Quan Gia

chương 1192: tay ăn chơi chả được trò trống gì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1192: Tay ăn chơi chả được trò trống gì

Nhóm dịch Quan Trườngtarget

Nguồn: metruyen

Tết năm 95, Phó cục trưởng Lưu khá nhàn rỗi.

Trước Tết âm lịch, Vân Vũ Thường quay trở về Quỳnh Hải. Suy nghĩ đến tình hình sức khỏe của cô, dịp Tết còn mang cả cái bụng lớn bay qua bay lại, rõ ràng không phù hợp, liền ở lại Quỳnh Hải. Khí hậu ở đó ấm áp, thích hợp dưỡng thai. Vân Vũ Thường nói với Lưu Vĩ Hồng trong điện thoại, mấy ngày trước đó, cả nhà họ đã đi thành phố Thiên Nhai.

Thiên Nhai là thành phố lớn nhất nằm phía nam Quỳnh Hải, so với thành phố Tân Hải là một nam một bắc, nằm hai bên của hải đảo Hùng Trì, là thành phố du lịch đang phát triển mạnh. Chi nhánh công ty của tập đoàn quốc tế Hoành Du đang đầu tư ở Thiên Nhai cũng đang rất lớn mạnh, đã xây dựng một khách sạn năm sao cao cấp xa hoa nhất, quy mô lớn nhất bên cạnh vịnh Thiên Nhai. Lúc Bắc Kinh đã lạnh đến âm mười độ, Thiên Nhai vẫn ấm áp với nhiệt độ mười mấy hai mươi độ, rất khác biệt.

Vân Hán Dân - Bí thư Tỉnh ủy, năm nay cũng ăn Tết ở Thiên Nhai, cùng lãnh đạo và nhân dân Thiên Nhai vui vẻ đón mừng năm mới, đồng thời cùng nghiên cứu thảo luận con đường phát triển sau này của Thiên Nhai.

Đây là nội dung tuyên truyền đối ngoại.

Trên thực tế, Vân Hán Dân đến Thiên Nhai, còn có một việc rất quan trọng. Thành phố Thiên Nhai đang xây dựng một cơ sở hải quân quan trọng, có thể trở thành một cửa cảng chính cho chiến đội hàng hải. Đây là một chính sách mà Trung ương thi hành nhằm đẩy mạnh sự tồn tại của quân sự ở khu vực Nam Hải. Vân Hán Dân là một Bí thư Tỉnh ủy, đương nhiên phải đích thân đến thị sát, tìm hiểu tình hình thực tế, làm tốt quan hệ với quân dân, bảo đảm thuận lợi thi công quân cảng.

Vốn dĩ Lưu Vĩ Hồng định trước tết sẽ bay đến thành phố Kinh Hoa, cùng bố mẹ ăn tết, không ngờ trước tết, Lâm Mỹ Như gọi điện thoại đến nói với hắn, không cần hắn đến Kinh Hoa nữa, Lưu Thành Gia muốn về Bắc Kinh ăn tết.

Cụ bà đã cao tuổi, Lưu Thành Gia phải tỏ lòng hiểu thảo của mình một chút, cùng ăn tết với mẹ, cũng là điều nên làm.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng lại vô cùng rõ ràng, Lưu Thành Gia về Bắc Kinh lúc này, tuyệt đối không phải đơn giản chỉ vì cùng ăn tết với cụ bà. Tết âm lịch năm ngoái, trợ lý Tổng giám đốc công ty Bắc Cương kiêm Tổng giám đốc công ty mậu dịch quốc tế Bắc Cương Toàn Thanh Hoa bị Viện kiểm sát Bắc Kinh chính thức lập án điều tra, một hòn đá dậy ngàn tầng sóng, dẫn đến những ngọn sóng lớn hơn.

Bản thân Toàn Thanh Hoa không đáng nói đến, nhưng biện pháp tư pháp được áp dụng với gã, lại là một tín hiệu vô cùng rõ ràng.

Cuộc tổng tiến công đã bắt đầu mở màn!

Thế lực khắp nơi đều khẩn trương chuẩn bị, tập trung quan sát sự tiến triển của vụ việc này.

Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng là người quan tâm đến chuyện này nhất.

Tuy nói Viện kiểm sát độc lập xử lý vụ án, bí mật điều tra, nhưng cụ thể trên vụ án Toàn Thanh Hoa, muốn độc lập và bí mật, dường như rất không có khả năng. Đây vốn dĩ là một bước quan trọng trong ván cờ chính trị. Toàn Thanh Hoa bị Viện kiểm sát dẫn đi, lúc đầu tội danh được thành lập là ‘đút lót’, có người tố cáo gã trong hoạt động kinh doanh vì muốn tạo chút quan hệ, có lúc đã đút lót. Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là một cái cớ mà thôi, hơn nữa lại là cái cớ nhẹ nhàng nhất.

Từ đó có thể thấy, trong ván cờ này, phía tiến công, thật ra cũng rất cẩn thận, đã dành đủ đường lui. Dù sao ‘đút lót’ không phải là trọng tội gì, có thể phán quyết, cũng có thể bởi vì thái độ nhận tội thành khẩn mà miễn khởi tố hoặc miễn xử phạt hình sự, con đường lùi rất lớn. Là phán quyết lớn hay ‘sấm to mưa nhỏ’, quyết định bởi tình hình tiến triển của ván cờ.

Tuy nhiên điều khiến Lưu Vĩ Hồng dở khóc dở cười là, bản thân Toàn Thanh Hoa, thực sự là đồ ăn hại. Không ngờ còn chưa nhận thức rõ tình thế, vừa mới bị dẫn đến Viện kiểm sát, đã lập tức khai ra, đã hoàn toàn vượt qua phạm trù ‘đút lót’, đều nói ra những thứ hay ho khác.

Đây chính là bệnh chung của rất nhiều kẻ quen thói ăn chơi trác táng nằm trong ‘thái tử Đảng’, chỉ cần thấy tình thế bất lợi, lập tức liền khai ra những nhân vật và những việc quan trọng, để từ đó ‘cảnh cáo’ những nhân viên thi hành án - chớ chọc vào tôi đấy, sau lưng tôi đây còn có những nhân vật lợi hại đến thế nào. Anh đụng đến tôi rồi, anh không chịu nổi đâu. Tôi đây sẽ xử lý các cậu!

Đánh một quân bài lớn, đem sự kiêu ngạo của mình ra dọa người, chính là bản lĩnh sở trường của những người này, cũng là thủ đoạn hộ thân cuối cùng.

Bọn họ dường như quên mất một điều, anh có thể khai ra, nhưng những điều này có được trình lên hay không, cũng không phải do anh quyết định. Cho dù nhân viên thi hành án giao toàn bộ tài liệu lên trên, vậy những tài liệu nào có thể sử dụng, những tài liệu nào không thể sử dụng, cũng phải do các lãnh đạo nói mới được.

Tất cả những nhân vật bị Toàn Thanh Hoa khai ra, những người còn tại chức không ít, Cổ Hiểu Lượng chỉ là một trong số đó. Nhân vật lợi hại hơn Cổ Hiểu Lượng, cũng được nổi danh trong bảng vàng, Vương Thiện cũng đã bị điểm danh.

Mấy hôm trước, Vương Thiện còn hẹn Lưu Vĩ Hồng uống rượu, còn rất hùng hổ.

“Con mẹ nó, thật không biết nghĩa khí gì!”

Đây là nguyên văn lời nói của Vương Thiện, vừa uống rượu mạnh, vừa đập bàn mắng chửi không ngừng. Lúc đó, sắc mặt Vương Nhị Ca quả thật không được tốt lắm, rất tức giận, mũi không ra mũi mặt không ra mặt.

Lưu Vĩ Hồng cũng không nói gì, chỉ cùng y uống rượu.

Những cái nên nói, hắn sớm đã nói với Vương Thiện rồi, chỉ là lúc đó, Vương Thiện không tin. Có lẽ bây giờ đã tin rồi chứ?

Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng cơ bản cũng yên tâm rồi, Toàn Thanh Hoa rất ‘phối hợp’, những tài liệu mà gã khai ra rất hợp với ý muốn của Lưu Vĩ Hồng, đủ để liên lụy đến rất nhiều nhân vật lợi hại. Còn về việc có bị ‘liên lụy’ hay không, bây giờ cũng còn khó nói, phải xem ‘trận chiến’ sau đó phải đánh thế nào đã!

Tết âm lịch năm 95, ngày mồng một, Thanh Tùng Viên vui mừng hớn hở, mặc dù không có đèn pháo, chỉ có ở trước cửa, có dán thêm mấy chữ phúc màu đỏ, nhưng không khí vẫn rất vui vẻ. Sáng sớm, ô tô liên tục chạy vào sân Thanh Tùng Viện. Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Mỹ, Lưu Thành Gia, Lưu Thành Ái dẫn theo vợ chồng con cái, chỉnh tề đi vào viện cổ xưa.

Người thân gặp mặt, chúc tết nhau, không khí rất náo nhiệt.

Chỉ có điều Tết âm lịch hàng năm, dường như đều có chút khác nhau. Thay đổi lớn nhất, chính là hai đứa con ưu tú nhất của đời thứ ba là Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng đã hoàn toàn trưởng thành. Chỉ trong đầu tháng này, Hội nghị Hội đồng nhân dân thành phố Tân Xuân tỉnh Giang Hán được triệu tập, Lưu Vĩ Đông chính thức được bầu làm Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Tân Xuân, trở thành một cán bộ lớn cấp Giám đốc sở. Còn về phần đồng chí Lưu Vĩ Hồng – Phó cục trưởng cục Giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản Nhà nước nội các Chính phủ, mấy tháng nay lại trở thành nhân vật có ảnh hưởng lớn nhất ở Bắc Kinh, với sức lực bản thân, đã khiến toàn bộ Bắc Kinh phải gió thổi mây phun, trực tiếp ảnh hưởng đến một vòng thảo luận mới về ‘Cải cách y tế và cải cách giáo dục’.

Cuộc thảo luận lớn này, cũng không phải nói là cuộc thảo luận của giới học thuật, mà là cuộc thảo luận giữa các lãnh đạo chủ chốt Trung ương.

Vốn dĩ khi hai hạng mục quan trọng này được triển khai, phía Trung ương liền có rất nhiều ý kiến trái chiều. Một bộ phận các đồng chí lão thành kiên định cho rằng, lĩnh vực giáo dục và lĩnh vực y tế, liên quan trực tiếp đến đời sống nhân dân, không thể tùy tiện sửa đổi, nhất định phải thận trọng, đi một bước quan sát một bước, phải tránh áp đặt, như vậy sẽ khiến cho xã hội bất an. Cũng có một bộ phận ý kiến khác rất ủng hộ, cảm thấy trong tình hình tài lực thâm hụt nghiêm trọng, chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh của chính phủ, muốn trong một thời gian ngắn phổ cập vấn đề giáo dục và y tế đến toàn quốc, không thực tế. Không bằng ngay lập tức cải cách, bỏ bớt gánh nặng, điều động sức mạnh toàn dân, toàn dân cùng làm giáo dục, cùng thực hiện vấn đề y tế bảo vệ sức khỏe, có thể có được hiệu quả ngay lập tức.

Lúc nội các Chính phủ triển khai ra cả nước, loại ý kiến khác nhau này vốn dĩ đã dần dần bình ổn, cái báo cáo kia của Lưu Vĩ Hồng lại đi ra dẫn dắt phong trào.

Giống như Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường đã phân tích trước đó, báo cáo này được gửi lên, Phó thủ tướng Hồng không ‘chuyên quyền’. Sau khi khoanh tròn lại, trực tiếp giao báo cáo này cho những lãnh đạo chủ chốt khác, để mọi người cùng ‘trao đổi ý kiến’.

Báo cáo này do Lưu Vĩ Hồng đích thân viết, hành văn lưu loát, toàn văn có mười hai ngàn chữ, dựa theo yêu cầu của Phương Lê, luận điểm rõ ràng, luận cứ đầy đủ, kết cấu chặt chẽ, văn chương trôi chảy. Với bản thân bản báo cáo này mà nói, bản lĩnh đã rất phi phàm, ngay lập tức đã được các đồng chí lãnh đạo chủ chốt và các đồng chí lão thành xem trọng, một số đồng chí lão thành đã phê chỉ thị ngay trên bản báo cáo.

Trong đó cha của đồng chí Tiết Sơn Viễn – lão Tiết, và một đồng chí lãnh đạo chủ chốt đã về hưu của Ban Tuyên giáo Trung ương đã cho ý kiến rất rõ ràng, hoàn toàn tán thành với nội dung báo cáo của Lưu Vĩ Hồng, cho rằng bất cứ hành động gì liên quan đến dân sinh, đều phải thận trọng, cực kỳ thận trọng.

Đương nhiên, giống như cuộc tranh luận lần trước, lần này vẫn tranh luận. Một số đồng chí lãnh đạo khác, lại thể hiện những ý kiến hoàn toàn khác. Có một số lãnh đạo chủ chốt còn đưa ra những phê bình nghiêm khắc, khiển trách việc ‘quay về đường cũ’, hoàn toàn không phù hợp với đại cục cải cách. Tuổi đời còn trẻ, tư tưởng lại cứng nhắc, ngoan cố, bảo thủ!

Cho dù là loại ý kiến nào, ủng hộ hay phản đối, Lưu Vĩ Hồng đều rất thản nhiên.

Có thể lại lần nữa gây nên tranh luận, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, cũng đã là bước đầu tiên thành công. Dù sao việc này, vốn dĩ đã bắt đầu thực hiện, bây giờ bị hắn cứng rắn ngăn cản, đã là rất có triển vọng rồi. Trong chuyện này, thái độ của Lưu Vĩ Hồng rất kiên định, không định nhượng bộ.

Đây là nguyên tắc!

- Vĩ Hồng à, cháu làm cái báo cáo đó lúc nào vậy?

Sau khi cả đại gia đình cùng nhau chúc tết, cô út Lưu Thành Ái kéo Lưu Vĩ Hồng sang một bên, chau mày hỏi, trong giọng nói, tràn đầy sự quan tâm và lo lắng.

Cô út vốn dĩ không thích Lưu Vĩ Hồng lắm, nhưng ấn tượng mấy năm nay lại hoàn toàn thay đổi. Thứ nhất vì Lưu Vĩ Hồng rất phấn đấu, chồng của Lưu Thành Ái là Mã Quốc Bình lại càng thêm tán thưởng Lưu Vĩ Hồng, trong lòng xem Lưu Vĩ Hồng là ‘người tài’. Thứ hai, Vân Vũ Thường rất biết làm người, rất hiếu kính với bậc trưởng bối hai nhà, được sự ưng thuận của các bậc trưởng bối trong nhà họ Lưu. Lưu Thành Ái yêu ai yêu cả đường đi, nên cũng bắt đầu quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng.

- Cô út, không sao, ở vị trí nào thì phải làm việc đó.

Lưu Vĩ Hồng cười đáp.

- Chà, ở trước mặt cô còn sĩ diện? Cán bộ lớn rồi phải không?

Lưu Thành Ái vừa buồn cười vừa tức giận, sẵng giọng nói:

- Vĩ Hồng à, chức vụ hiện tại của cháu là giám sát doanh nghiệp Nhà nước, việc cải cách giáo dục và y tế này, không liên quan nhiều đến cháu phải không? Việc gì cứ phải quấn lấy không buông thế?

- Cô út, có một số việc đã nhìn thấy rồi, không hợp lý, nên nói thì nói. Điều này cũng là vì suy nghĩ cho tiền đồ quốc gia sau này.

Lưu Thành Ái lập tức mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, một lát sau, xúc động nói:

- Vĩ Hồng của chúng ta, thật sự trưởng thành rồi!

Cho dù nói thế nào, có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng đã có bản lĩnh rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio