Lưu Vĩ Hồng nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi tán thưởng nói:
- Quả thật là trà ngon. Vừa uống vừa thưởng thức, vị ngọt vẫn còn đọng lại ở trên môi. Text được lấy tại Truyện FULL
- Đúng vậy, loại trà ngân châm này được coi như là loại trà tốt nhất ở tỉnh tôi. Hiện tỉnh đã đem loại trà này phát triển ra bên ngoài. Trước kia thì ở đâu có rượu thì không ngại ở đó là ngõ sâu. Hiện tại xem ra cũng không đúng rồi. Rượu nếu muốn thương hiệu được vang dội thì chất lượng phải ngon thì mới có thể hút hàng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chính là đạo lý này. Thời đại kinh tế có kế hoạch đã sắp lui về quá khứ, kinh tế thị trường chuẩn bị tiến lên. Lúc này đã chuyển đến giai đoạn hình thành. Ai có đủ khả năng bắt lấy kỳ ngộ thì có thể đoạt trước một bước, giành được thị trường.
Lý Hân mỉm cười nói:
- Vệ Hồng, cậu thật đúng là một nhân tài toàn diện. Bài văn lý luận mà viết được tốt như vậy, tạo thành hiệu ứng chấn động trong cả nước. Không thể tưởng tượng được cậu về phương diện kinh tế cũng có nhận thức sâu, giải thích thật sự phi thường.
Những lời nói này cũng có hàm ý nịnh bợ trong đó. Dù sao hai người cũng chỉ là lần đầu gặp mặt. Tuy rằng nói tính cách khá hợp nhưng dù sao cũng chỉ mới quen. Chung quy vẫn còn chưa đạt được tri tâm tri kỷ. Lý Hâm liền đem "thủ đoạn quan hệ xã hội" ra để nịnh hót Lưu Vĩ Hồng vài câu.
Lưu Vĩ Hồng cười, tiếp tục phát biểu quan điểm kinh tế của mình, bỏ qua đề tài" điều động nhân sự" mới nãy. Lý Hâm phụ họa theo Lưu Vĩ Hồng mà trong lòng có chút sốt ruột.
Đêm nay y thật sự không cảm thấy hứng thú với những "Xây dựng kinh tế".
Phó bí thư Kiều lui về tuyến sau, rất nhanh chóng sẽ được đệ trình trong chương trình hội nghị. Đối với Lý Dật Phong mà nói thì đây là một cơ hội tốt. Lý Dât Phong năm mươi tuổi đã trở thành một cán bộ cấp phó tỉnh, xem như vẫn còn trẻ trung khỏe mạnh. Nhưng cái trẻ trung khỏe mạnh này cũng chỉ là tương đối. Lý Dật Phong cũng đã chạm ngưỡng cao nhất của cái "trẻ trung khỏe mạnh" đó rồi.
Không phải là Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, tiền bạc cũng không nhiều thì việc hưởng những đãi ngộ của một cán bộ cấp phó tỉnh là không cao. Lý Dật Phong nếu muốn leo lên một bậc thang cao hơn thì không chỉ phải để lại chức cán bộ cấp phó tỉnh đằng sau lưng. Đầu tiên là phải tranh giành việc trở thành Ủy viên thường vụ. Vị trí Ủy viên thường vụ tỉnh ủy phải làm trong thời gian hai ba năm mới có khả năng nhìn thấy con đường cấp tỉnh. Khi đó Lý Dật Phong vẫn còn ưu thế về tuổi, sẽ không có điều gì rõ ràng nhưng cũng không có sự trở ngại. Nếu lúc này đây không thể tiến vào Ủy viên thường vụ, cho dù có ngồi ở chức Phó chủ tịch tỉnh mà không phải là Ủy viên thường vụ thì khi có thể nhìn thấy cánh cửa của cấp tỉnh thì cũng đã năm bảy, năm tám tuổi, thậm chí là sáu mươi. Ưu thế về tuổi tác cũng chẳng còn gì.
Cho nên, cơ hội lúc này đây đối với Lý Dật Phong mà nói là vô cùng quan trọng.
Năng lực công tác của Lý Dật Phong thì mọi người đều công nhận. Nhưng nhược điểm của Lý Dật Phong thì mọi người cũng rõ luôn. Đó chính là ông ta không có hậu trường vững chắc ở các lãnh đạo cấp cao. Đây cũng chính là nhược điểm chung của các cán bộ bản địa tỉnh Sở Nam.
Qua mười mấy năm thời gian, việc giao lưu cán bộ ở tỉnh Sở Nam không sinh động. Tuyệt đại bộ phận cán bộ ở đây đều sinh trưởng tại tỉnh Sở Nam, bao gồm cả Hồ Cao Sơn. Trước kia, căn cứ vào việc ổn định địa phương, Trung ương đã sắp đặt bộ máy lãnh đạo Sở Nam, chứ không có điều chỉnh bất cứ điều gì.
Sau cuộc đại cách mạng, địa vị chính trị của tỉnh Sở Nam trong cả nước đã bắt đầu đi xuống. Sau khi đại cách mạng chấm dứt, địa vị chính trị của tỉnh Sở Nam không thể đánh đồng với địa vị chính trị trong thời kỳ cách mạng. Đối với những cán bộ có khát vọng chính trị rộng lớn mà nói thì đây chính là một hoàn cảnh không thuận lợi. Lãnh đạo cấp cao ở Trung ương đã không coi trọng năng lực của anh thì anh cũng chỉ có thể ở lại tỉnh Sở Nam mà làm việc. Những nhân tài trong tỉnh cũng rất có hạn. Chân chính chỉ có hai cán bộ cấp phó tỉnh là có thực quyền. Lý Dật Phong lần này có thể vượt qua thì có thể nói tiền đồ như gấm. Nếu không vượt qua được thì khả năng không còn sức nữa.
Vấn đề ở chỗ, Lý Dật Phong muốn tiến lên một bước thì chưa chắc những người kia sẽ không nghĩ đến việc tiến lên?
Tin tức Phó bí thư Kiều muốn lui về tuyến sau mới vừa truyền ra thì việc đấu tranh ở tỉnh đã bắt đầu. Hơn nữa đang trong tình trạng rất gay cấn. Chẳng những Lý Dật Phong có ý đồ muốn trở thành Ủy viên thường vụ cán bộ cấp phó tỉnh mà một số người với tư cách là Bí thư Địa ủy, Bí thư Thành ủy cũng không chịu ngồi yên mà đều bắt đầu hành động. Bát tiên quá hải đã cùng nhau thi triển thần thông.
Thế cục hiện tại rất khó bề mà phân biệt, ai cũng không nắm chắc phần thắng.
- Về thương hiệu trà này thì ba tôi cũng khá là coi trọng, luôn chú ý đến vấn đề này. Nghe nói là Bí thư Hồ cũng đồng ý nghĩ với ba tôi.
Lý Hâm cùng Lưu Vĩ Hồng nói vài câu về việc xây dựng kinh tế thì lại rất khéo léo đem đề tài hướng về ba của mình.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười.
Lý Hâm quả nhiên là một nhân tài, chẳng những nắm bắt mục tiêu một cách nhanh chóng mà còn rất khéo léo làm sáng tỏ nó. Lý Dật Phong đang tranh thủ sự ủng hộ của Hồ Cao Sơn mà dường như Hồ Cao Sơn cũng khá là coi trọng Lý Dật Phong.
Đương nhiên là sự thật có phải thế hay không thì cũng khó nói.
Nếu không có hậu thuẫn của cao tầng làm điều kiện tiên quyết thì việc tranh thủ sự ủng hộ của Hồ Cao Sơn là biện pháp duy nhất trước mắt. Căn cứ vào lệ thường, bộ máy thành viên điều chỉnh thì Trung ương cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Bí thư Tỉnh ủy.
Lưu Vĩ Hồng sở sĩ tránh không nói đến vấn đề này, không phải là hắn không có hứng thú mà trên thực tế, hắn đến đây thăm hỏi Lý Hâm, chủ yếu cũng chính là đàm luận về vấn đề này. Nhưng đàm luận như thế nào thì cũng phải có kỹ xảo. Nếu Lưu Vĩ Hồng chủ động đề xuất việc giúp Lý Dật Phong giật dây bắc cầu thì không khỏi là quá mức trắng trợn, không đáng giá chút nào.
Mặc kệ thế nào thì khi Lý gia cầu hắn giúp thì phải nắm cái quyền chủ động vấn đề. Lý Hâm trước đã tỏ ý đồ khẩn cầu thì Lưu Vĩ Hồng tiếp lời là hợp quy cũ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Việc phân công bộ máy thành viên, ý kiến của Bí thư Hồ đương nhiên là quan trọng, rất có giá trị tham khảo. Lãnh đạo trung ương cũng sẽ tổng hợp lại, cân nhắc và toàn diện suy xét.
Những lời này thì cũng có thể hiểu được. Hồ Cao Sơn tuy rằng là Bí thư Tỉnh ủy nhưng với việc phân công bộ máy thành viên thì chỉ có quyền đề nghị chứ không có quyền quyết định. Hơn nữa, Hồ Cao Sơn chỉ mới lên làm Bí thư Tỉnh ủy chưa lâu, không thể coi là một Bí thư Tỉnh ủy có thâm niên. Đề nghị của ông ta, đương nhiên trọng lượng không nhiều. Nếu Trung ương đã có ý phải từng bước thay đổi thế lực bản địa của tỉnh Sở Nam thì lúc này đây không thể được coi là một cơ hội. Là một cán bộ bản địa, đây chính là yếu điểm đầu tiên của Lý Dật Phong.
Khi nghe một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi như Lưu Vĩ Hồng lại đề cập đến Bí thư tỉnh ủy và lãnh đạo trung ương một cách tự nhiên thì Lý Hâm trong lòng kinh ngạc vô cùng.
Con cháu nhà quyền quý thế gia, thưở nhỏ đã chịu hun đúc về chính trị thì quả nhiên là lời giải thích không giống như bình thường.
- Vệ Hồng, ba của tôi vài ngày trước đã đi Ủy ban kế hoạch quốc gia chạy vài hạng mục. Cậu cũng biết Ủy ban kế hoạch quốc gia là một quốc vụ viện thu nhỏ, cánh cửa rất cao. Ba của tôi tuy rằng là một Phó chủ tịch tỉnh nhưng khi đến Ủy ban Kế hoạch quốc gia cũng chẳng có mấy ai quen. Mỗi lần đi chạy hạng mục đều phải cố gắng hết sức.
Lý Hâm nói xong, rất thành khẩn mà nhìn Lưu Vĩ Hồng. Y cảm thấy không thể vòng vo mãi. Nếu cứ như vậy thì Lưu Vĩ Hồng sẽ sinh ra hiểu lầm, nghĩ đến việc Lý Dật Phong có phải đang tranh thủ sự ủng hộ của các lãnh đạo trung ương hay không. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng chỉ là con cháu của Lưu gia, không có khả năng xen vào việc của ba mình, nhưng ít nhất cũng có tác dụng giật dây bắc cầu.
Có những thời điểm, nước cờ đầu rất là quan trọng.
Vả lại, Lý Dật Phong dựa vào cái gì mà nhờ vả Lưu gia?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chuyện này cũng thật là trùng hợp. Dượng út của tôi là Mã Quốc Bình trước kia cũng công tác tại Ủy ban Kế hoạch quốc gia, sau được điều đến ban Tổ chức Trung ương. Dĩ nhiên ở Ủy ban kế hoạch quốc gia cũng có vài đồng nghiệp cũ. Như vậy đi, để tôi liên lạc với dượng út xem có thể giúp được hay không. Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Lý đến Bắc Kinh thì sẽ giới thiệu cho hai người quen biết.
Lý Hâm không khỏi mừng rỡ, lập tức nói:
- Nếu được như vậy thì thật là quá tốt.
Cái gọi là giới thiệu người quen ở Ủy ban kế hoạch quốc gia cũng chỉ là cái cớ. Chỉ cần Mã Quốc Bình đồng ý gặp mặt Lý Dật Phong thì cũng là một tín hiệu tốt rồi, chứng minh Lưu gia đã đồng ý tiếp nhận Lý Dật Phong.
Nghĩ đến uy danh hiển hách cùng với quyền chức của ông cụ Lưu ở trung ương, Lý Hâm trong lòng kích động không ngừng. Nếu có thể thật sự dựa vào Lưu gia thì tiền đồ của Lý Dật Phong có thể nói là được trải gấm.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại.
Lý Hâm không nghĩ rằng Lưu Vĩ Hồng sẽ gọi điện thoại trước mặt y. Trong khoảng thời gian ngắn, y không thể tin được. Động tác này của Lưu Vĩ Hồng quả thật là có ý nghĩa rất lớn, chân chính xem Lý Hâm là một người bạn tri tâm.
Nhưng có một điều mà Lý Hâm không biết. Khi Lưu gia đã định ra lập trường "Tự thành lập hệ thống" thì Lưu Vĩ Hồng thật sự muốn ông cụ tiến lên phía trước, tập hợp lại những cán bộ cấp cao có năng lực vây xung quanh Lưu gia. Đây cũng có thể nói là nhiệm vụ cấp bách nhất của Lưu gia trong chính trị vài năm gần đây.
Trước khi quay ngược lại thời gian, bởi vì ông cụ từ trần, Lưu Thành Thắng hai lần đứng sai đường nên làm cho Lưu gia hoàn toàn bị loại ra. Hiện tại Lưu Vĩ Hồng đã tái sinh, việc đứng sai hàng sẽ được giảm đến mức thấp nhất. Lần đầu tiên đứng sai hàng thì dưới sự can thiệp của Lưu Vĩ Hồng, tình trạng đã hoàn toàn thay đổi. Lưu Vĩ Hồng tin tưởng, lần đứng sai hàng tiếp theo này cũng sẽ như vậy.
Chỉ cần không đứng sai hàng, việc Lưu gia bị nguy hiểm sẽ không còn tồn tại. Nhưng như thế vẫn còn chưa đủ. Nếu muốn "tự lập môn hộ", sau khi ông cụ qua đời vẫn có thể giữ được thực lực hung mạnh và sự ảnh hưởng thì việc có được đội trung tâm của chính mình là rất quan trọng.
Tuổi của Lý Dật Phong rất thích hợp, vị trí lúc này cũng khá. Nếu nhét ông ta vào đội trung tâm của Lưu gia thì rất có tác dụng. Thứ nhất, có thể làm cho thực lực của Lưu gia lớn mạnh. Thứ hai có thể cung cấp một trợ thủ nhất định trên con đường phát triển sau này của Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng tiếp tục ở lại tỉnh Sở Nam thì trợ lực này rất hữu hiệu. Lưu Vĩ Hồng cũng muốn thông qua hành động này, tiến thêm một bước đột phá địa vị của mình ở Lưu gia.
Dựa theo lời nói của đời sau, đây chính là điển hình của "Sách lược đa doanh"
Chính vì suy xét như vậy, Lưu Vĩ Hồng mới quyết định gọi điện thoại ngay trước mặt Lý Hâm, khiến Lý Hâm và Lý Dật Phong xem mình là một ân nhân, tình hữu nghĩ giữa đôi bên cũng tiến thêm một bước.
Người tốt làm chuyện tốt thì Phật sẽ đưa đến tây thiên.