Quan Gia

chương 503: chỉ sợ hàng so hàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến khi trưởng ban Lưu lên tới lầu ba, Vân Vũ Thường đã đứng ở trong phòng, hai tay khoanh lại, "Hung tợn" theo dõi hắn.

- Đi rửa mặt rửa tay trước, không được gây sự!

Lưu Vĩ Hồng còn chưa mở miệng, Vân Vũ Thường liền sa sầm mặt ra lệnh.

Lần này, Lưu Vĩ Hồng cũng thật rất ngoan, đặt túi xuống, tiến vào phòng tắm. Xe lửa thời đó đa số đều là loại phổ thông, chính là xe da xanh, hiện tại là tháng sáu dương lịch, thời tiết nóng bức, mà ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên loại xe da xanh không có điều hòa không khí đó, dù là giường nằm, cũng là nóng không chịu được, toàn thân đều dinh dính, đặc biệt khó chịu.

Lưu Vĩ Hồng đơn giản tắm một cái, phút cuối cùng phát hiện quên lấy quần áo, đánh phải mở ra một kẽ hở, trêu đùa nói:

- Vợ ơi, lấy cho anh bộ đồ với…

Vân Vũ Thường liền không kìm nổi buồn cười, mở tủ quần áo ra, thuận tay lấy một bộ đồ cho hắn. Đều là quần áo mới vừa mới mua. Biết Lưu Vĩ Hồng sắp tới, Vân Vũ Thường sớm đã chuẩn bị hết những thứ này, cái túi hành lý kia của Lưu Vĩ Hồng, trên cơ bản chính là đồ vật dư thừa. Bình thường cứ cách hai ba tháng, Vân Vũ Thường nhất định sẽ gửi cho Lưu Vĩ Hồng hai bộ quần áo, tất cả đều là hàng hiệu. May mà Lâm Khánh là huyện nhỏ, không mấy người biết về thế giới hàng hiệu, bằng không nhất định sẽ phải kinh ngạc trước sự xa xỉ của Trưởng ban Lưu. Tùy tiện một bộ quần áo, đã bằng tiền lương hơn nửa năm của người ta

Chỉ chốc lát, Lưu Vĩ Hồng thảnh thơi đi ra khỏi phòng tắm, trang phục bình thường màu trắng, đầu tóc ướt sũng, giống như con nhím. Vân Vũ Thường hé miệng cười, đi vào phòng tắm lấy một cái khăn mặt, nói:

- Ngồi xuống, tôi lau khô tóc cho

- Không sao, em dùng sấy tóc thổi cái là được mà

- Tốt nhất là ít dùng máy sấy tóc chút đi, gây tổn thương cho tóc, tôi lau khô cho cậu một chút là được

Lưu Vĩ Hồng liền ngoan ngoãn ở trên giường ngồi xuống, cúi đầu, để mặc cô đùa nghịch một phen.

- Xong rồi!

Vân Vũ Thường cẩn thận lau khô tóc cho Lưu Vĩ Hồng, nhè nhẹ vỗ vào đầu hắn, đang chuẩn bị xoay người, thì bên hông bị xiết chặt, lại bị người này ôm chặt. Đầu Lưu Vĩ Hồng hướng tới phía trước tìm tòi, ép sát vào giữa bộ ngực mềm mại trắng mịn cao ngất của Vân Vũ Thường, xuyên thấu qua nội y mỏng manh, chuyển tải ra ngoài khiến tim người ta đập rộn ràng

Lưu Vĩ Hồng lập tức có chút miệng khô lưỡi khô.

Lần này, Vân Vũ Thường cũng không có "Giãy dụa", vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn, những ngón tay xinh xắn, chậm rãi âu yếm vành tai của Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng hơi hơi nhếch lên trên lộ ra một thần sắc vừa cưng chiều lại vừa thích thú

Lưu Vĩ Hồng ngay từ đầu còn "cố chống đỡ", chỉ có điều đem đầu vùi vào bộ ngực mềm mại của Vân Vũ Thường, ngửi thấy một hơi thở mùi thơm thấm vào ruột gan, không dám lộn xộn. Nhưng đối mặt với vẻ hấp dẫn ban sơ như thế, dù anh là anh hùng tái giỏi, kia cũng là chống lại không được. Huống chi người phụ nữ trước mắt này, lại chính là chị Vũ Thường người mà hắn ấp ủ hơn hai mươi năm thì càng không thể cưỡng lại được, rất nhanh liền không kìm nổi bắt đầu nổi loạn, cái cảm giác áp bức vừa mềm mại lại vừa trắng mịn này, đúng là muốn lấy mạng người

Vân Vũ Thường hai tay không kìm nổi xiết chặt lấy, đè lại đầu hắn, không cho hắn lộn xộn, hô hấp có vài phần dồn dập

Chỉ có điều lo được đằng trước không lo được phía sau.

Hai bàn tay to thô ráp ôm quanh eo cô, dần dần bắt đầu di dời xuống dưới, mang theo một chút tính chất thăm dò, rất là cẩn thận, rồi lại vô cùng kiên định, dần dần thẳng tiến về phía đường cong mềm mại cao ngất

Vân Vũ Thường hô hấp càng thêm cấp bách dùng sức thật mạnh, đẩy Lưu Vĩ Hồng ra, lui về sau hai bước hai má đỏ rực, rất là thẹn thùng, lập tức quay mặt qua chỗ khác, không nhìn hắn

Lưu Vĩ Hồng rất vô sỉ mà mỉm cười một cái, nằm vật xuống giường, ngã chỏng vó hình như là bộ dáng rất thích thú

Ở một gian phòng khác, Đinh Dương hết nhìn chỗ này đến sờ chỗ khác, thở dài, nói:

- Đây tốn hết bao nhiêu tiền a?

Nói ra thì, Đặng Trọng Hòa là Chủ tịch một huyện, gia đình Đinh Dương xuất thân cũng không kém, cha mẹ đều là cán bộ ở huyện, ở toàn huyện Lâm Khánh, nhà Đặng Trọng Hòa cũng có thể xem là số một rồi. Đinh Dương cho tới bây giờ cũng chưa từng hâm mộ qua người khác

Nhưng hiện tại cuối cùng cũng bình tĩnh không được. Tục ngữ nói, không sợ hàng xem hàng chỉ sợ hàng so hàng.

- Khó trách bọn họ nói, quan có lớn tới đâu, tới bắc kinh cũng thành quan nhỏ, tiền có nhiều hơn nữa, khi đến phương nam cũng là ít. Người ta đây mới gọi là sống chứ.

Đinh Dương lại cằn nhằn nói liên miên, trong mắt lộ ra hào quang lửa nóng. Lần này không đến Giang Khẩu, nào biết được rằng thế giới này còn có nơi xa hoa như vậy, cuộc sống thanh thản dễ chịu như vậy

Đặng Trọng Hòa cười nói:

- Người ta làm kinh doanh lớn mà

Đinh Dương đi tới, ngồi cạnh Đặng Trọng Hòa, tò mò hỏi han:

- Bạn gái kia của Trưởng ban Lưu, rốt cuộc làm kinh doanh gì, có nhiều tiền như vậy?

- Cụ thể làm kinh doanh gì anh không rõ lắm. Trước kia Lưu Vĩ Hồng có đề cập qua với anh, nói là kinh doanh phê duyệt, còn làm kinh doanh phương diện tài chính, tóm lại làm rất lớn

- Kinh doanh phê duyệt? Đây là rất khó làm, không có hậu trường thì không làm được a

Đinh Dương kinh ngạc nói

Đặng Trọng Hòa gật gật đầu:

- Là thế này. Anh phỏng chừng a, xuất thân của Lưu Vĩ Hồng và Chủ tịch Vân đều rất lợi hại, đến từ Bắc Kinh mà, ai biết là có hậu thuẫn gì nào? Coi tư thế này, anh thấy hậu thuẫn cũng không nhỏ a. Bằng không Bí thư Lục cũng sẽ không chiếu cố hắn như vậy

Đinh Dương liền giật mình kinh hãi, nói:

- Anh là nói, Lưu Vĩ Hồng là con cháu trung ương?

- Có khả năng. Em không thấy Lưu Vĩ Hồng tới nơi này, vẻ mặt này tự tại thế nào sao? Giống như hết thảy đều là nhìn quá quen thuộc, một chút cũng không kinh ngạc

Đinh Dương cười nhạo: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Chỗ của bạn gái hắn mà, đương nhiên không thấy lạ rồi. Nói không chừng là Chủ tịch Vân lợi hại hơn?

Đặng Trọng Hòa lắc đầu, nói:

- Vậy không có khả năng. Em nghĩ xem, Chủ tịch Vân đã tài giỏi như vậy, nếu Lưu Vĩ Hồng là con cháu nhà bình thường, người ta có thể coi trọng hắn? Vân Vũ Thường người vừa xinh đẹp, lại có khả năng như vậy lại có tiền như vậy, khẳng định sẽ không tìm một con cháu nhà bình thường làm đối tượng

Đinh Dương liền gật gật đầu. Trên thực tế cô cũng không phải là thật sự hoài nghi "Thân phận thấp kém" của Lưu Vĩ Hồng. Chỉ có điều cảm thấy người ta đem ông xã mình ra so đo, trong đầu hơi không thoải mái mà thôi.

- Ai, nếu là như vậy, anh ngàn vạn lần đừng cùng hắn đối nghịch a. Đừng học lão Mộ tên ngốc kia!

Nhắc tới lão Mộ, Đinh Dương liền lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Chưa từng có một vị, giống như lão Mộ, gần như là biến thành trò cười cho cán bộ toàn huyện, đến Đinh Dương một nữ đồng chí trẻ tuổi cung không coi y ra gì

Đặng Trọng Hòa cười nói:

- Anh đâu có cùng hắn đối nghịch, đây không phải là cùng nhau tới thương lượng hạng mục sao? Ai nha, Chủ tịch Vân phô trương càng lớn, anh trong lòng này lại càng an tâm. Có sự bắc cầu giật dây lớn như vậy, phỏng chừng việc này thật sự có hy vọng. Nói thực, ngay từ đầu anh trên cơ bản là không ôm hy vọng gì. Em nghĩ xem, Lâm Khánh chúng ta là chỗ thế nào, người Mỹ người Nhật người ta, dựa vào cái gì cho chúng ta vay mượn a? Hiện tại xem ra, chỉ cần Chủ tịch Vân toàn lực thúc đẩy, vẫn là rất có hi vọng. Có tiền, có máy móc thiết bị, chuyện này dễ làm thôi. Có thể làm ra thành tích

- Đúng vậy, chỉ cần làm tốt chuyện này, em không tin cấp trên còn chén ép anh. Cho dù là xếp hàng, cũng nên đến lượt anh

Đặng Trọng Hòa liền cười.

Trong quan trường, cố nhiên chú ý tới cái phân biệt đối xử, nhưng Bí thư huyện ủy vị trí mấu chốt như vậy, cũng không phải chỉ đơn thuần bằng lý lịch kinh nghiệm là có thể đi lên. Mấu chốt nhất là phía trên có người, có thể làm ra được một số chiến tích phối hợp tương xứng, vậy càng tốt. Mà hiện tại, y đương nhiên không có bất cứ lý do nào cùng Lưu Vĩ Hồng trở mặt. Y sở dĩ có thể được Lưu Vĩ Hồng tiếp nhận, tất cả đều là bởi vì Lưu Vĩ Hồng. Lục Đại Dũng cần y ở huyện Lâm Khánh cùng Lưu Vĩ Hồng trợ giúp lẫn nhau, giữ cân bằng Mộ Tân Dân. Dù sao đứng phía sau Mộ Tân Dân là Chủ tịch của một tỉnh, dùng cách thức không rõ ràng như vậy để giữ cân bằng Mộ Tân Dân là thỏa đáng nhất. Nhưng trong quá trình này, Đặng Trọng Hòa chỉ cần biểu hiện ra năng lực chính mình, liền có thể thật sự được lọt vào mắt xanh của Lục Đại Dũng, không nói tiền đồ vô lượng, ít nhất càng tiến thêm một bước là rất có hi vọng. Mà điều kiện tiên quyết lại là Đặng Trọng Hòa không thể trở mặt với Lưu Vĩ Hồng

Hiện tại xem ra, Lưu Vĩ Hồng là thật sự đạt đến một trình độ nào đó. Chuyện lúc này, nếu là làm thành, thì chiến tích Đặng Trọng Hòa cũng liền đi ra. Đương nhiên, Lưu Vĩ Hồng phân công quản lý công nghiệp khoáng sản, làm ra thành tích cũng có hắn một phần, cái này gọi là mọi người cùng vui vẻ

- Được rồi, mặc kệ hắn. Nếu đến đây, hai ngày này, em cứ dạo chơi ở Giang Khẩu, kêu Dương Ngọc Trân đi cùng em

Đặng Trọng Hòa cười nói.

- Ừ, cũng không biết có thể đi Hongkong hay không

Đinh Dương nói xong, liền xác định hướng đi. Đối với người trong nước mà nói, Hongkong chẳng khác nào là nước ngoài

- Đây cung không biết nửa, đợi lát hỏi thăm một chút vậy.

Đặng Trọng Hòa kỳ thật khá cưng chiều Đinh Dương, không muốn quét sạch niềm vui của cô. Phỏng chừng với Vân Vũ Thường ở Giang Khẩu phô trương như vậy, hẳn là vấn đề không lớn.

Khoảng chừng năm giờ nhiều, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cùng nhau tiến đến tiếp đón đám người Đặng Trọng Hòa đi tới nhà hàng ăn cơm. Vân Vũ Thường đã thay đổi một bộ trang phục khá đơn giản bình thường, nhìn qua là cùng bộ Lưu Vĩ Hồng đang mặc có rất nhiều chỗ tương tự. Đều là cùng thương hiệu, Louis Vuitton, hẳn là cái đời sau hay gọi là trang phục tình nhân

Vân Vũ Thường trang điểm lại, chỉ tô chút son môi lờ mờ, búi tóc tinh xảo trước đây cũng thả xuống, trong giây lát, từ một nữ cường nhân thanh lịch cao quý biến thành người đẹp đô thị trẻ trung xinh đẹp, có một loại phong cách khác, biến chuyển rất tự nhiên, nhìn không ra là có chút gì miễn cưỡng

Đặng Trọng Hòa cười nói:

- Chủ tịch Vân, kiểu dáng này của cô, tôi mới dám xem cô là bạn gái Trưởng ban Lưu

Lưu Vĩ Hồng lập tức rất là "Khó chịu", nói:

- Chủ tịch huyện Đặng, ông như vậy là rất đả kích tôi a! Chẳng lẽ tôi tệ đến mức không lên được mặt bàn sao?

Những lời này khiến cho mọi người phá lên cười ha ha.

Bữa tối ăn tại nhà hàng ven biển của câu lạc bộ, lấy hải sản là chủ đề, cũng có món ăn Sở Nam. Vừa ăn cơm vừa thưởng thức cảnh sắc hoàng hôn tuyệt đẹp với nắng chiều chiếu rọi xuống vịnh, đẹp không sao tả xiết.

Một bữa cơm ăn được tự nhiên cực vui vẻ, buổi tối, Lưu Vĩ Hồng mời mọi người cùng đi bờ biển bơi lội, nhân tiện ở bãi biển nướng đồ ăn. Câu lạc bộ - biệt thự ven biển này có một bãi biển rất dài, người qua lại không ít. Hai vợ chồng Đặng Trọng Hòa và Hướng Vân đều vô cùng cao hứng bơi lội, chỉ có Dương Ngọc Trân đứng ở trên bãi biển, cô không biết bơi, cũng không quen ở trước mặt nhiều người như vậy mặc áo tắm xuống nước, nên ở lại trên bờ nướng đồ ăn cho mọi người

Cũng coi như là phân công rõ ràng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio