Quan Gia

chương 1270: năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lấy giải thưởng lớn Oscar, từ trong miệng Lưu Vĩ Hồng nói ra, ai cũng không tỏ vẻ kinh ngạc.

Nhìn bên ngoài, đây là giải thưởng nghệ thuật tinh khiết. Nhưng trong mắt mấy người này thì không phải như thế. Chỉ cần sử dụng đúng chỗ, lấy cái giải thưởng điện ảnh thì có là gì?

- Đúng, khống chế dư luận rất quan trọng.

Đường Tân Vũ lập tức gật đầu nói phải.

- Đương nhiên, chỉ quay một bộ phim điện ảnh là không đủ, hơn nữa hiệu quả cũng khá chậm. Cho dù bây giờ bắt đầu quay chụp, đến cuối cùng, cho dù có tạo ra ảnh hưởng nhất định cũng phải mất thời gian khoảng một năm. Bộ phim điiện ảnh này không dễ quay.

Bởi vì Lưu Vĩ Hồng yêu cầu rất cao, chỉ có tiền chưa chắc đã có thể quay được bộ phim lý tưởng.

- Một điểm khác chính là bồi thường nhân dân, phải đề lên nhật trình nghị sự.

Lưu Vĩ Hồng nói ra một bước đi khác của mình.

Giản Chí Hoa và Đường Tân Vũ đều trước mắt sáng ngời. Sắp xếp này của Lưu Vĩ Hồng, trước kia bọn họ chưa từng ngờ đến. Trước khi bọn họ đến, chủ yếu là suy nghĩ từ góc độ kinh tế, xem làm việc như thế nào mới đạt được hiệu quả cao nhất. Đây là tư duy theo quán tính của thương nhân. Mà Lưu Vĩ Hồng lại càng thiên về suy tính ặt chính trị, vừa mở đầu liền đưa ra chiếm lĩnh điểm cao dư luận, trên cao nhìn xuống phát động công kích với Trì Điền Nhị Nam và thế lực cánh phải thành phố Đại Ốc.

Khống chế hướng phát triển của dư luận, dựa vào danh “đại nghĩa” khai chiến, quả nhiên là càng tốt hơn.

Nhìn chung trong và ngoài nước từ trước đến nay, bất cứ lãnh tụ chính trị inh nào, dường như đều là tư duy giống như Lưu Vĩ Hồng, chính là cái gọi là “người có tiếng”. truyện copy từ

- Bồi thường quốc gia, chúng tôi đã buông tha. Thực ra cũng rất đáng tiếc. Sự khoan dung và phúc hậu của chúng ta chưa chắc đã đổi lại được sự báo đáp tất yếu.

Lúc trước, chúng ta tuyên bố từ bỏ yêu cầu bồi thường, làm cho vô số quốc gia đều rất kinh ngạc, cảm thấy hoàn toàn không thể hiểu được. Nước thắng trận đòi nước bại trận bồi thường chính là đương nhiên, đúng là mượn cơ hội kẻ thù suy yếu, là cơ hội tốt để làm bản thân lớn mạnh lên. Thế nhưng, giống như lời của Lưu Vĩ Hồng, khoan dung chưa chắc đã có được sự báo đáp nên có, phần tử cánh phải của Nhật Bản vẫn thù hận chúng ta như trước, thậm chí coi sự khoan dung phúc hậu của chúng ta là bắt nạt kẻ yếu.

Sự thật là bất đắc dĩ như vậy, viện trợ vô tư thường cũng không thể đổi lại hồi đáp tương đương. Thời gian lâu dần liền bị người ta coi là bình thường, anh không tiếp tục viện trợ sẽ gặp phải oán hận.

- Nhưng bồi thường cho nhân dân, chúng tôi không hề từ bỏ. Những năm gần đâêu cầu bồi thường nhân dân của chúng tôi chưa từng dừng lại. Có điều, về cơ bản đều không có kết quả gì, kiện cáo với Nhật Bản cũng là không bệnh mà chết gần hết. Nguyên nhân cuối cùng chủ yếu vẫn là đơn lẻ tác chiến, không có sức chiến đấu hữu hiệu.

Lưu Vĩ Hồng nói xong, bưng rượu đỏ lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Đường Tân Vũ thở dài, nói:

- Đúng vậy, đều là những người già !

Những điều Lưu Vĩ Hồng nói chính là sự kiện “bồi thường an ủi phụ nữ” thời gian gần đây rất được chú ý. Việc này cách đây 10 năm, dường như là việc không tưởng tượng nổi. Phải biết cuộc sống đất nước chúng ta được gọi là đất nước của lễ nghi, bởi vì có sự kế thừa của đạo Khổng Mạnh hơn hai ngàn năm, lại thêm sự trợ giúp của Đổng Trọng Thư, Chu Hi, Dương Vương Minh và các nho sĩ khác, phụ nữ coi trọng trinh tiết đến mực độ làm cho người ta chỉ ở trong phòng không đi đâu. Chu Phu Tử thậm chí kêu gào “10 câu danh ngôn cổ” : “đói chết là việc nhỏ, thất tiết mới là việc lớn”. Có điều câu nói này của Chu Phu Tử có phải là nói ra trong lúc tranh đoạt mỹ nữ hay không, vậy thì không được biết rồi.

Theo sự xâm nhập càng ngày càng sâu của cải cách đối ngoại, quan niệm của mọi người cũng dần thay đổi, những người con gái chịu tổn hại nặng nề trong chiến tranh, cuối cùng cũng có người dũng cảm đứng dậy, lên án quân Nhật xâm lược Trung Hoa giống như hành vi cầm thú, yếu cầu chính phủ Nhật Bản đối với những “phụ nữ cần an ủi” may mắn còn sống tiến hành bồi thường. Có điều, giống như lời Đường Tân Vũ nói, những người phụ nữ cần an ủi sau khi trải qua cướp bóc khó khăn còn may mắn tồn tại, đại đa số đã bước vào tuổi gần đất xa trời, hơn nữa điều kiện cuộc sống cũng không được tốt, có người thậm chí còn vô cùng khổ cực. Những người già này phải kiện cáo với một quốc gia, độ khó khăn này có thể nghĩ ra.

Giản Chí Hoa ăn một miếng rau, nói:

- Ý của Bí thư Lưu là chúng tôi cũng tham gia vào?

- Đúng vậy!

Lưu Vĩ Hồng rất khẳng định mà gật đầu, nói.

Lúc chưa rời khỏi Nhật Bản, Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ đến thủ đoạn xử lý tiếp sau của chuyện này. Cứ như vậy bỏ qua cho Trì Điền Nam, một tên chính khách của phe cánh phải là không thể. Bất cứ ai, chỉ cần kích phát ý chí chiến đấu của Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ hầu đến cuối cùng. Qua mấy ngày suy nghĩ rất nhiều, một “phương án chế tài” khá hoàn chỉnh đã dần hình thành trong đầu Lưu Vĩ Hồng.

- Vụ kiện bồi thường nhân dân, chúng ta không chỉ phải kiện mà còn phải gióng trống khua chiêng mà kiện, hình thành quy mô nhất định mới có thể tạo thành thanh thế lớn. Làm cho vấn đề này khiến cho toàn bộ thế giới đều chú ý. Đồng thời, cũng là một loại giáo dục quốc dân rất tốt. Không phải chúng ta muốn kéo dài thù hận, mà là lịch sử nhất định phải được khắc ghi. Đặc biệt là phần tử cánh phải trong nước Nhật Bản, cho tới nay không chịu yên tĩnh, thỉnh thoảng lại gây ra một ít sóng gió, vậy thì càng không thể quên được, nhất định sẽ có một ngày chúng ta còn có thể chịu thiệt thòi lớn!

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, thần sắc nghiêm trọng.

Đường Tân Vũ lập tức nói:

- Tôi ủng hộ. Chỉ dựa vào mấy ông già và mấy gã luật sư tự nguyện giúp đỡ miễn phí để kiện vụ này, khó khăn quá lớn. Đây là chiến tranh lâu dài, không có chống đỡ nhất định về kinh tế thì khó có thể tiếp tục kiên trì. Bồi thường kinh tế, thực ra không quan trọng. Chúng ta cần một thái độ, người Nhật Bản bắt buộc phải nhận sai!

Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu.

Gióng trống khua chiêng tiếp tục kiện vụ này, giống như lời hắn nói, hình thành quy mô nhất định, cho dù cuối cùng có được sự bồi thường, có lẽ về mặt kinh tế vẫn là mất nhiều hơn được. Nhưng về mặt chính trị, trên đạo nghĩa lại có thể chiếm thượng phong.

Có thể nói, cái “phương án chế tài” này của Lưu Vĩ Hồng đã không chỉ nhằm vào Trì Điền Nhị Nam và Chính phủ thành phố Đại Ốc, mà còn chính thức tuyên chiến với toàn bộ thế lực cánh phải của Nhật Bản. Các anh không phải không thừa nhận một sự thực, muốn uốn cong lịch sử sao? Vậy thì tốt, chúng tôi sẽ cho các anh một lời nhắc nhở, nói cho các anh biết, lich sử thực sự rốt cục là như thế nào.

Tâm huyết của Lưu Nhị ca, một khi đã bị kích thích, tuyệt đối sẽ không dễ dàng hành quân lặng lẽ.

Lần này, Giản Chí Hoa không bày tỏ thái độ ngay lập tức, chậm rãi buông đũa xuống, người hơi dựa ra phía sau, đôi long mày hơi nhướng lên, chìm vào trầm tư.

- Bí thư Lưu, thích hợp sao?

Lát sau, Giản Chí Hoa nhẹ giọng nói, nhìn vào mắt Lưu Vĩ Hồng, ẩn chứa ý lo lắng.

Giản Chí Hoa cũng không phải thương nhân có ý nghĩa phổ thông, thậm chí có thể nói xuất thân từ thế gia chính trị, đối với chính trị không lạ lẫm chút nào. Theo kế hoạch này của Lưu Vĩ Hồng, đây coi như là đã “khai chiến” rồi, chiến tranh do Lưu Vĩ Hồng phát động!

Chỉ có điều không có khói thuốc súng mà thôi.

Nếu Lưu Vĩ Hồng chỉ là ông xã của Vân Vũ Thường, chỉ là người cầm lái của tập đoàn quốc tế Hoành Du thì cũng chẳng có gì là làm to mọi chuyện, nhiều nhất cũng chỉ là tổn thất chút tiền, sẽ không ảnh hưởng gì lớn đến các phương diện khác. Nhưng Lưu Vĩ Hồng chính là người trong thể chế, là cán bộ cấp giám đốc sở chính thức, là Bí thư Khu ủy Ninh Dương thành phố Kinh Hoa. Tự tiện làm chủ, khai chiến với cả thế lực cánh phải của Nhật Bản sẽ tạo thành ảnh hưởng chính trị như thế nào, quả thực không dễ nói.

Lưu Vĩ Hồng cũng không vội biện giải ình, mà gật gật đầu, nói:

- Có thể có một chút không thích hợp lắm, có thể sẽ tạo thành một số ảnh hưởng không tốt, cũng có thể sẽ có người lấy chuyện này ra làm văn.

- Đúng vậy, tôi cũng lo lắng chuyện này.

Giản Chí Hoa còn nghiêm túc nói.

- Tuy nhiên, tôi thấy việc này đáng để làm. Cho dù vì vậy mà mạo hiểm một chút cũng đáng. Nếu như chúng ta đều không làm thì ai sẽ làm chứ?

Lưu Vĩ Hồng lập tức nói, trong mắt hiện lên một vẻ kiên nghị.

Giản Chí Hoa hơi sửng sốt.

Lưu Vĩ Hồng nói có lý. Nếu chuyện này mọi người đều không làm vậy thì ai sẽ làm? Quan viên đều không làm, nhà giàu cũng không làm, vậy ai làm đây? Chẳng lẽ bảo dân chúng bình thường đi làm? Đi gánh vác trách nhiệm và phiêu lưu?

- Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn!

Vân Vũ Thường một mực yên lặng không lên tiếng, mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên thản nhiên nói.

Không nghi ngờ gì, Vân Vũ Thường ủng hộ vô điều kiện quyết định của Lưu Vĩ Hồng.

- Nói rất đúng, là hạn chế của tôi!

Giản Chí Hoa không khỏi mỉm cười, lập tức hướng Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường giơ ly rượu lên.

- Tôi kính hai người!

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cũng giơ cốc lên, nhẹ nhàng cụng ly với ông ta.

- Bí thư Lưu, mời tiếp tục.

Buông chén rượu xuống, Giản Chí Hoa nói rất nghiêm túc.

- Bước thứ hai, đương nhiên là chế tài kinh tế, Trì Điền sở dĩ phát biểu như vậy, vẫn là vì muốn lấy nhiều phiếu bầu hơn, lấy lòng phần tử cánh phải. Đương nhiên bản thân gã cũng là một phần tử cánh phải, hơn nữa cực kỳ ngoan cố. Chúng ta muốn đả kích Trì Điền thì bắt buộc phải nắm lấy nhược điểm này của gã. Phiếu bầu là điểm yếu của gã. Chỉ cần thực hành chế độ tuyển cử của các nước phương Tây, quyền của bọn họ, trên thực tế đều có quan hệ mật thiết với các xí nghiệp lớn, đều là người phát ngôn của các xí nghiệp và các nhà tư bản lớn.

Lưu Vĩ Hồng không vội vàng không hấp tấp nói.

- Bí thư Lưu, xin thứ cho tôi nói thẳng, dựa vào lực lượng của chúng ta, muốn toàn diện chế tài thành phố Đại Ốc, e rằng vĩnh viễn không đủ. Đây không phải kỳ hối Yên Nhật.

Giản Chí Hoa lập tức nhắc nhở một câu.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Cái này tôi biết. Đánh đè Yên Nhật là trào lưu của toàn thế giới, dường như tất cả các con cá sấu tài chính lớn đều tranh nhau cắt thịt trên người người Nhật Bản. Chúng ta chỉ là đục nước béo cò. Trực tiếp chế tài thành phố Đại Ốc, đương nhiên không thực tế. Tôi cũng không định lấy toàn bộ thành phố Đại Ốc làm đối tượng đả kích. Đối thủ của chúng ta chỉ là Trì Điền mà thôi, vì vậy, tôi cho rằng có thể đả kích chính xác.

- Đả kích chính xác?

Giản Chí Hoa, Đường Tân Vũ và Vân Vũ Thường đều có hứng thú.

- Đúng. Trước tiên tìm ra mấy xí nghiệp có liên quan mật thiết với Trì Điền, tập trung mục tiêu. Sau đó tập trung lực lượng, toàn lực đánh đè mấy xí nghiệp này. Đánh bọn chúng thật đau, bọn chúng tự nhiên sẽ gây áp lực cho Trì Điền. Đắc tội phần tử cánh phải, Trì Điền chỉ mất đi một phần phiếu bầu. Một khi mất đi sự ủng hộ của những xí nghiệp lớn kia, Trì Điền cũng mất đi căn bản.

Lưu Vĩ Hồng trên mặt mang theo nét cười, không nhanh không chậm nói.

Ánh mắt mọi người lập tức sáng lên.

Đường Tân Vũ nhẹ nhàng đập bàn, kêu lên:

- Ý kiến hay! Đến lúc đó, không sợ cái lão quỷ Trì Điền này không xin lỗi!

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu gã thật không xin lỗi, chúng ta liền tìm một người khác chịu xin lỗi làm Chủ tịch tỉnh là được. Cho dù là xí nghiệp của nước nào cũng đều đặt sinh tồn và phát triển lên hàng đầu. Còn về ai làm Chủ tịch thành phố, chính kiến của Chủ tịch thành phố ra sao, bọn họ thật ra không để ý lắm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio