Quan Gia

chương 513

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Mộ Tân Dân mộ cái, bình thản nói:

-Đồng chí Mộ Tân Dân, tôi lặp lại một lần nữa, mỗi Đảng viên đều có quyền phát biểu ý kiến của mình đối với thời cuộc. Bài báo này được đăng ở báo 《Tiếng Kèn》. Nếu ngài nhất định cho nó là sai lầm, vậy chờ báo 《Tiếng Kèn》 thừa nhận sai lầm đã rồi nói sau.

Những lời nói này rất có uy lực!

Tất cả những Ủy viên thường vụ đều ngẩn ra, có rất nhiều người không nói gì, không phụ họa theo Mộ Tân Dân, là vì bài báo này được đăng ở báo 《Tiếng Kèn》. 《Tiếng Kèn》 là một tờ báo có tính chất như thế nào, có vị nào ngồi đây mà không rõ? Nó cùng với 《Nhật báo Nhân dân》, 《Nhật báo Quang minh》 đều là những tờ báo nổi tiếng của Đảng, là cơ quan phát ngôn quan trọng nhất của Trung ương, được coi là "hai tờ báo lớn" quan trọng của tạp chí về Đảng. Lại nghĩ đến cuộc tranh luận về vấn đề "họ gì" gay gắt thời gian trước, mọi người không khỏi bắt đầu cẩn thận.

Mấy năm nay, trên các tờ báo hoặc tạp chí của Đảng thường xuất hiện những tranh luận như vậy, có thể nói là trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng. 《Tiếng Kèn》 dám đăng bài báo này, chắc chắn cũng có lý.

Đó chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi, còn một nguyên nhân quan trọng khác, chính là tại sao Lưu Vĩ Hồng lại có thể đăng một bài báo "đại nghịch bất đạo" như vậy lên 《Tiếng Kèn》?

Tuyệt đối không phải người nào cũng có thể đăng bài lên 《Tiếng Kèn》, hơn nữa vừa đăng bài lại là một "trường thiên" hai mươi ngàn chữ.

Chuyện này thật ra đã chứng tỏ người đứng sau Lưu Vĩ Hồng thật sự không đơn giản.

Thời cuộc mẫn cảm như vậy, Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lâm Khánh lại phát biểu một bài có lực sát thương rất sắc bén trên một tờ báo của Đảng, có thể không suy xét rõ ràng đã mù quáng tỏ thái độ theo Mộ Tân Dân sao? Nếu chẳng may sai lầm thì sao?

Lão Mộ ông có Chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa, chúng tôi thì không!

Mộ Tân Dân hừ lạnh một tiếng, nói:

-Lưu Vĩ Hồng, cậu cũng không cần dùng đến 《Tiếng Kèn》 để dọa người khác. Tôi đã làm việc trong Ban tuyên giáo cũng hơn hai mươi năm, biết rõ hơn cậu nhiều. 《Tiếng Kèn》 cũng không phải thánh nhân gì, cũng có lúc phạm sai lầm. Sai lầm của 《Tiếng Kèn》 đương nhiên sẽ có bộ phận chủ quản phê bình, điều đó thì chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ quản việc của huyện Lâm Khánh. Bây giờ tình hình cải cách tốt như vậy, dưới sự chỉ đạo anh minh của Đảng toàn dân đang bước lên cao trào, đoàn kết nhất trí không ngừng phát triển. Đúng lúc này cậu lại dội nước lạnh, nói những lời ám chỉ, lạ lùng, chuyện giật gân, chẳng phải rắp tâm sao? Cậu cũng không cần biện minh, huyện Lâm Khánh chúng tôi nhất định không bao che kẻ gian, đối với sai lầm nghiêm trọng của cậu, chắc chắn sẽ làm đúng nguyên tắc không buông tha.

Nhất định phải kiên quyết đấu tranh! Text được lấy tại Truyện FULL

Nói đến đây, Mộ Tân Dân lại đứng thẳng người, ra vẻ nghiêm túc.

-Bây giờ tôi chính thức đề nghị, đình chỉ chức vụ Ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh và Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện ủy của đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cưỡng chế viết một bản tự kiểm điểm. Khi nào mới khôi phục chức vụ của cậu thì còn phải xem thái độ cậu có thành khẩn hay không, kiểm điểm chính xác hay không. Nếu thái độ thành khẩn, nhận biết sâu sắc, chúng tôi có thể báo lại cho tổ chức Đảng cấp trên, khôi phục lại chức vụ của đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Nếu cự tuyệt không làm hoặc chỉ làm loa qua cho xong, thái độ không thành khẩn, nhận thức không sâu sắc, huyện Lâm Khánh sẽ báo lên Đảng cấp trên, tiến hành nghiêm khắc xử lý đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Các đồng chí, đây là vấn đề nguyên tắc đúng sai, chúng ta không thể hàm hồ. Bây giờ cùng biểu quyết, những đồng chí nào đồng ý với hình thức xử phạt này thì giơ tay.

Mộ Tân Dân nói xong, giơ tay làm gương trước.

Nhưng mà, điều khiến người khác bất ngờ là, mười một vị Ủy viên thường vụ, cũng chỉ có một cánh tay cô độc của Mộ Tân Dân giơ lên. Còn những ủy viên thường vụ khác, người này nhìn người kia, không ai dám đưa tay lên.

Điều này cũng có thể hiểu.

Lúc này mà giơ tay lên, chính là đắc tội với Lưu Vĩ Hồng. Nếu thật sự có thể như Mộ Tân Dân nói, có thể lật đổ được Lưu Vĩ Hồng, không cho hắn ngẩng đầu lên thì cũng còn được. Nhưng, nếu chẳng may không lật đổ được? Ai có thể chống đỡ lại thủ đoạn phản công kịch liệt của Lưu Vĩ Hồng được?

Tấm gương Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông vẫn còn đó!

Lưu Vĩ Hồng hơi dựa người vào sau, cả người thoải mái nhìn Mộ Tân Dân, khóe miệng lộ một nụ cười tuy nhỏ nhưng rõ ràng mang ý châm chọc, dường như đang thích thú ngồi xem một mình lão Mộ đùa giỡn, nhảy lên nhảy xuống vậy.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, vẫn không có ai giơ tay, bao gồm cả Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa.

Mặt Mộ Tân Dân đã thành đít nồi, ánh mắt như phun lửa, cánh tay cứ cố chấp giơ lên ở đó, dường như không có ý định rút lui, mà y cũng thật sự không thể rút lui.

Phải nói Mộ Tân Dân cũng đã đánh giá rất cao quyền uy của Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh. Trước khi mở cuộc họp này, còn làm một cuộc sắp xếp trước vô cùng chu đáo với Chu Vân Đan, Mễ Hiền Hoa, lại còn cố ý không thông báo cho Lưu Vĩ Hồng tham gia hội nghị, cũng chỉ vì tránh xảy ra tình trạng như thế này. Nhưng bây giờ y mới biết, cho dù y có xem nhẹ Lưu Vĩ Hồng như cũ, nhưng quyền uy của người trẻ tuổi này ở huyện Lâm Khánh, không phải đơn giản như trong tưởng tượng của y.

Còn có một vấn đề mà trước đây Mộ Tân Dân cũng không chú ý.

Đây là huyện Lâm Khánh, không phải Ban tuyên giáo tỉnh ủy, sự mẫn cảm của mọi người đối với tình hình chính trị không phải ở trên một cấp bậc giống nhau. Ban tuyên giáo tỉnh ủy dù sao cũng là một cơ quan lớn, lại là một cơ quan chuyên về vấn đề tin tức, tuyên truyền, sự mẫn cảm về những tin tức chính trị thật sự không phải điều mà một cơ quan cấp cơ sở như huyện Lâm Khánh có thể so bì được. Trong cách nhìn của Mộ Tân Dân, Lưu Vĩ Hồng đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng về đường lối chính trị. Nhưng trong mắt những Ủy viên thường vụ khác, họ lại chú trọng đến những gì thực tế hơn.

Lưu Vĩ Hồng rõ ràng có một người rất mạnh đứng ở phía sau, nói không xa, chỉ nói Bí thư Địa ủy Hạo Dương chắc chắn có chiếu cố đến Lưu Vĩ Hồng. Muốn xử phạt Lưu Vĩ Hồng, ít nhất cũng phải do Địa ủy Hạo Dương nói, nếu không sẽ không có ai dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ.

Thấy Hội nghị thường vụ trở nên bế tắc, Đặng Trọng Hòa thở dài, chậm rãi nói:

-Bí thư Mộ, việc này xảy ra quá đột ngột, các đồng chí nhất thời chưa thể lý giải nổi. Ông thấy có phải hội nghị này tạm thời nên chưa đưa ra quyết định, cho các đồng chí một thời gian để suy nghĩ thật kỹ, đến lúc đó lại mở hội nghị để bàn bạc, ông thấy thế nào?

Nói thật, Đặng Trọng Hòa rất muốn thấy Mộ Tân Dân bị xấu mặt. Nhìn thử xem, Hội nghị thường vụ Huyện ủy, Bí thư lại diễn kịch một mình, ngay cả một người tán đồng ý kiến của y cũng không có. Còn có ai bi thương hơn lão Mộ nữa không?

Làm một Bí thư như vậy, cũng đủ phiền muộn rồi!

Nhưng lý trí nói cho Đặng Trọng Hòa biết, không thể ngồi xem trò hề như vậy được. Nếu chẳng may Mộ Tân Dân thẹn quá hóa giận, phẩy tay bỏ đi, cố nhiên hết giận, nhưng trò cười lại lớn rồi. Nếu truyền ra ngoài, Mộ Tân Dân chắc chắn rất xấu mặt, sẽ không bao giờ còn chút uy quyền gì để nói nữa. Nhưng cũng khó mà có thể bảo đảm được, trong mắt lãnh đạo cấp trên không hình thành một ấn tượng rằng, những cán bộ huyện Lâm Khánh là những người kiêu ngạo không tuân theo cấp trên, cùng hợp nhau lại để ức hiếp một Bí thư huyện ủy do lãnh đạo cấp trên cử đến.

Bất luận thế nào, lão Mộ cũng là người do Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh đề cử.

Nếu chẳng may Chúc Liên Thịnh không nhịn nổi, nổi giận lôi đình, điều chỉnh lại bộ máy lãnh đạo huyện Lâm Khánh. Người đứng mũi chịu sào chính là Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa gã. Gã không những là nhân vật số hai, hơn nữa còn là cán bộ gốc Lâm Khánh. Nếu cấp trên muốn "khai đao lập uy", còn có đối tượng nào tốt hơn gã sao?

Chỉ xét trên góc độ hiệu quả lập uy, e rằng Lưu Vĩ Hồng không dễ chơi được như gã.

Đặng Trọng Hòa vừa nói, vừa liếc nhìn về hướng Lưu Vĩ Hồng. Có ý nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng, nên biểu hiện thích hợp một chút, để không khí dịu đi một chút, cho Mộ Tân Dân một con đường lùi. Nếu làm cứng rắn quá, đối với đồng chí tiểu Lưu cậu cũng không hay ho gì.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói:

-Bí thư Mộ, Chủ tịch Đặng, các đồng chí, tôi đăng bài báo này trên báo 《Tiếng Kèn》là lấy danh nghĩa cá nhân để đăng, không liên quan gì đến huyện Lâm Khánh. Nếu thật sự phạm sai lầm, cũng là sai lầm của cá nhân tôi. Lãnh đạo cấp trên sẽ xử lý tôi. Trước khi lãnh đạo Đảng cấp trên đưa ra quyết định chính thức, tôi không hy vọng chuyện này ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong bộ máy Huyện ủy chúng ta, càng không muốn ảnh hưởng đến việc triển khai công việc thường ngày ở huyện.

Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng xem như đã nể mặt Đặng Trọng Hòa, gián tiếp cũng cho Mộ Tân Dân một đường lùi. Hội nghị thường vụ Huyện ủy dù sao cũng là một hội nghị rất nghiêm túc quy mô, không phải nơi những đứa trẻ đấu đá lẫn nhau.

Nghe Lưu Vĩ Hồng nói xong, cánh tay Mộ Tân Dân chậm rãi bỏ xuống, mặt vẫn sa sầm như trước, không nói lời nào. Đầu óc vẫn suy nghĩ không ngừng, nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào. Tình hình lúc này, cưỡng ép xử lý Lưu Vĩ Hồng trong Hội nghị thường vụ, rõ ràng không thành công. Bí thư huyện ủy không thể nào tự mình quyết định xử phạt một Ủy viên thường vụ Huyện ủy.

Phó bí thư huyện ủy kiêm Hội đồng nhân dân huyện Lý Học Trí cũng mở lời:

-Bí thư Mộ, các đồng chí, tôi cho rằng ý kiến của Chủ tịch Đặng rất đáng được coi trọng. Việc này thật sự xảy ra quá bất ngờ, rốt cuộc phải nhìn nhận thế nào, phải đánh giá thế nào, tôi cho rằng nên suy nghĩ thật kỹ.

Bất luận thế nào, báo 《Tiếng Kèn》 cũng là tờ báo của Đảng trên toàn quốc, cán bộ Đảng viên phát biểu ý kiến cá nhân của mình trên đó cũng là phù hợp quy định. Nên bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định sẽ tốt hơn.

Lý Học Trí là một trong ba cán bộ cấp huyện tham gia hội nghị, lại được công nhận là thân tín của Lục Đại Dũng, nên lời nói của gã cũng rất có trọng lượng trong Hội nghị thường vụ. Nói như vậy cũng là đã nghĩ cho thể diện Mộ Tân Dân, không khiến y quá mất thể diện.

Những Ủy viên thường vụ khác liền không kìm nổi gật gật đầu, cảm thấy lời nói của Chủ nhiệm Lý quá có lý. Chỉ cần có thể rời khỏi hội nghị này, không cần phải tỏ thái độ, mọi người đương nhiên đã vui lắm rồi. "Đấu tranh" với bên nào cũng chuốc phiền phức.

Mộ Tân Dân hít sâu một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói:

-Ý kiến của Chủ tịch Đặng và Chủ nhiệm Lý cũng có lý. Nếu đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã thấy chuyện này mình cũng có sai lầm, vậy tôi cũng đồng ý cho mọi người thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ, Hội nghị này tạm thời không đưa ra quyết định nữa. Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người, đi theo đường lối như thế nào là một vấn đề mang tính nguyên tắc, là vấn đề cơ bản, mỗi người đều phải có tính giai cấp kiên định, tuyệt đối không thể hàm hồ!

Nghe xong câu nói "chết cũng cần thể diện" của Mộ Tân Dân, mọi người cũng không cho là đúng. Chỉ là trong lúc này, đương nhiên cũng không có ai đứng lên phản bác Bí thư Mộ, mau mau tan họp là tốt nhất, hà tất lại gây thêm tranh cãi?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio