng Cổ Hiểu Lượng và người sau lưng Toàn Thanh Hoa so với nhau, hoàn toàn không đủ. Muốn đối phó Cổ Hiểu Lượng, Lưu Vĩ Hồng dư sức, căn bản không cần Lưu Thành Thắng phải thận trọng như thế.

Cổ Hiểu Lượng còn chưa đủ tư cách đấy!

Trừ phi là...

Nghĩ đến đây, Lưu Vĩ Đông kinh hãi, ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Thành Thắng, vội vàng nói:

- Cha, ý cha là, người này muốn động thủ?

- Ừ.

Lưu Thành Thắng khẽ gật đầu, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

Lưu Vĩ Đông sâu hít sâu một hơi, sắc mặt trở nên vô cùng cổ quái.

Chuyện này, cho tới hôm nay Lưu Thành Thắng mới nói với anh ta, có vẻ Lưu Vĩ Hồng sớm cũng đã thực hiện quy trình thao tác thực tế, đang động thủ. Bởi vậy cũng biết, tuyệt không phải Lưu Thành Thắng hướng vào anh ta, chỉ có thể là Lưu Vĩ Hồng lành nghề, chiếm trước tiên cơ.

Hướng đi của tầng cao nhất, con đường lắt léo, hắn dựa vào cái gì mà có thể bắt được chuẩn như vậy?

- Bất kể như thế nào, trận này, chỉ có thể giúp nó đánh tiếp!

Lưu Thành Thắng thong thả mà trầm thấp nói.

- Không có đường lui!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio