Quan Gia

chương 1267: tác phẩm truyền lại đời sau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1267: Tác phẩm truyền lại đời sau

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Nhị ca đã triệu tập, Trình Sơn và Đại Pháo tới cực nhanh.

Đào Tiếu Bình vừa mới ra ngoài mua đồ ăn về chưa lâu. Trong phòng bếp vọng ra tiếng dao và thớt gỗ va vào nhau. Chuông cửa chợt kêu vang. Lưu Vĩ Hồng đang định đứng dậy, Đào Tiếu Bình đã nhanh chóng từ trong bếp chạy ra, vượt lên trước Lưu Vĩ Hồng để mở cửa.

Trong suy nghĩ của Đào Tiếu Bình, Lưu Vĩ Hồng thực sự là ông lớn. Để hắn làm một chút “Việc nhà”, trong lòng cô cũng cảm thấy bất an. Ngay cả chuyện mở cửa như vậy, Đào Tiếu Bình cũng xem là một phần của “Việc nhà”. Ngược lại, không phải nói Lưu Vĩ Hồng đi mở cửa sẽ mệt. Mấu chốt là mở cửa không phải việc mà “ông lớn” nên làm, ông lớn nên làm những việc của ông lớn.

- Ối...

Tất nhiên, đứng ngoài cửa chính là Trình Sơn và Đại Pháo. Trình Sơn vừa thấy bộ dạng của Đào Tiếu Bình, liền kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Hiện giờ Đào Tiếu Bình dùng một chiếc khăn nhỏ màu vàng trùm lên đầu, bên hông buộc một cái tạp dề nhỏ màu vàng. Khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng, ánh mắt lúng liếng, nghiễm nhiên trở thành một người vợ nhỏ, chẳng có dấu tích gì của một đại minh tinh cả? Và hoàn toàn khác với “chị cả” trong tổ kịch, người thường diễn vai Hoàng hậu, phu nhân.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trình Sơn nhìn thấy Đào Tiếu Bình trong bộ dạng như vậy.

- Tam ca, sao vậy?

Đào Tiếu Bình thản nhiên cười, hỏi.

- Không phải, bộ dáng của cô như vậy, tôi cũng nhận không ra... Đây vẫn là đại tiểu thư họ Đào của chúng tôi sao?

Trình Sơn nhìn Đào Tiếu Bình từ trên xuống dưới, luôn miệng chậc chậc.

- Tôi vốn như vậy, chỉ có điều khi ở tổ kịch, tôi không có thời gian nấu cơm mà thôi.

- Được, được, đêm nay phải nếm thử tay nghề của cô. Nhị ca cũng từng khoe về tài nghệ của cô trước mặt chúng tôi. Phải xem có xứng đáng với lời khen ngợi đó hay không. Ha ha...

Đại Pháo cũng cười nói:

- Tiếu Bình, với bộ dạng này, chúng ta dứt khoát làm một phim điện ảnh “Nữ đầu bếp xinh đẹp” nhất định sẽ được người xem trầm trồ khen ngợi.

Đào Tiếu Bình cười hì hì nói:

- Được, suốt ngày diễn Hoàng hậu, quý phu nhân, tôi cũng thật sự cảm thấy có chút chán ngán.

Sau khi Đào Tiếu Bình theo Nhị ca, tổ kịch liền đặc biệt lưu ý tới nhân vật mà cô sẽ diễn. Chỉ cần cô đóng phim điện ảnh hoặc diễn kịch truyền hình, vai nữ chính số 1 khẳng định là cô. Điều này đã không cần phải bàn thêm nữa. Mấu chốt là không thể tùy tiện mà phân vai diễn nhân vật nữ chính số 1. Những “Tiết mục cây nhà lá vườn” không thể diễn vai này.

Nếu người phụ nữ của Nhị ca mà diễn một vai phụ nữ phong trần, cho dù là Tiểu Phụng Tiên, cũng không được.

Đại Pháo hiểu được rất rõ về đạo lý “kiêng kị cho người trên”.

- Ừ, chủ ý này không tồi, tôi thấy có thể thực hiện được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói, vẫy tay về phía Trình Sơn và Đại Pháo:

- Nào nào, Tam nhi, Đại Pháo, lại đây ngồi, lại đây ngồi đi.

Nhìn qua, tâm tình của Nhị ca thực sự không tồi.

Trình Sơn và Vệ Cường liền cười hi hi ha ha, đi vào phòng khách, ngồi xuống sô pha. Trong gian nhà nhỏ của Đào Tiếu Bình được trang trí rất tươi trẻ, thoáng đãng, màu sắc dễ chịu. Sô pha trong phòng khách là màu xanh da trời với hình dáng cũng vô vùng đáng yêu. Xem ra, sự đoan trang hiền thục, chỉ là một phần tính cách của Đào Tiếu Bình. Thực chất, cô vẫn là một cô gái trẻ mới hai mươi mấy tuổi, có tất cả những sở thích giống như những cô gái khác.

Trình Sơn vẫn bộ dạng cũ, vừa ngồi xuống liền ngã trái ngã phải, cả người đều mềm nhũn giống như bị hồ ly tinh hút đi tinh khí.

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.

Người anh em này quá ham chơi, cũng không biết tự kiềm chế. Hiện tại, anh ta đang còn trẻ, thân thể khỏe mạnh như vậy còn có thể chịu đựng được. Qua vài năm nữa thì làm thế nào?

Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng không nói gì thêm. Về phương diện này, có nói cũng vô ích. Chắc chắn, Trình Sơn sẽ “Khiêm tốn nhận, kiên quyết không thay đổi”. Chỉ có thể chờ anh ta tự hiểu ra, có lẽ đợi cho đến lúc bản thân anh ta cũng hiểu được đến mức ăn không tiêu, mới có thể ổn định hơn một chút.

Trái lại, Đại Pháo ngồi rất cung kính.

Ở trước mặt Nhị ca, Đại Pháo vẫn rất quy củ.

Đào Tiếu Bình mỉm cười bưng chén nước trà đưa qua cho Trình Sơn và Đại Pháo, nói:

- Tam ca, Đạo diễn Vệ, các anh nói chuyện đi, tôi qua phòng bếp. Đợi một lát là chúng ta có thể ăn cơm rồi.

Trình Sơn cười nói:

- Tiếu Bình, không cần bày vẽ thịnh soạn quá làm gì. Lúc này, Nhị ca cần ăn uống cho đàng hoàng. Còn với tôi và Đại Pháo mà nói, ăn chính là chuyện khổ sai, tùy tiện ăn vài miếng là được.

Đào Tiếu Bình thản nhiên cười, nói:

- Nhưng đây là lần đầu tiên Tam ca và Đạo diễn Vệ tới hàn xá của tôi làm khách, sao có thể tiếp đãi không chu đáo được.

Mọi người liền đều cười ha ha.

Đào Tiếu Bình xoay người, eo nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, lại vào nhà bếp.

- Đại Pháo, đều là anh em trong nhà, thả lỏng một chút đi.

Lưu Vĩ Hồng cầm bao thuốc lá đặc biệt ở trên bàn trà, đưa cho Trình Sơn và Đại Pháo. Đại Pháo vội vàng châm lửa cho Nhị ca, tự mình cũng đốt một điếu, thân mình ngả về phía sau, dựa vào sô pha. Đã quen biết với Lưu Vĩ Hồng lâu như vậy, Đại Pháo cũng coi như có thể hiểu được tính cách của Lưu Vĩ Hồng.

Nhị ca có uy phong, nói sao làm vậy, đã nói là làm.

Nhưng Nhị ca rất quan tâm tới bằng hữu. Hễ là các anh em đã đi theo Nhị ca, chưa từng có một ai không được Nhị ca chiếu cố. Trong thể chế, không tiếc công sức cố gắng đề bạt, tiến cử. Trên thương trường, Nhị ca cũng bỏ một số tiền lớn, để cùng nhau hợp tác phát tài.

Lần này, Nhị ca có thể trực tiếp nói “anh em trong nhà” như vậy, có thể xem là cực kỳ hiếm thấy. Đại Pháo biết, Lưu Vĩ Hồng bình dị dễ gần, nhưng những lời như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng mà nói ra. Cũng không phải bất cứ ai Lưu Nhị Ca gặp trên đường cũng đều xưng anh gọi em. Chỉ có người mà hắn thật sự xem là anh em, mới khiến hắn có thể nói như vậy.

- Đại Pháo, sao cậu và Tam Nhi đều gầy như vậy hả? Có phải thời gian gần đây rất vất vả hay không?

Lưu Vĩ Hồng nhìn Vệ Cường, lo lắng hỏi.

Đại Pháo liền cười ha hả, nói:

- Nhị ca, thể trạng của tôi chính là như vậy, không béo được. Muốn nói vất vả, cũng chỉ là tàm tạm...

Trình Sơn hút một hơi, cười nói:

- Anh ấy à, cũng có tật xấu giống tôi. Con người đều có tật cả.

Lưu Vĩ Hồng đành phải lắc đầu.

Phần lớn các lão đại cao nhất trong giới giải trí đều có tật xấu này. Cả ngày bị một đám mỹ nữ vây quanh, tự đưa đến cửa, khóc gọi mời anh “gắng sức mà dùng, không cần khách khí”, thì Liễu Hạ Huệ cũng chơi xong!

- Nhị ca, chuyến đi tới Nhật Bản lần này, lão quỷ Trì Điền kia là gan thực sự không nhỏ!

Trình Sơn chủ động mở đầu câu chuyện. Anh ta đoán, Nhị ca tới Bắc Kinh, cũng không gặp những người bằng hữu khác, liền triệu tập anh ta và Đại Pháo, hẳn là có liên quan tới tranh cãi ngoại giao trong chuyến đi Nhật lần này của Lưu Vĩ Hồng. Chỉ có điều Trình Sơn tự xét, trong việc này, anh ta thật sự không thể giúp được điều gì!

Tam thiếu gia nhà họ Trình ở Bắc Kinh, thậm chí trong phạm vi biểu diễn nghệ thuật cả nước, đều là đại danh đỉnh đỉnh, nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật “người đỡ đầu” trong giới giải trí, nhưng đề cập đến chuyện “Quốc gia đại sự” như vậy, Trình Sơn tự nhận mình còn chưa đủ trình độ.

- Hừ hừ, Trì Điền chỉ là một thằng hề dối trên gạt dưới. Nếu ông ta còn chưa tính chọc tới tôi, tôi không rảnh chơi cùng ông ta. Ổng cố tình muốn chọn tôi để xuống tay, vậy tôi chỉ có thể chơi với ông ta.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói.

- Đúng vậy! Ai dám ra tay với tôi, tôi cũng không thể chịu thua!

Trình Sơn lập tức nói.

Mặc dù Trình Tam gia cảm thấy chính mình còn chưa đủ trình độ để tham gia, nhưng cũng có thái độ như vậy. Nhị ca nói phải “Chiến”, làm anh em, sao có thể lùi lại phía sau. Tất nhiên là Nhị ca nói như thế nào, mọi người liền cứ như vậy mà làm. Về phần có thể giúp đỡ được hay không, thì phải xem Nhị ca sẽ chỉ bảo như thế nào. Nói tóm lại một câu, Nhị ca chỉ đến đâu, các anh em liền đánh tới đó, là được!

Đại Pháo không mở miệng, chỉ hết sức chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Anh ta biết, chuyện này lớn như vậy, bản thân mình càng không có tư cách tham dự để “Quyết sách”, chỉ có thể nghe Nhị ca chỉ huy. Nhị ca bảo anh ta làm cái gì thì làm cái đó.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Tôi mời các cậu tới đây, chính là muốn thương lượng về việc này. Việc này, ngoài mặt là Trì Điền Nhị Nam nhảy tới nhảy lui, để tranh thủ phiếu bầu ình. Nhưng phân tích sâu một chút, cũng cảm thấy có chút hương vị, không thể coi là không quan trọng. Tam Nhi, cậu nói xem. Vì sao Trì Điền Nhị Nam lại muốn dùng chiêu này để lôi kéo phiếu bầu?

Trình Sơn sửng sốt, gãi đầu, nói:

- Nhị ca, anh cũng biết, đối với chuyện quốc gia đại sự, tôi cũng không phải là người trong ngành... Tôi đoán, có phải vì rất nhiều người ở nước Nhật Bản thích Trì Điền làm như vậy hay không?

- Chính xác!

Lưu Vĩ Hồng khẽ vỗ bàn trà, tán thưởng nói.

- Tam nhi, điều này mới là trọng điểm thực sự trong hành động mà Trì Điền đã thể hiện. Mục đích của ông ta chính là vì đón ý nói hùa với rất nhiều phần tử cánh hữu của nước Nhật Bản. Theo cách nói của chúng ta, quần chúng Nhật Bản có rất nhiều người phủ nhận cuộc tàn sát ở Kinh Hoa, phủ nhận cuộc chiến tranh xâm lược. Rất nhiều người Nhật Bản, có lẽ cũng không phải là phần tử kiên định với cánh hữu, nhưng ở trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ thù hận với chúng ta. Có thể bọn họ cho rằng, chúng ta vẫn là một dân tộc kém cỏi, cần phải bị chinh phục. Tiểu quỷ vẫn không buông tha! Đây mới thực sự là điều mà chúng ta cần chú ý. Nếu người dân thành phố Đại Ốc được bọn họ tuyên truyền là hữu nghị thiện lương, chắc chắn Trì Điền sẽ không nghĩ ra chiêu số như vậy để lôi kéo phiếu bầu. Phát biểu những lời thù hận với chúng ta, ông ta có thể làm Chủ tịch thành phố. Vậy tâm tư của người dân thành phố Đại Ốc thì sao, không phải cũng muốn như vậy sao?

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói, trong lúc vô ý, lại sử dụng từ ngữ mà đời sau mới có —— để thể hiện. Cũng may, chỉ số thông minh của Trình Sơn và Đại Pháo, đều có thừa, vẫn có thể nghe được hiểu được.

- Nhị ca, đúng vậy!

Trình Sơn lập tức vỗ đùi, kêu lên.

- Cho nên, nếu muốn đánh thắng trận này, đầu tiên chúng ta phải chiếm thượng phong từ trên mặt tuyên truyền dư luận. Đại Pháo, chuyện này, đành phải nhờ cậu!

Mắt Lưu Vĩ Hồng nhìn Vệ Cường, trịnh trọng nói.

Đại Pháo vội vàng thẳng người, lớn tiếng nói:

- Nhị ca, anh cứ chỉ bảo đi, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt đối sẽ làm một cách nghiêm túc!

- Được, chúng ta phải quay một bộ phim, miêu tả lại cuộc tàn sát lớn ở Kinh Hoa. Nhất định phải chân thật, tường tận, dùng mọi khả năng để lấy được tài liệu lịch sử chân thật. Cậu không cần cân nhắc tới phí tổn chế tác, mặt tiền bạc, muốn bao nhiêu tôi đưa bấy nhiêu. Nhưng, nhất định phải đánh ra tiếng. Phải tìm biên kịch tốt nhất, đạo diễn tốt nhất, đoàn diễn viên tốt nhất. Mời tất cả các minh tinh có danh tiếng cùng tham gia. Cậu quay theo tiêu chuẩn Oscar cho tôi. Thời gian càng nhanh càng tốt. Các bộ phim mang tính thương mại khác đều dừng lại. Về tài chính, tôi sẽ đưa trước cho cậu khoảng mười triệu! Không phải sợ lỗ vốn, hiểu chưa?

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

- Vâng.

Đại Pháo không chút do dự, lập tức ưỡn ngực đáp. Vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ trang nghiêm.

- Vệ Cường, cậu phải nhớ kỹ. Làm tốt bộ phim này, cậu mới thực sự trở thành đạo diễn lớn có danh tiếng. Nếu muốn trở thành nhân vật được ghi danh trong lịch sử là đạo diễn quan trọng nhất nước Trung Hoa, cậu phải làm được một tác phẩm thực sự được truyền lại đời sau!

- Nhị ca, tôi hiểu rồi!

Trên gương mặt gầy gò của Vệ Cường, toả ra anh sáng cuồng nhiệt, trịnh trọng một cách hiếm có mà đáp lại.

- Cảm ơn Nhị ca đã cho tôi cơ hội này. Tôi nhất định sẽ dùng hết toàn lực để hoàn thành!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio