Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1279: Ngu xuẩn!
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Nghe Đồn trưởng Vương báo cáo xong, Phù Đông Nguyên cũng có chút ngạc nhiên.
Đồn trưởng Vương là Đồn trưởng đồn công an khu thương mại Vũ Đình, xem như cán bộ cấp dưới trực tiếp của Phù Đông Nguyên. Về nguyên tắc, Đồn trưởng do cục Công an thành phố quản lý, tên cũng là Đồn công an Vũ Đình, trực thuộc cục Công an thành phố. Theo văn kiện của nội bộ Công an, Cục công an thành phố Kinh Hoa ủy thác phân cục công an khu Lý Ngư đại diện quản lý các đồn công an trong khu trực thuộc.
Đồn trưởng Vương của đồn công an Vũ Đình, trực tiếp do lãnh đạo công an phân cục phụ trách. Nhưng trên thực tế, người phụ trách Đảng của nơi cục công an đóng tại đó, cũng được xem như người lãnh đạo quản lý của đồn công an, đồn công an nhất định phải phối hợp.
Huống hồ, bố của Phù Đông Nguyên, lại là Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư, Ủy viên thường vụ Thành ủy Kinh Hoa.
Ngay cả lãnh đạo phân cục, cũng phải nể mặt Phù Trạch Hoa, cũng phải khách sáo với công tử Phù.
Cho nên Đồn trưởng Vương không phải gọi điện thoại thông báo, mà là từ khu điện máy Đường Nhân trực tiếp đi đến văn phòng Phù Đông Nguyên, trực tiếp báo cáo. Vừa rồi có cảnh sát của đồn công an đến khu điện máy Đường Nhân, cũng là do đích thân Phù Đông Nguyên hạ chỉ thị cho Đồn trưởng Vương, ra lệnh tùy cơ hành động.
Cho nên khi ở khu điện máy Đường Nhân, đồn trưởng Vương mới có thái độ kỳ lạ như vậy, không hỏi han gì vụ đập phá cửa hàng, chỉ hỏi vụ có bán bán hàng giả. Mặc dù đồn trưởng Vương cũng không rõ lắm là vì sao Phù Đông Nguyên lại muốn gây phiền phức cho khu điện máy Đường Nhân, nhưng theo lý mà phân tích, chắc chắn là do ông chủ của khu điện máy Đường Nhân ‘không hiểu chuyện’, đắc tội với Chủ nhiệm Phù rồi.
Ở khu thương mại Vũ Đình, ai cũng biết rằng, công tử Phù là không thể đắc tội, nếu không, chắc chắn anh sẽ không gánh nổi. Ngay cả Bí thư công ủy khu thương mại, cũng phải nhìn sắc mặt công tử Phù mà làm việc. Trên thực tế, Phù Đông Nguyên là nhân vật số một ở khu thương mại Vũ Đình.
- Cậu nói người đó là người của bộ An ninh Quốc gia?
Phù Đông Nguyên hơi kinh ngạc hỏi lại một câu.
- Vâng, tôi nhìn rất rõ ràng, trên thẻ công tác rõ ràng ghi là bộ An ninh Quốc gia.
- Người của bộ An ninh Quốc gia bắt Đàm Trung Hòa đi? Chưa chắc Đàm Trung Hòa là đặc vụ?
Hai hàng lông mày của Phù Đông Nguyên chau lại, có vẻ khó hiểu.
Đồn trưởng Vương cười nói:
- Đàm Trung Hòa thế này, cho dù y muốn làm đặc vụ, cũng không có người cần. Y là người thế nào, tôi hiểu rất rõ. Một người có xuất thân bình thường, mấy năm nay cũng chỉ kiếm được chút tiền mà thôi, cũng không thể có quan hệ gì để được làm đặc vụ. Chắc chắn phía An ninh Quốc gia đã nhầm lẫn.
Phù Đông Nguyên thở phào, nói:
- Tôi cũng nghĩ vậy, Đàm Trung Hòa cơ bản không phải là thứ thích hợp để làm đặc vụ…
Đồn trưởng Vương liên tục gật đầu, lại có chút buồn cười.
‘Thứ để làm đặc vụ’, lời này có vẻ rất mới mẻ, chưa chắc công tử Phù đã làm đặc vụ? Biết người như thế nào mới có đủ tư cách làm đặc vụ? Tuy nhiên, đồn trưởng Vương tán đồng lời của công tử Phù. Cho dù thế nào, Đàm Trung Hòa cũng không thể làm đặc vụ. Y được người của bộ An ninh Quốc gia bắt đi, chắc chắn vấn đề nào đó đã xảy ra hiểu lầm, bị người của bộ An ninh Quốc gia hiểu lầm.
Nhưng dù sao đồn trưởng Vương cũng là người làm nghề công an, phương pháp tư duy và suy nghĩ, cũng khác với người khác. Sau khi hết buồn cười, lại hỏi:
- Chủ nhiệm Phù, cũng không thể quá nhẹ dạ, nếu chẳng may chúng ta đều nhầm lẫn thì sao? Mấy năm nay, Đàm Trung Hòa này, quả thực cũng đã kiếm được không ít tiền.
Ngụ ý nói là, Đàm Trung Hòa khốn khiếp này, tài đức gì, trong mấy năm nay có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Nếu chẳng may y thật sự là đặc vụ thì sao?
Vậy thì thật sự xui xẻo rồi.
Đồn trưởng Vương biết rất rõ, giữa Đàm Trung Hòa và Phù Đông Nguyên, có rất nhiều chuyện không thể nói rõ ràng được. Hơn nữa không cần nói Phù Đông Nguyên, cho dù là lão, lẽ nào những liên lụy giữa lão với Đàm Trung Hòa còn ít hơn? Mấy năm nay, đồn trưởng Vương cũng ăn và lấy của Đàm Trung Hòa không ít.
Nghĩ như vậy, đồn trưởng Vương liền có chút chột dạ.
Hai hàng lông mày của Phù Đông Nguyên chau lại, gật gật đầu, nói:
- Cậu nói cũng có lý. Hay là, cậu gọi điện thoại hỏi thăm người trong phòng an ninh quốc gia thành phố xem, rốt cuộc là chuyện gì?
Đồn trưởng Vương hoảng sợ, ngập ngừng nói:
- Chủ nhiệm Phù, việc này, tôi không quen người trong phòng công an thành phố…
Nếu nói thật sự không có một người quen trong phòng công an thành phố, cũng không đáng tin. Chủ yếu là đồn trưởng Vương không muốn dây dưa. Phía an ninh quốc gia, vẫn nên càng ít dính vào càng tốt, dính vào rồi, tuyệt đối không phải là chuyện gì vui vẻ.
Phù Đông Nguyên liếc mắt nhìn lão, trong đầu thầm mắng đồn trưởng Vương một trận.
Lão Vương này, nghe lời thì thật nghe lời, nhưng gan lại quá nhỏ, như con chuột. Nếu không, đâu đến nỗi lăn lộn cả nửa đời người rồi, mới lên được chức Đồn trưởng đồn công an, cấp phó phòng. Đồn công an Vũ Đình mới được thành lập, quản lý trật tự trị an của khu thương mại Vũ đình, quy mô nhỏ, nhân viên cũng không nhiều, cấp bậc hành chính cũng không thể lên nổi. Tính ra, đồn công an Vũ Đình có lẽ là đồn công an cấp phó phòng duy nhất. Cấp bậc hành chính của các đồn công an khác, đều là cấp trưởng phòng trở lên.
- Thôi được, cậu không hỏi, thì tôi hỏi.
Chủ nhiệm Phù thản nhiên nói, lại liếc mắt nhìn lão Vương một cái.
Đồn trưởng Vương bị y nhìn đến nỗi trong lòng run rẩy, không kìm nổi cúi đầu xuống, không dám đối mặt với Phù Đông Nguyên.
Phù Đông Nguyên cầm điện thoại lên, đang chuẩn bị quay số, cửa phòng làm việc đột nhiên lại bị đẩy ra.
- Làm gì vậy?
Phù Đông Nguyên giận dữ, lớn tiếng quát.
Tuổi của Chủ nhiệm Phù không lớn, nhưng quy củ lại rất nhiều, bất kỳ người nào, chỉ cần không phải lãnh đạo cấp trên, vào phòng y, nếu không báo cáo trước, nhất định phải chịu một trận giáo huấn.
Không có quy củ, thì làm được cái gì!
Ai cũng ở trước mặt Chủ nhiệm Phù không phân biệt cao thấp như vậy, vị Chủ nhiệm Ban quản lý này còn có uy phong gì đáng nói nữa?
Lập tức, sự tức giận trên mặt Phù Đông Nguyên liền chuyển sang kinh ngạc, sau đó liền nâng cấp lên thành một vẻ khủng bố.
Người đến đều là những người lạ, mà vừa vào cửa, liền có mấy khẩu súng cùng được giơ lên, hướng của mũi súng, chính là đầu của Phù Đông Nguyên y và đồn trưởng Vương.
Người bước vào, đương nhiên là Đổng Vĩ và cảnh sát của bộ An ninh Quốc gia, tuy nhiên tất cả đều mặc thường phục.
- Chuyện gì? Các cậu là ai?
Phù Đông Nguyên dù sao cũng không phải là người Đàm Trung Hòa có thể so sánh được, lập tức liền bình tĩnh lại, sa sầm mặt, lớn tiếng quát hỏi.
Đồng Vĩ bước lên, đưa giấy ra, lạnh lùng nói:
- Bộ An ninh Quốc gia. Anh là Phù Đông Nguyên phải không? xem tại
- Đúng. Các anh làm gì vậy? Bộ An ninh Quốc gia đến chỗ tôi có việc gì?
Đồng Vĩ lớn tiếng nói:
- Phù Đông Nguyên, anh là kẻ tình nghi trong một vụ án phản quốc, nhất định phải theo chúng tôi trở về, chấp nhận điều tra.
- Đùa cái gì vậy? Các anh… ây da…
Phù Đông Nguyên vừa sợ vừa giận, đứng dậy, lớn tiếng quát, cố tỏ ra vẻ uy nghiêm, nhưng ngay sau đó, liền ‘ây da’ liên tục. Hóa ra hai người trong bộ An ninh quốc gia chậm rãi tiến liên, không nói gì, liền bắt hai tay y quặp ra sau, ấn đầu y lên mặt bàn, so với hình ảnh của Tổng giám đốc cửa hàng điện máy Trung Hòa, cũng không có gì khác biệt.
‘Đãi ngộ’ của Chủ nhiệm Phù, cũng không hề tốt hơn so với Đàm Trung Hòa.
Trong mắt Đồng Vĩ và các chiến hữu của anh ta, cán bộ cấp bậc như Phù Đông Nguyên, cũng không khác gì so với Đàm Trung Hòa. Kẻ tình nghi trong vụ án an toàn quốc gia, đừng nói là Phù Đông Nguyên, cho dù là cán bộ có cấp bậc cao hơn lão rất nhiều, cũng sẽ bị bắt.
- Ôi ôi, các đồng chí bộ An ninh Quốc gia, đây là Chủ nhiệm Ban quản lý khu Vũ Đình chúng tôi, Chủ nhiệm Phù… Anh ta, bố anh ta là Ủy viên thường vụ Thành ủy Kinh Hoa, Bí thư Khu ủy khu Lý Ngư Phù Trạch Hoa, Bí thư Phù!
Trán của đồn trưởng Vương cũng bị một cây súng dí vào, không dám cử động gì, nhưng thấy Phù Đông Nguyên bị túm lấy hai tay, biến thành một người tù, đồn trưởng Vương cũng đành đánh bạo, vội vàng nêu ra lại lịch của Phù Đông Nguyên. Y cũng biết, chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý khu thương mại Vũ Đình, chỉ e là không là gì trong mắt những cán bộ bộ An ninh Quốc gia, chỉ có thể đem Phù Trạch Hoa ra.
Đồng Vĩ lãnh đạm nói:
- Chúng tôi biết y là Chủ nhiệm Ban quản lý khu Vũ Đình, vương tử phạm tội, giống như thứ dân. Y là kẻ khả nghi phản quốc, nhất định phải cùng chúng tôi trở về, điều tra rõ ràng.
- Các anh làm trò gì vậy, tôi cũng không phải đặc vụ, các anh dựa vào đâu mà bắt tôi?
Phù Đông Nguyên không sợ cảnh sát như Đàm Trung Hòa, y là người hiểu biết rộng, lập tức cố giãy dụa, la to. Chỉ có điều đầu y bị hai bàn tay lớn đè xuống mặt bàn, hô hấp cũng không thoải mái, có dùng sức, cũng không thể hét lớn tiếng được. Lúc đó, mặt và cổ Phù Đông Nguyên, liền đỏ bừng, hô hấp dồn dập, có chút khó thở.
- Thành thật một chút! Còn dám kiêu ngạo, sẽ bắn anh!
Vị cảnh sát bộ An ninh Quốc gia đang ấn đầu Phù Đông Nguyên, không hề khách sáo mà giơ cán súng lên, gõ một cái thật mạnh lên đầu y.
Phù Đông Nguyên liền kêu thảm một tiếng, mắt đã đầy sao, thiếu chút nữa đã bị đập đến ngất xỉu.
Đồn trưởng Vương không khỏi lo sợ.
Nhóm cảnh sát của bộ An ninh quốc gia này, thật đúng là không hiền lành gì, không khách sáo với ai cả.
- Các anh, các anh… khốn kiếp…
Phù Đông Nguyên ngây người một lúc, mới phục hồi lại tinh thần, tiếp tục giãy dụa la lớn, giãy dụa lợi hại quá, thiếu chút nữa đã không khống chế được nước tiểu.
Đồn trưởng Vương vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Phù, họ là các đồng chí thuộc bộ An ninh Quốc gia, bộ An ninh Quốc gia!
Nhấn mạnh thêm một lần nữa bộ An ninh Quốc gia. Đây là đang nhắc nhở Phù Đông Nguyên, người ta không phải là người của Cục công an thành phố, thậm chí cũng không phải sở An ninh Quốc gia, mà là từ Bắc Kinh đến. Tấm bảng hiệu của bố anh, cũng không đủ dùng. Ở đây đang ở trong tòa nhà làm việc của khu Vũ Đình, Chủ nhiệm Phù anh đừng có la hét ầm ĩ, kinh động đến mọi người rồi, thử xem bộ dạng chật vật này của anh, chẳng phải là quá xấu hổ, mất hết cả uy phong hay sao?
Hơn nữa, đã dính vào an ninh quốc gia rồi, nếu chẳng may Đàm Trung Hòa thật sự là gián điệp, vậy thế nào mới tốt đây? Bây giờ anh càng làm ầm ĩ, thì việc này lại truyền ra ngoài càng nhanh, đến lúc đó, cho dù là cha anh cũng khó mà cứu được anh.
Phù Đông Nguyên vốn không phải kẻ ngốc, chẳng qua mọi việc diễn ra nhanh quá, trong đầu lão đã trở nên hỗn loạn, làm sao có thể suy nghĩ bình thường được?
- Các anh buông tôi ra… ôi chao…
Thì ra vị cảnh sát kia lại giơ cán súng lên, cho Chủ nhiệm Phù một đập.
Lần này, Chủ nhiệm Phù suýt chút nữa hôn mê luôn, cố gắng há miệng, thở từng hơi gấp gáp, vừa không cẩn thận, liền bị nghẹn, làm sao còn có thể hò hét gì được.
- Ngu xuẩn! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Đồng Vĩ nghiến răng, khinh thường mắng một câu, lại vung mạnh tay lên.
- Dẫn đi!
- Đi!
Cảnh sát của bộ An ninh Quốc gia hét lớn một tiếng, liền kéo Phù Đông Nguyên đi, đẩy cửa ra ngoài.
Đồn trưởng Vương câm như hến, toàn thân không kìm nổi run lên, làm sao còn dám nói chữ nào nữa?
Bên này có động tĩnh lớn như vậy, sớm đã kinh động đến những nhân viên trong trụ sở làm việc, mọi người đều đổ dồn ra cửa xem, lại chỉ thấy Phù Đông Nguyên bị người ta áp giải đi. Chủ nhiệm Phù bình thường oai phong lẫm liệt, lúc này nằm bẹp dí, giống như bị gãy cả xương vậy.
Khiến cho cả đám người mở to hai mắt nhìn, kinh hãi không biết xảy ra chuyện gì.