Trong quán cà phê "Ánh mặt trời", trong điệu nhạc du dương của kèn Saxo, Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường ngồi đối diện nhau.
Cô hôm nay ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo phông ngắn màu trắng, chiếc váy dài trắng, đôi giày xăng đan trắng, mặt đánh một lớp phấn mỏng, bưng ly cà phê lên, ngón tay út của tay phải hơi vểnh lên, tựa như ngọc thạch điêu khắc, dáng vẻ tuyệt đẹp.
Lưu Vĩ Hồng không ngừng cho đá vào ly cà phê.
Cô liền cười phá lên:
- Cà phê không phải đồ uống lạnh, uống cà phê thế này, không có chút quan niệm nghệ thuật gì cả, mùi vị đậm đặc của cả phê cũng không nếm được. Cậu thà rằng gọi sinh tố hoa quả cho rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chị là tiểu tư, còn em là cây nhà lá vườn.
Đôi mày lá liễu đẹp tuyệt của cô khẽ giương lên, nói:
- Tiểu tư là cái gì?
Lưu Vĩ Hồng lúc này mới nhớ ra, bây giờ đang là cuối những năm 80, cách nói "tiểu tư" vẫn chưa thịnh hành. Có khả năng còn chưa xuất hiện, cũng khó trách cô không hiểu.
- Tiểu tư tức là có tư tưởng của giai cấp tiểu tư sản đó.
- Được lắm, cậu phản giai cấp tư sản, tự do hóa đến nỗi nghiện rồi phải không? Không có chuyện gì mà gọi tôi ra đây tán phét hả?
Vũ Thường trừng mắt, sẵng giọng.
Khí chất thành thục của cô phối với vẻ khẽ nhăn mày tức giận, tạo nên bộ dạng thướt tha vô cùng đặc biệt.
Giai đoạn này, Lưu Vĩ Hồng tiếng tăm lẫy lừng ở thủ đô. Cụm từ " danh tiếng lẫy lừng" này, Lưu Nhị Ca không chỉ trải qua lần một lần hai. Nhưng trước đây đều là tiếng không hay, nổi tiếng trong nhóm những kẻ ăn chơi của gia đình quyền quý. Lần này, tiếng tăm của Lưu Vĩ Hồng là do những bề trên trong gia đình quyền quý loan tin.
Đều đồn rằng đứa cháu trai không ra gì nhà họ Lưu, không biết thế nào mà lại có phúc, tự nhiên trở nên khôn ngoan, giải quyết được một việc chính xác đến nỗi không thể chính xác hơn được nữa.
Cả nhà họ Lưu nhờ vậy mà thu được không ít lợi lộc.
- Chị, chị cũng trêu chọc em sao? Em thế nào, chị còn không rõ sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói, không muốn nhắc đến chuyện này.
Hắn về thủ đô cũng được hai hôm rồi, đại khái cũng có hiểu chút ít về cơ cấu chính trị của thủ đô trước mắt. Ván cờ chính trị lần này, nhà họ Lưu dựa vào bài văn của Lưu Vĩ Hồng, chiếm được quyền chủ động, ngoài người kế vị ra, nhà họ Lưu trở thành người được lợi lớn nhất, bây giờ đang tích cực tham gia đàm phán phân chia lợi ích, tranh thủ làm cho những chỗ đã tốt rồi thì càng tốt hơn. Ngoài ra, nhà họ Hạ cũng có thu hoạch lớn. Bài văn đó của Lưu Vĩ Hồng là do Hà Cạnh Cường đích thân tiến cử với ban biên tập tạp chí " Tiếng Kèn", cơ hội lần này đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng nhà họ Vân không may mắn như vậy. Cha của Vũ Thường, Vân Hán Dân không nắm được thời thế, quá thân cận với đồng chí Nguyệt Hoa, lúc đó bài văn của Lưu Vĩ Hồng vừa xuất hiện thì Vân Hán Dân đang là người dẫn đầu cương quyết đấu lại Lưu Thành Thắng. Kết quả tình thế chuyển biến đột ngột, Vân Hán Dân trở tay không kịp. Lưu Thành Thắng đâu còn khách sáo gì, phát động một chuỗi những cuộc phản công Vân Hán Dân. Đánh đến nỗi nhà họ Vân không còn sức chống đỡ, thì cũng chật vật không ít.
Trước đây nhà họ Lưu và nhà họ Vân là hàng xóm sát vách nhưng quan hệ hai nhà luôn căng thẳng. Nhà họ Vân lại là nhà thông gia với nhà họ Hạ, quan hệ rất thân thiết với nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ đối đầu với nhà họ Lưu, nhà họ Vân đương nhiên là giúp nhà thông gia rồi.
Bây giờ tình cảnh nhà họ Vân, đặc biệt là Vân Hán Dân tương đối khó khăn, Lưu Vĩ Hồng không muốn nói về chuyện này với Vũ Thường, để không làm cô buồn. Mối quan hệ giữa hai trưởng bối không tốt, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường. Hôm nay Lưu Vĩ Hồng chủ động hẹn gặp cô. Nếu hắn không gọi điện thoại thì cô cũng không biết là hắn trở về.
- Cũng chính là do tôi hiểu rõ, nên mới không trêu chọc cậu. Chân tướng chuyện này, tôi đã sớm biết rõ rồi. Người khác đều nói cậu chẳng qua là tay sai, nhưng tôi biết, việc này là do một tay cậu làm nên. Cậu không phải là tay sai, là tên cáo già độc thủ phía sau màn.
Vũ Thường nhìn chằm chằm Lưu Vĩ Hồng, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, nói từng lời.
- Cái gì mà tên cáo già độc thủ phía sau màn? Em xấu như vậy sao?
- Cậu chẳng xấu xa như vậy. Tôi lúc đó còn cho rằng cậu thực sự thương tôi, muốn giúp tôi đá Hạ Cạnh Cường, ai ngờ, cậu lại coi tôi là công cụ, cố ý đánh Hạ Cạnh Cường một trận, làm hắn tức giận, để giúp cậu cho ra đời bài văn đó! Như vậy phải không, đồng chí Lưu? Cậu thật sự là tính toán không sai vào đâu được!
Vũ Thường trên khuôn mặt nở nụ cười chế nhạo, một hơi nói hết những chuyện buồn bực trong lòng.
Nếu như là trước đây, cô nói chuyện với khẩu khí như vậy với hắn thì Lưu Vĩ Hồng đã sớm lo lắng rồi. Chọc giận ai thì còn được chứ không thể làm Vũ Thường tức giận. Không biết tại sao, Lưu Vĩ Hồng có chút sợ cô. Nhưng Lưu Vĩ Hồng bây giờ, không còn là của ngày xưa nữa, kinh nghiệm từng trải mấy chục năm, Vũ Thường là tức giận thật hay giả bộ, hắn có thể phân biệt ra được.
Lưu Vĩ Hồng cũng không phủ nhận, thành thật nói:
- Chị nói đúng một nửa.
- Gì mà đúng một nửa, đúng hết phải không?
Lưu Vĩ Hồng cười, bưng ly cà phê có rất nhiều đá, một hớp uống nửa ly, nói:
- Nhiều nhất cũng đúng được một nửa, có thể chưa được một nửa. Em chọc giận Hạ Cạnh Cường là thật, bắt y gửi bài văn cho em cũng là thật, nhưng em giúp chị đá hắn cũng là thật, còn có vài sự thật nữa, nếu chọn một trong hai người thì em sẽ không do dự mà chọn chị, để bài văn đi gặp diêm vương đi!
- Thôi đi, cậu chỉ được cái dẻo mỏ. Có phải trường nông nghiệp nhiều con gái, cậu quen thói dụ dỗ con gái rồi, không cần nghĩ ngợi mà áp dụng lên tôi luôn không hả?
Cô mân mê miệng, hừ hừ nói.
- Ha ha, con gái ở trường Trung cấp Nông Nghiệp không ít, muốn tìm một người xinh đẹp hơn chị, thật là khó. Em thấy, tìm trong cả nước người xinh đẹp hơn chị thật không dễ.
Lưu Vĩ Hồng được thể, nịnh nọt bợ thêm vài câu, cười hì hì, không đỏ mặt chút nào.
Khóe miệng cô hiện lên nét cười, lập tức xụ mặt xuống:
- Được rồi, không cần nịnh hót nữa. Trong lòng cậu nghĩ gì tôi còn không biết sao? Nói đi, hôm nay hẹn tôi ra đây rốt cuộc có chuyện gì?
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:
- Thật lạ đấy, em hẹn chị là phải có chuyện sao? Là em nhớ chị thôi!
Cô bĩu môi, còn muốn xụ mặt, nhưng cuối cùng làm không nổi, cười khanh khách, liếc sang Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Coi như cậu có chút lòng tốt… Lần này cậu trở về, lão gia có khen ngợi không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bị ông cụ không thèm để ý nhiều năm như vậy, bỗng nhiên khen một lần, cũng là tất nhiên đúng không?
Cô không nói gì, lặng lẽ nhìn Lưu Vĩ Hồng một lúc, mới nói:
- Vĩ Hồng, xem ra cậu trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi đó, chị thật sự rất vui. Chị đã nói rồi mà, cậu không phải đồ bỏ đi, không thể cứ suốt ngày càn quấy như vậy được, rồi sẽ có ngày khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Lưu Vĩ Hồng liền cười khổ sở.
Sự khen ngợi này của cô, hắn thật sự không dám nhận. Nếu không có sự quay ngược thời gian thì hắn đích thị là một đống đất bùn, cả đời không thể trát lên tường được, bất lực suốt đời.
- Thế nào? Có phải suy nghĩ về việc trở về không?
Cô hỏi. Theo suy luận thông thường, Lưu Vĩ Hồng nếu đã có được sự tín nhiệm của lão gia, vậy sẽ chính thức được liệt vào hàng ngũ người nối nghiệp chính trị của nhà họ Lưu, điều động quay về thủ đô đào tạo là một chọn lựa rất đúng đắn.
Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu:
- Không, em còn định chờ đợi một thời gian. Với tuổi tác hiện giờ của em, cứ làm chức vụ nhỏ bé một thời gian, có thể hiểu thêm nhiều nhiều về tình hình thực, nếu về thủ đô trước rồi mới đi ra ngoài thì nhất định có thể thấy được những thứ chân thực!
- Ý chí không nhỏ đó!
Cô quan sát kĩ Lưu Vĩ Hồng, dường như không nhận ra hắn nữa vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vừa nãy chị còn khen em không phải tầm thường, giờ lại bắt đầu đả kích em hả?
Cô nghiêm mặt nói:
- Không phải. Tôi thấy cậu không giống như những người bình thường. Những người xung quanh chúng ta, ai cũng sợ khổ, chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng. Ở trong cơ quan thủ đô đã có vài năm kinh nghiệm, cấp bậc cũng lên rồi, nếu ra khỏi thủ đô thì ít nhất cũng vào cơ quan cấp huyện. Cứ như vậy, tiếng tăm lan rộng, kinh nghiệm đủ rồi lại tiến ra hơn, lặp đi lặp lại, tuổi tác cao rồi, kinh nghiệm đủ rồi, địa vị và chức vụ đương nhiên cũng sẽ có. Dềnh dà dềnh dàng…chỉ có cậu thôi, muốn biết được thực trạng cơ bản. Được rồi, Vĩ Hồng, chị ủng hộ cậu! Nếu làm quan thì phải làm quan tốt, đường đường chính chính làm việc cho dân, vậy mới xứng với tài trí thông minh của cậu!
Lưu Vĩ Hồng càng cảm động, những lời này của cô tuyệt đối đều xuất phát từ đáy lòng.
- Chị, đừng có chỉ hỏi thăm em, nói chuyện của chị đi!
Sau đó Lưu Vĩ Hồng mới nói.
- Tôi? Tôi có chuyện gì mà nói chứ? Vẫn là đến cơ quan, đến rồi lại về, ngày nào cũng như ngày nào, chẳng có gì đặc biệt!
Trên mặt cô hiện lên thần sắc u ám, cầm ly cà phê lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu, nói:
- Chị không đủ thành ý rồi, không chịu nói sự thật cho em.
Cô liếc nhìn hắn một cái, bỗng nhiên bực bội:
- Nói với cậu thì có tác dụng gì chứ? Cha tôi thúc tôi nhanh chóng kết hôn với Hạ Cạnh Cường. Cậu có thể đi thuyết phục ông ấy, để ông ấy đừng thúc tôi nữa không?
Lưu Vĩ Hồng trong lòng trào dâng một sự kích động không tên:
- Được, em sẽ đi đến nhà chị, đi thuyết phục bác Vân. Nếu chị đã không thích Hạ Cạnh Cường, sao còn nhất định bắt chị lấy y chứ? Rốt cuộc là chức vụ quan trọng hay là hạnh phúc của con gái quan trọng?
- Đương nhiên chức vụ quan trọng rồi, còn phải nói sao? Lần đầu tiên cậu gặp chuyện này hả? nguồn TruyenFull.vn
Cô bĩu môi, khinh thường nói.
- Vậy chị chạy đi!
Lưu Vĩ Hồng buột miệng nói ra.
- Tiểu Xuyên đã đến Giang Khẩu, liên lạc với em rồi. Em thấy chị cứ từ chức đến chỗ của Tiểu Xuyên. Kiếm tiền không thành vấn đề, em bảo đảm, trong vòng 3 năm sẽ làm chị trở thành tỷ phú.
Lưu Vĩ Hồng nói rất chắc chắc.
- Ba năm trở thành tỷ phú?
Cô cười lớn:
- Cậu là tỷ phú số 1, tiền nghe lời cậu như vậy, cậu bảo ai kiếm tiền, người đó liền có thể kiếm được tiền sao?
- Việc này chị không cần lo, em nói được là được.
Lưu Vĩ Hồng phất phất tay, bộ dạng vô cùng tự tin.
Có ưu thế về khả năng tiên tri, lại có gia đình quan lại làm hậu thuẫn, 3 năm trở thành tỷ phú, hắn nói với giọng cương quyết.
- Thật sao?
Cô nhìn Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt sáng long lanh, nhìn bộ dạng có chút xúc động.