Quan Gia

chương 1312: ngụy phượng hữu, anh thấy chết mà không cứu!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1312: Ngụy Phượng Hữu, anh thấy chết mà không cứu!

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Ngụy Phượng Hữu vừa mới đi từ trong thang máy ra, liền nhìn thấy Thân Chấn Phát.

Thân Chấn Phát đang đi đi lại lại ở trước văn phòng Ngụy Phượng Hữu, giống như kiến bò trên chảo nóng. Vừa thấy Ngụy Phượng Hữu đến, Thân Chấn Phát lập tức mang vẻ mặt cầu xin chạy tới, vừa cúi đầu vừa quỳ gối trước Ngụy Phượng Hữu, buột miệng nói ra lời cầu xin.

- Câm miệng!

Ngụy Phượng Hữu sa sầm mặt, lạnh như băng quát một tiếng.

Nếu để Thân Chấn Phát đứng khóc ở ngoài hành lang như vậy, còn ra thể thống gì!

Chuyện càng như vậy, càng phải bình tĩnh, càng phải khiêm tốn. Mọi người đều biết, khi xảy ra náo loạn thì đây là điều tối kỵ. Bị lời đồn đại lớn, cho dù là lãnh đạo có tâm muốn nói tốt cho anh vài câu, cũng không tiện mở miệng.

Thân Chấn Phát làm cán bộ lãnh đạo nhiều năm như vậy, làm vậy thật sự là quá lộ liễu rồi.

Quát Thân Chấn Phát xong, Ngụy Phượng Hữu chắp hai tay sau lưng, lập tức đi vào văn phòng mình. Thân Chấn Phát vội vàng theo sát phía sau. Sau khi đi vào văn phòng, Ngụy Phượng Hữu cũng không đi tới ghế sô pha tiếp khách, cũng không mời Thân Chấn Phát ngồi, trực tiếp ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, lạnh lùng nhìn Thân Chấn Phát. Thân Chấn Phát liền khoanh tay đứng thẳng đối diện với bàn làm việc, hai tay rủ xuống, hai chân đứng nghiêm, bộ dạng cúi đầu khuất phục trông thật đáng thương.

Thấy tình hình như vậy, thư ký cũng chỉ mang lên cho Ngụy Phượng Hữu một chén trà nóng, rồi lập tức lui ra ngoài. Ra bên ngoài rồi lại nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Trong văn phòng im ắng.

Ngụy Phượng Hữu lạnh lùng nhìn Thân Chấn Phát, không rên một tiếng.

Thân Chấn Phát đứng ở đó, mồ hôi như mưa, sắc mặt xám lại như tro tàn, cả người đều không kìm nổi khe khẽ run rẩy.

Một lát sau, Thân Chấn Phát rốt cục không kiên nhẫn được nữa, khóc nức nở nói:

- Chủ tịch khu, tôi... Tôi biết tôi đáng chết, tôi không nên để ý đến phụ nữ có chồng, càng thật không ngờ Tô Hồng Hồng lẳng lơ kia lại muốn làm tới như vậy... Tôi thực đáng chết!

Ban đầu Tô Hồng Hồng là “Tiểu mật” mà ông ta thích nhất. Hiện tại thân xác cô còn chưa lạnh, đã trở thành kẻ lẳng lơ.

Trong lòng Ngụy Phượng Hữu bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác ghét cay ghét đắng.

Sao lúc trước mình lại có thể coi trọng tên khốn kiếp này, không ngờ còn mạnh mẽ đề bạt ông ta?

Quả nhiên là mắt bị mù rồi.

- Anh nói rõ một chút đi, anh tính làm sao bây giờ?

Ngụy Phượng Hữu cố đè nén sự phẫn uất trong lòng xuống, chậm rãi hỏi, giọng điệu cố gắng bình tĩnh. Việc đã đến nước này, dù mắng thế nào tức giận đến thế nào cũng không làm được chuyện gì, không giải quyết được vấn đề.

- Tôi... Tôi không biết. Chủ tịch khu, hiện tại tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, ...

Vẻ mặt Thân Chấn Phát đầy ngơ ngác, nói.

Ngụy Phượng Hữu nói:

Nói tóm lại, bên trong nhật ký của Tô Hồng Hồng viết cái gì?

- Cái này... cái này tôi cũng không rõ cho lắm. Tôi chưa từng thấy hai quyển nhật ký đó. Tôi chỉ nghe người nhà của Tô Hồng Hồng nói, trong nhật ký, Tô Hồng Hồng đã viết về một vài cuộc gặp gỡ bí mật của chúng ta, còn có tên của mấy người...

Thân Chấn Phát liền liệt kê ra vài cái tên. Đó đều là những lãnh đạo văn phòng khu ủy ngày thường có quan hệ rất tốt với ông ta. Vừa nói, ông ta vừa cắn chặt răng dò xét sắc mặt của Ngụy Phượng Hữu, rồi nói tiếp:

- Còn nữa, tôi nghe nói, nghe nói cô ta cũng viết tên của anh trong đó...

Không thể không nói cho Ngụy Phượng Hữu biết, hiện tại chúng ta là một dây thừng buộc hai con châu chấu. Tôi chạy không được, anh cũng chạy không được.

Chủ tịch khu Ngụy, anh xem mà xử lý đi.

Đầu óc Ngụy Phượng Hữu liền “ong” một tiếng, cảm thấy hơi choáng một chút.

- Đồ lẳng lơ này.

Vừa rồi, Ngụy Phượng Hữu còn cảm thấy ghét cay ghét đắng Thân Chấn Phát. Trong nháy mắt, chính mình cũng hận không thể mắng to một hồi.

Đương nhiên ông ta biết, tên mình xuất hiện trong nhật kí của Tô Hồng Hồng có ý nghĩa gì. Nói như vậy, nếu Thân Chấn Phát bị tổ điều tra bắt, khẳng định cũng khai ra mình. Nhưng việc này cũng không chắc sẽ phá hỏng tình hình. Dù sao Thân Chấn Phát đã biến thành “phần tử bại hoại”, khả năng cắn lung tung cũng là chuyện thường. Ở thời điểm cần thiết, Bí thư Hách Chi Húc có thể nói giúp mình vài câu.

Chỉ cần lãnh đạo tỉnh, thành phố không quyết tâm phải muốn nắm lấy mình, thì sự tình không đến mức không thể xoay chuyển nỗi.

Nhưng mà tên mình xuất hiện trong quyển nhật kí lại là một việc khác.

Đó là chứng cớ đầu tiên!

Nếu Lưu Vĩ Hồng kiên trì muốn làm lớn chuyện, Bí thư Hách Chi Húc cũng không chắc có thể chống đỡ được. Suy cho cùng ông ta đã làm cái gì, trong lòng ông ta biết rõ nhất.

Suy nghĩ đến đó, Ngụy Phượng Hữu bỗng nhiên cảm thấy bực bội.

Không có chút tinh thần nào.

Thực sự là ông ta không có chút tinh thần nào!

- Anh đi đi!

Ngụy Phượng Hữu dựa người về phía sau, mệt mỏi khoát tay, nhìn Thân Chấn Phát nói.

- Chủ tịch khu?

Thân Chấn Phát không hiểu ra sao cả.

Đây là ý gì?

Bỗng nhiên lại bảo mình đi ra ngoài. Nói tóm lại thì Chủ tịch khu Ngụy muốn làm gì bây giờ?

- Đi thôi. Việc này, dù là ai cũng không có biện pháp!

Ngụy Phượng Hữu cũng lười không muốn nổi giận với Thân Chấn Phát. Vô dụng thôi. Dù sao mình cũng sẽ bị tên ngu xuẩn này làm phiền.

- Không không, Chủ tịch khu, có biện pháp. Tôi biết anh nhất định có biện pháp, có phải hay không? Quyển nhật kí đã giao cho Bí thư Lưu. Anh, anh chỉ cần lập tức đi qua nói chuyện với Bí thư Lưu. Hắn, hắn khẳng định sẽ phải nể mặt anh. Hắn vừa tới, cũng cần đoàn kết với đồng nghiệp, có phải hay không? Nhất định là như vậy... Hắn nhất định sẽ nể mặt anh... Về sau, Chúng ta, chúng ta đều nghe lời hắn, kiên quyết ủng hộ hắn, ủng hộ Bí thư Lưu, hắn sẽ không đuổi tận giết tuyệt...

Thân Chấn Phát vừa nghe, lập tức muốn hôn mê, ngay sau đó kêu to lên. Tuy rằng đang cực kỳ hoảng sợ, nhưng suy cho cùng Thân Chấn Phát vẫn duy trì lối suy nghĩ của cán bộ lãnh đạo, những lời nói lộn xộn này khi nói ra, cũng không phải là không có chút đạo lý.

- Đã muộn rồi.

Ngụy Phượng Hữu thở dài.

- Vừa rồi, Long Hùng đã đi tới văn phòng Bí thư Lưu.

Hả?

Thân Chấn Phát lập tức tuyệt vọng kêu the thé lên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch như tờ giấy.

- Anh đi đi. Gọi điện cho con trai anh, thu xếp một chút về chuyện trong nhà.

Ngụy Phượng Hữu lại vô lực phất tay, hạ giọng nói.

Chuyện nhà, xem như đã xong rồi. Liên Hàn Mai vừa mới bị Cục công an bắt, Thân Chấn Phát lập tức chuẩn bị tới ủy ban kỷ luật uống trà. Lời nói này của Ngụy Phượng Hữu, thật ra chính là căn dặn Thân Chấn Phát an bài việc hậu sự.

- Không không, Chủ tịch khu, van xin anh, van xin anh, nhất định phải cứu tôi. Tôi, tôi không đi Ủy ban kỷ luật...

Thân Chấn Phát kêu to một hồi, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, “ầm” một tiếng, liền quỳ xuống, liên tục dập đầu trước Ngụy Phượng Hữu, nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng muốn có bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu ghê tởm.

- Anh làm gì vậy? Mau đứng lên, đứng lên đi!

Ngụy Phượng Hữu không ngờ được ông ta lại làm tới mức ấy, lập tức chán ghét mà quát to.

Ông ta ở văn phòng quỳ xuống dập đầu, nếu bị truyền đi ra ngoài, thì sẽ thành cái gì?

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Ngụy Phượng Hữu cầm lên, tức giận nói:

- Chuyện gì?

- Chủ tịch khu Ngụy, là tôi.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trầm ổn của Long Hùng.

- Chủ nhiệm Long...

Ngụy Phượng Hữu cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Chủ tịch khu Ngụy, đồng chí Thân Chấn Phát đang ở trong văn phòng anh sao?

Trước đó không lâu, Thân Chấn Phát bị miễn đi chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Giáo dục, điều tới đảm nhiệm chức điều tra nghiên cứu viên chính phủ thành phố. Theo yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, ông ta rời khỏi Ủy ban Giáo dục đến làm việc bên Chính quyền thành phố. Khẳng định là đám người Long Hùng đã tới văn phòng Thân Chấn Phát trước.

- Đúng, Chủ nhiệm Long, anh...

- Chúng tôi đang ở ngay bên ngoài văn phòng của anh. Có người tố cáo Thân Chấn Phát. Có một số việc cần mời ông ta đến Ủy ban kỷ luật nói chuyện cho rõ ràng. Chủ tịch khu Ngụy, chúng tôi có thể vào không?

Giọng điệu của Long Hùng vẫn vô cùng bình tĩnh, vẫn duy trì lễ tiết nên có.

Ngụy Phượng Hữu ngầm thở dài, nói:

- Chủ nhiệm Long mời vào!

Cánh cửa gỗ của văn phòng chậm rãi bị đẩy ra, Long Hùng mang theo vài cán bộ Ủy ban kỷ luật với vẻ mặt nghiêm túc, đi đến.

- Hả.

Thân Chấn Phát vừa nhìn thấy Long Hùng, lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, vô cùng tuyệt vọng, thân người như mềm ra, bỗng nhiên giống như máu trong người đều bị rút đi ngã sang một bên, ánh mắt trợn trừng, nhìn Long Hùng, tay chân thỉnh thoảng lại co rút, có lẽ bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Hùng cũng có chút kinh ngạc. nguồn

Long Hùng công tác ở Ủy ban kỷ luật cũng đến mười mấy năm, ngày thường cũng gặp qua đủ loại cán bộ thối nát. Cũng có một vài người vô cùng hoảng sợ khi cán bộ Ủy ban kỷ luật mời anh ta đi “Uống trà”, sợ tới mức muốn chết. Nhưng bộ dạng chật vật thảm hại giống Thân Chấn Phát vậy thì thật sự là rất ít gặp.

- Chủ tịch khu Ngụy.

Long Hùng chỉ liếc mắt nhìn Thân Chấn Phát một cái, lập tức chuyển hướng quay sang Ngụy Phượng Hữu, mỉm cười gật đầu.

- Chủ nhiệm Long.

Ngụy Phượng Hữu hoàn toàn điềm tĩnh, cũng mỉm cười gật đầu đáp lễ.

Cho dù ông ta cũng sẽ giống như Thân Chấn Phát, lập tức bị Ủy ban kỷ luật mời đi uống trà, cái giá không thể không trả. Nhưng là đàn ông, cho dù chết, cũng muốn chết cho đàng hoàng, không thể quá hèn nhát.

Sau khi chào hỏi Ngụy Phượng Hữu, Long Hùng liền chậm rãi đi tới trước mặt Thân Chấn Phát, bình tĩnh nói:

- Đồng chí Thân Chấn Phát, có người tố cáo anh có vấn đề về kinh tế, mời anh theo chúng tôi trở về, hỗ trợ điều tra.

Mặc dù nhìn bề ngoài, Thân Chấn Phát, và người chết hoàn toàn không giống nhau, nên trong quá trình thực hiện, cần phải cẩn thận tỉ mỉ. Long Hùng là từ Ủy ban Kỷ luật trung ương xuống, cho nên lại càng phải chú ý tới quy củ này.

Thân Chấn Phát không hề phản ứng.

Long Hùng lắc đầu, nhẹ nhàng khoát tay.

Hai cán bộ trẻ bên Ủy ban điều tra kỷ luật, lập tức tiến lên, một trái một phải, kéo Thân Chấn Phát đứng lên.

Thân Chấn Phát không giãy dụa, thân hình mềm oặt trên cánh tay cua hai cán bộ Ủy ban điều tra kỷ luật. May mắn, ông ta cũng không phải quá béo. Hai cán bộ Ủy ban điều tra kỷ luật lại tuổi trẻ, cường tráng, ngược lại vẫn còn giữ được ông ta.

- Mang đi.

Long Hùng lại nhẹ nhàng khoát tay.

Cán bộ Ủy ban điều tra kỷ luật liền nửa tha nửa kéo, dẫn theo Thân Chấn đi ra ngoài.

Long Hùng lại quay đầu, mặt hướng về phía Ngụy Phượng Hữu, há miệng thở dốc, lại không hề nói gì cả, chỉ điểm điểm.

Lúc này, dường như nói cái gì cũng không thích hợp cho lắm.

Ngụy Phượng Hữu lại gật đầu, thần sắc bình tĩnh.

Hai cán bộ Ủy ban điều tra kỷ luật áp giải Thân Chấn Phát đi tới gần cửa, Thân Chấn Phát đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Ngụy Phượng Hữu, nghiến răng nghiến lợi, gằn ra một câu ——

- Ngụy Phượng Hữu, anh thấy chết mà không cứu!

Hai mắt Ngụy Phượng Hữu bỗng dưng co rút lại một chút.

Long Hùng nhẹ nhàng lắc đầu, không nói một lời, rời khỏi văn phòng Ngụy Phượng Hữu.

Chờ khi Long Hùng và cán bộ Ủy ban kỷ luật vào thang máy, thư ký của Ngụy Phượng Hữu mới thật thận trọng đi vào trong văn phòng, lại thấy Chủ tịch khu Ngụy ngồi ở trên ghế, hút thuốc, hút từng hơi thật chậm, hai mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thư ký không dám quấy rầy, vội vàng lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, cũng ngồi ngẩn người ở trước bàn làm việc, vài tờ văn kiện nằm lẻ loi trên mặt bàn bay xuống đất, thư ký vẫn không thèm nhìn tới.

Khoảng nửa giờ sau, cửa văn phòng lại mở ra, Ngụy Phượng Hữu từ bên trong đi ra, trang phục chỉnh tề, thản nhiên nói:

- Chuẩn bị xe, đi Tỉnh ủy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio