Quan Gia

chương 48: vợ chồng anh hai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chị dâu, sao chị đến đây?

Đường Thu Diệp vừa thấy người phụ nữ này lại có chút niềm vui bất ngờ.

Nghe Đường Thu Diệp xưng hô như thế, Lưu Vĩ Hồng liền có chút để ý, cẩn thận đánh giá người phụ nữ trước cửa ra vào một chút.

Tuổi tác người phụ nữ này cũng tương đương Đường Thu Diệp, cũng tầm 22, 23 tuổi, vóc dáng lại nhỏ nhắn, đứng ở nơi đó, còn chưa cao tới vành tai Đường Thu Diệp, nhiều lắm cũng chỉ hơn 1m50 chút chút. Nói cô nhỏ xinh, đó là khách khí. Trên thực tế chính là còm nhom, diện mạo cũng vô cùng bình thường, đôi môi tô son đỏ choét, ở tai còn đeo bông tai, màu vàng lóng lánh, phỏng chừng là bông tai bằng vàng thật.

Mặt khác còn có một người đàn ông, cũng là hơn hai mươi tuổi, cũng là có vài phần tương tự giống với bộ dạng của Đường Thu Diệp, mặt vuông tai lớn, vóc dáng cũng không thấp, cũng là khôi ngô.

Không cần phải nói, vị này hẳn là anh hai của Đường Thu Diệp.

Đối với tình hình trong nhà Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng đại khái hiểu biết một ít. Đường Thu Diệp trên có hai anh trai, phía dưới còn một em trai và một em gái, Đường Thu Diệp xếp ở giữa, có chút hương vị cậu chẳng thương mẹ chẳng yêu.

Nếu không lúc trước, Bí thư chi bộ Đường cũng sẽ không nóng đầu, đem "em ba" gả cho đứa con ngốc nghếch của Phó bí thư Vương. Nông thôn vào thời đó, quan niệm phong kiến là rất nghiêm trọng, trên cơ bản cũng không xem con gái thật sự là người nhà. Mười bảy, mười tám tuổi bình thường đều cho gả đi, ngoại trừ ngày lễ ngày tết sẽ về nhà một chuyến, bình thường đều là con của người ta.

Bí thư chi bộ Đường cứ như vậy đem"em ba" làm "Ân tình" đưa cho, dường như đã ở trong tình lý.

Tuy nhiên ngẫm lại, Bí thư chi bộ Đường cũng không thái quá. Gia đình quý tộc ở thủ đô, cán bộ cao cấp trong nhà nắm một cái là cả chùm, tư tưởng giác ngộ cũng không thấy được thì để Bí thư chi bộ Đường trèo cao đến được đâu. Cái gọi là kết hôn chính trị, cùng việc Bí thư chi bộ Đường đem Đường Thu Diệp gả cho người đàn ông thiểu năng, có bản chất gì khác chứ? Vân Hán Dân biết rõ Vũ Thường không thích Hạ Cạnh Cường, còn buộc cô gả đi, "Tính chất" còn ác liệt hơn so với Bí thư chi bộ Đường.

Ít nhất lúc đầu chính Đường Thu Diệp cũng không phản đối gả cho thằng con ngốc của Phó bí thư Vương.

Tuy rằng là tuổi trẻ không hiểu chuyện, miễn cưỡng coi như là "Tự nguyện".

- Ây da, chúng tôi còn không phải đang đợi cô sao? Đã đợi được hai ba tiếng rồi… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chị dâu Đường Thu Diệp lại than vãn. Người phụ nữ này gầy còm, giọng lại không hề nhỏ, cứ the thé, lại cố ý lớn tiếng như vậy, thật là có chút chói tai.

Đường Thu Diệp lập tức có chút áy náy, nói liên thanh:

- A, đến lâu vậy rồi à? Anh chị sao không gọi điện thoại cho em trước? Sớm biết anh chị đến đây, em sẽ không đi câu cá, ở nhà chờ anh chị.

- Ha ha, Thu Diệp a, cô càng lúc càng giống cái người thành phố, mở miệng ngậm miệng là gọi điện thoại. Đường gia các cô là gia cảnh gì, chẳng lẽ cô không biết? Ở đâu ra điện thoại?

Chị dâu bĩu môi, thái độ khinh thường.

Lầu trên lầu dưới, điện thoại đèn điện!

Là khẩu hiệu xây dựng nông thôn mới nhiều năm trước đề ra, cũng là cuộc sống hạnh phúc mà rất nhiều quần chúng nông dân vẫn luôn hướng tới. Nhiều năm như vậy qua đi, đèn điện trên cơ bản đã được giải quyết, điện thoại vẫn chưa có tin tức. Trường Trung cấp Nông nghiệp của bọn họ, cũng không phải mỗi văn phòng đều có điện thoại. Cha của Đường Thu Diệp là Bí thư chi bộ thôn, tuy nhiên Bí thư chi bộ thôn vào lúc đó cũng không phải là công việc béo bở gì, cũng không có bao nhiêu lợi lộc có thể mò vớt được. Nghe chị dâu nói như vậy, có thể thấy được, quê nhà Đường Thu Diệp điều kiện kinh tế khá nghèo nàn.

Bằng không chị dâu cũng sẽ không ở ngay trước mặt em chồng, dùng giọng điệu vô cùng khinh thường này để nói chuyện.

- Nào, chị dâu, anh hai, vào trong ngồi, vào trong ngồi!

Đường Thu Diệp tránh đề tài "Đèn điện điện thoại", trên mặt mang theo nụ cười mở cửa phòng ra, mời vợ chồng anh hai vào trong phòng. Đang muốn đi vào pha trà, thấy Lưu Vĩ Hồng mang theo hai con cá đứng ở nơi đó, vội nhận lấy cá từ trong tay hắn, bỏ vào một thùng nước.

- Vĩ Hồng, anh cũng mau ngồi đi, đừng đứng mãi, đứng nhiều mệt đấy...

Đường Thu Diệp sợ Lưu Vĩ Hồng mệt, lại không ngừng lên tiếng tiếp đón hắn.

Phòng đơn của Đường Thu Diệp có một bàn học, hai cái ghế dựa, đều là hàng cũ năm xưa trường học phát xuống. Anh hai chị dâu lần lượt ngồi ở trên ghế, Lưu Vĩ Hồng liền ngồi trên giường Đường Thu Diệp.

Đường Thu Diệp vội vàng pha trà cho ba người, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, khoảng cách không gần cũng không xa, tuy nhiên đối với hai nam nữ thanh niên ở mặt ngoài không có bao nhiêu quan hệ mà nói, khoảng cách này được cho là hơi bị gần.

Ánh mắt chị dâu liền nhắm thẳng trên người Lưu Vĩ Hồng mà nhìn. Bằng trực giác của phụ nữ, chị hai chỉ biết Đường Thu Diệp và Lưu Vĩ Hồng có quan hệ không đơn giản như vậy. Nhìn qua, Đường Thu Diệp và Lưu Vĩ Hồng rất là thân nhau, ánh mắt và động tác đều rất tùy ý. Đây cũng không phải là quan hệ đồng sự bình thường có thể giải thích cho qua được.

- Thu Diệp a, em cũng không giới thiệu một chút, ai vậy em?

Chị dâu ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Anh hai Đường Thu Diệp kết hôn sau Đường Thu Diệp, Đường Thu Diệp gả vào nhà họ Vương, chị dâu mới bước vào cửa nhà họ Đường. từ đây cho thấy, kết giao cũng không thân gì mấy. Nói đến cảm tình thì càng không có. Cho tới bây giờ cũng rất ít thấy giữa chị dâu và em chồng có quan hệ tốt đẹp. Đường Thu Diệp là người đã kết hôn, bên người bỗng nhiên xuất hiện một chàng thanh niên có quan hệ không tầm thường, kêu chị dâu cô đừng để ý thì hơi khó đây.

Đường Thu Diệp chưa mở miệng, Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:

- Chị dâu, tôi là Lưu Vĩ Hồng, là đồng sự của Thu Diệp, cũng là hàng xóm cách vách.

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng từ trong túi áo lấy ra thuốc lá, tiến lên kính anh hai Đường Thu Diệp một điếu, chính mình cũng ngậm một điếu ở ngoài miệng, lại chủ động mồi lửa cho anh hai Đường Thu Diệp.

Anh hai Đường Thu Diệp, nhìn qua cũng là người thành thật, không nói nhiều, khi Lưu Vĩ Hồng mời thuốc, hoảng hốt bối rối đứng lên, hai tay nhận lấy.

- Ồ, là đồng sự a. Thầy giáo Lưu là giáo viên hay là công nhân viên chức? Chắc không phải là người địa phương, tiếng phổ thông nói rất chuẩn, có thể nghe hiểu tiếng Thanh Phong chúng tôi không?

Chị dâu dường như đối với Lưu Vĩ Hồng rất có hứng thú, một hồi truy vấn, tuy nhiên trong ánh mắt lại tràn đầy thần sắc cảnh giác, dường như rất lo lắng giữa Lưu Vĩ Hồng và Đường Thu Diệp có quan hệ không bình thường.

Điều này cũng có chút hơi kỳ quái, bình thường mà nói, giống kiểu chị dâu không nhiều kết giao sẽ không để ý cuộc sống cá nhân của em chồng. Thậm chí trong tiềm thức còn có chút hy vọng Đường Thu Diệp quậy ra "Chuyện xấu" gì đó, cô ta nắm trong tay nhược điểm của Đường Thu Diệp, dường như có thể chiếm ưu thế tâm lý nào đó. Nếu chẳng may về sau cùng ba mẹ chồng bất hòa, Đường Thu Diệp về nhà hỗ trợ, có thể lấy đây làm vũ khí, công kích Đường Thu Diệp.

Chỉ có chị ruột mới có thể lo lắng em làm chuyện xấu.

- Chị hai, Vĩ Hồng là phó chủ nhiệm phòng Giáo vụ trường chúng em, là cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất… Anh ấy là người Bắc Kinh, tiếng phổ thông đương nhiên nói rất tốt.

Đường Thu Diệp thấy chị dâu cứ dán chặt Lưu Vĩ Hồng không buông, trong đầu liền có chút không vui, lập tức tiếp lấy câu chuyện. Vừa giới thiệu Lưu Vĩ Hồng, lại không khỏi đắc ý, như là Lưu Vĩ Hồng rất giỏi, chính là Đường Thu Diệp cô cũng rất giỏi.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi âm thầm buồn cười.

Đường Thu Diệp cũng biết nói cái gì "cán bộ cấp phó phòng trẻ tuổi nhất". Vị trí chức quan trong nước, văn hóa quan trường đúng thật ảnh hưởng sâu xa.

- Cha, trẻ như vậy đã là chủ nhiệm giáo vụ… Chủ nhiệm Lưu, tuổi không lớn chứ? Có đủ hai mươi tuổi không?

Không ngờ chị dâu thật sự cảm thấy hứng thú, muốn đào sâu tìm tòi

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

- Hai mươi hai, cùng năm với Thu Diệp, tôi lớn hơn vài tháng.

Chị dâu trong lòng liền "Lộp bộp" một tiếng, xem ra hai người này là quan hệ không đơn giản. Một tiếng "Vĩ Hồng", "Thu Diệp", buồn nôn chết được. Bản thân họ dường như cảm thấy rất tự nhiên.

Đường Thu Diệp cũng là phụ nữ, trực giác rất lợi hại, cứ cảm thấy chị dâu đối với Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hứng thú như vậy, không có ý tốt gì, lập tức không muốn tiếp tục đề tài này nữa, mở miệng hỏi:

- Anh hai, chị dâui, anh chị hôm nay đến tìm em có chuyện gì sao?

Anh hai cười thật thà, dường như có cái gì đó không tiện mở miệng.

Chị hai lập tức nói:

- Thu Diệp a, anh chị là đến thăm em, em đã lâu không về nhà rồi.

Đây là lời thật, từ ngày "Dụ dỗ" Lưu Vĩ Hồng, sau đó Đường Thu Diệp một lòng một dạ đều ở trên người Lưu Vĩ Hồng, không cần nói Đường gia ở vùng ngoại thành, dù là Vương gia ở thành phố, "nhà chồng" trên danh nghĩa, cô cũng rất ít trở về.

Chỉ là lần trước Lưu Vĩ Hồng quay về thủ đô, Đường Thu Diệp bớt chút thời gian trở về một chuyến.

Tuy nhiên chị dâu lại thật có lòng tốt đến thăm mình, Đường Thu Diệp là tuyệt đối không tin. Tình cảm của cô và chị dâu chưa tới mức này

- Ha ha, nghỉ hè, em ở lại trông trường. Đây là công tác do lãnh đạo trường học sắp xếp, em cũng không thoát được.

Đường Thu Diệp lập tức đem tấm chắn này ra.

- Thu Diệp a, công tác đương nhiên rất quan trọng. Tuy nhiên cô bình thường vẫn nên về nhà nhiều một chút, chú thông gia bên kia cũng có chút nóng nảy. Tiểu Vĩ cần người chăm sóc mà…

Chị dâu nói.

Đường Thu Diệp lập tức nhíu mày.

Tiểu Vĩ chính là "chồng" Đường Thu Diệp - Vương Tiểu Vĩ. Người thì hơn hai mươi, nhưng trí tuệ chỉ tương đương với năm sáu tuổi, ăn cơm mặc quần áo đều cần người chăm sóc, Đường Thu Diệp cứ ở mãi ở trường học không dọn về, trọng trách chăm sóc Vương Tiểu Vĩ liền rơi xuống đầu vợ cục trưởng Vương, thời gian lâu, làm không xuể.

Tuy nhiên người nhà họ Vương phiền, Đường Thu Diệp càng phiền.

Trước kia không có Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp còn có thể chịu được, hiện giờ có Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp dù một ngày cũng không muốn ở trong cái nhà đó, càng không muốn đối mặt với Vương Tiểu Vĩ ngốc nghếch.

- Chị dâu, chị đến Vương gia?

Khẩu khí Đường Thu Diệp sẽ không khách khí như vậy.

Vương gia gấp hay không, Vương Tiểu Vĩ có cần người chăm sóc hay không, đâu cần chị quan tâm chứ?

- Ha ha, đúng vậy, Vương gia thấy cô lâu không quay về, trong lòng sốt ruột, còn tưởng rằng cô ở nhà mẹ đẻ… Cha liền đặc biệt cố ý cho chị và Thu Thật đến chỗ cô thăm hỏi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cô không về nhà?

Cái gọi là Thu Thật, hẳn chính là anh hai Đường Thu Diệp - Đường Thu Thật

- Anh hai, chị dâu, chuyện của em và Vương gia, thì không cần anh chị quan tâm, em biết xử lý thế nào? Anh chị chắc vẫn chưa ăn cơm, chờ một chút, em đi hấp hai con cá, anh chị ở lại ăn cơm rồi đi. Dù sao cũng có xe đạp.

Đường Thu Diệp tất nhiên không muốn nói nhiều đến gút mắc cùng Vương gia, đứng dậy, nói.

Chị dâu cũng đứng dậy:

- Thu Diệp, ăn cơm không gấp, anh chị trở về ăn cũng được. Chỉ là đơn vị của anh cô đã đóng cửa, anh ấy đã mất bát cơm rồi…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio