Quan Gia

chương 595: không tiện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 595: Không tiện

Chu Ngọc Hà buồn chán ngồi cạnh bồn hoa dưới lầu của ký túc gần nửa tiếng rồi

Đèn đường quá mờ, không xem được sách.

Nhưng không thể quay về ký túc xá.

Thật sự Đại học Ninh Thanh bây giờ cũng dần dần “hiện đại hóa”, và tiến lên “đa dạng hóa”, cách đó không xa còn có một quán cà phê, chỉ cần đi bộ vài phút là tới, Chu Ngọc Hà không có tâm trạng kia.

Một mình ngồi uống cà phê trong quán cà phê cũng thật vô vị

Chu Ngọc Hà khẽ thở dài, liếc mắt nhìn ký túc xá, phát hiện ra ánh đèn đã tắt, khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên ửng hồng.

Hay là đi tới biệt thự Giang Tân nghỉ một đêm, đêm nay nên để bọn họ ở ký túc xá thì tốt hơn.

Chu Ngọc Hà trong lòng nghĩ như vậy.

Cái biệt thự Giang Tân kia rất sang trọng, nhưng Chu Ngọc Hà hầu như không bao giờ đến đó một mình, chỉ ngoại trừ ngẩu nhiên, bây giờ mà đi, chỉ sợ càng thêm cô đơn.

Do dự suy nghĩ, Chu Ngọc Hà cuối cùng quyết định vẫn là đi đến quán cà phê ngồi là được rồi, chắc là bọn họ cũng không thật sự trải qua cả đêm, dù sao ký túc xá trường học cũng có quy định, bác gái quản ký túc xá chắc chắn cũng không để tình trạng này xảy ra.

Chu Ngọc Hà đang chuẩn bị đứng dậy, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy hình như có một người đến bên cạnh mình, không đợi cho Chu Ngọc Hà hồi phục trở lại thì đã thấy có một cánh tay chắc khỏe đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của mình.

- Á…

Vì quá bất ngờ mà Chu Ngọc Hà gần như kêu lên.

- Không được kêu.

Bên tai vang lên một giọng nói hung dữ nhưng lại rất quen thuộc.

Chu Ngọc Hà toàn thân mềm nhũn, thật sự muốn cấu hắn vài cái nhưng cho dù thế nào cũng không còn chút sức lực nào hết.

- Cái anh này, tại sao lại xấu xa như thế chứ?

Tấn công bất ngờ lại dọa cho Chu Ngọc Hà sợ đến nỗi tim đập loạn cả lên, đích thị là Chủ tịch thị xã Lưu. Đến Đại Ninh rồi tự nhiên lại muốn đến tìm Chu Ngọc Hà, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cô ấy ở dưới lầu của ký túc xá, ngồi bên cạnh bồn hoa với tâm trạng dường như đang buồn chán, điều này đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, thật là không tin nổi.

Dường như chưa nhìn thấy bộ dạng buồn chán của Chu Ngọc Hà bao giờ.

Đã xảy ra chuyện gì?

Ngay lúc đó Lưu Vĩ Hồng nảy sinh ý tưởng muốn hù dọa cho Chu Ngọc Hà một trận. Ra vẻ lấy trò đùa của mình để đùa người phụ nữ của mình làm niềm vui. Vì thế mà Chu Ngọc Hà bị như vậy.

Cảm thấy cả thân Chu Ngọc Hà đều mềm nhũn, tư tưởng “háo sắc” của Lưu Vĩ Hồng lại nổi dậy, cánh tay siết chặt lại, muốn ôm lấy toàn bộ thân hình mềm mại của Chu Ngọc Hà đặt trên đùi mình. Vừa lúc đó thì thấy đau nhói bên hông. Vì cũng bị bất ngờ không kịp phòng, Chủ tịch thị xã Lưu đau đến mức nghiến chặt răng lợi, cánh tay mềm ra và đành phải từ bỏ ý nghĩ háo sắc kia.

- Anh là cái đồ xấu xa!

Chu Ngọc Hà vừa cấu vào thắt lưng Lưu Vĩ Hồng, vừa nhỏ nhẹ nói, có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi mắng Lưu Vĩ Hồng nhưng trong giọng nói đó cho dù như thế nào cũng thể hiện niềm bất ngờ và vui sướng.

Cái anh này đúng là Gia Cát Lượng, liệu sự như thần. Biết mình đang chán muốn chết nên phái quân thần đến.

- Ái chà, em bây giờ cứ việc cấu, dùng sức mà cấu nhưng mà anh cảnh cáo em nhé, anh rất hẹp hòi đó. Em cấu anh tàn nhẫn như thế nào thì anh trả thù cũng tàn nhẫn như thế.

Chủ tịch thị xã Lưu cố nén đau đớn, khổ sở nói nhưng vẫn cười ác ý.

- Anh xấu lắm…tại sao lại dọa em?

Chu Ngọc Hà thật sự “sợ hãi” thật sự dùng hết sức của đầu ngón tay, lại còn giả bộ không vui vẻ gì mà nổi giận với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng liền cười ầm lên, đột nhiên nâng mặt cô ta lên, hôn một cái.

Những lúc mà Chu Ngọc Hà giọng điệu như đứa trẻ nói với hắn, chứng minh rằng đó là lúc trong lòng Chu Ngọc Hà vui nhất.

Chu Ngọc Hà mặt ửng đỏ nhẹ nhàng đẩy hắn ra, trợn mắt nói:- Nên chú ý một chút, đây là trường học mà…

Lưu Vĩ Hồng nhẹ giọng cười nói:- Như thế thì có gì chứ? Huống hồ không có ai quen biết anh, anh đoán rằng người quen biết em cũng không nhiều phải không, Chu đại tiểu thư?

Chu Ngọc Hà cũng thấy có chút buồn cười, xem ra cô nghiên cứu sinh tại Đại học Ninh Thanh cũng gần 2 năm rồi, người quen biết cô cũng không nhiều. Chu Ngọc Hà bình thường lại ít đi ra ngoài nên bạn bè càng ít.

Lưu Vĩ Hồng ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Chu Ngọc Hà, ngồi ở trên bồn hoa nhưng có chút ngạc nhiên hỏi:- Này, tại sao lại một mình ngồi ở đây? Không trở về ký túc xá đi?

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Ngọc Hà đỏ ửng lên, bĩu môi nói:- Không tiện!

- Không tiện?

Lưu Vĩ Hồng càng thêm ngạc nhiên.

- Vâng, cái đó… Bạn trai của Lý Phỉ đến, Lý Phỉ lại là bạn cùng phòng của em…

Chu Ngọc Hà nhẹ giọng nói, dường như hơi ngượng ngùng.

Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi đã muốn cười lớn lên, xem ra còn phải chú ý trường hợp này, dù đã cố gắng kìm nén nhưng cũng cười ha hả nói:- Hóa ra là bị người ta đuổi ta ngoài. Anh thấy bọn họ cũng đúng thật là, tại sao lại chiếm mất ký túc xá chứ? Không biết đi ra ngoài sao? Khách sạn thiếu gì chứ?

Chu Ngọc Hà lập tức trợn mắt, kìm không nổi muốn cấu hắn mấy cái, hầm hừ nói:- Anh nghĩ là mọi người ai cũng giống anh ….

Nói xong Chu đại tiểu thư bất chợt cảm thấy hơi bất nhã, nên không tiện nói.

Lưu Vĩ Hồng liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng lầu ký túc xá:- Một, hai, ba, bốn, năm, là tầng ký túc thứ 5, ha ha, đèn trong phòng đều tắt rồi, như thế còn không giống nhau?

Chu Ngọc Hà bị “phơi bày nỗi đau”, lập tức bối rối, cuối cùng chịu không nổi mạnh tay véo hắn một cái.

Lưu Vĩ Hồng trong lòng mừng rỡ.

Hắn chính là thích Chu Ngọc Hà bộc lộ tính cách tự nhiên giống trẻ con như thế này mới đáng yêu. Chu Ngọc Hà bình thường quá lạnh lùng.

- Đi thôi, đêm nay không làm phiền người ta nữa. Làm người mà, cần phải thức đêm thôi.

Lưu Vĩ Hồng cười hì hì nói.

- Không đi!

Chu Ngọc Hà lườm hắn một cái, hầm hừ nói.

- Có thật là không đi?

Lưu Vĩ Hồng nghiêng đầu nhìn cô ta, nét mặt tươi cười, làm thế nào thì cũng giống như là không có ý tốt.

Chu Ngọc Hà tim đập loạn lên, cảm thấy “không ổn”, còn trợn mắt cứng rắn nói hai chữ “không đi”.

- Ha ha…

Chủ tịch thị xã Lưu lạnh lùng phá lên cười, một cánh tay bỗng nhiên đã ôm chặt lấy ngang eo Chu Ngọc Hà.

- Này …

Chu Ngọc Hà đang bị bất ngờ, tuyệt vọng đấu tranh, cô nắm lấy hai tay đấm mạnh vào ngực Lưu Vĩ Hồng.

- Anh…anh mau buông ra, không mọi người nhìn thấy hết…

Chu Đại tiểu thư giận giữ hét lên, nhưng bỗng nhiên giọng điệu hạ thấp xuống, chỉ sợ thu hút sự chú ý của người khác, và dường như đang sợ là bác sĩ Chu ngoan hiền như thế mà bị học sinh nhìn thấy một người đàn ông ôm cô trong trường học thì liệu còn sống được hay không?

- Có đi không?

Lưu Vĩ Hồng tuyệt nhiên không để ý đến, chỉ nhìn cô ta, mỉm cười đầy ẩn ý.

Cái tên này, quá bừa bãi rồi!

Như thế này còn là Chủ tịch thị xã sao?

Chẳng lẽ phải làm Chủ tịch tỉnh thì mới biết “kiềm chế” một chút.

Chu Ngọc Hà giận đến nỗi chân răng đều cảm thấy ngứa hết cả lên, chỉ muốn cắn cho hắn mấy cái nhưng “trước mặt đám đông” thế này thì đúng là không dám. Chu Ngọc Hà hiểu quá rõ tính cách của Lưu Vĩ Hồng rồi, nếu cô thật sự dám cắn thì Lưu Vĩ Hồng cũng dám ôm như vậy đi đến cổng trường.

Thấy đùa cô ta như thế cũng đủ rồi, Lưu Vĩ Hồng mới cười hi hi thả thân hình nhỏ bé của cô ta xuống nhưng vẫn còn ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, dường như chỉ sợ Chu Ngọc Hà "xấu hổ và giận dữ" mà bỏ chạy đi. “Kế hoạch lớn” của Chủ tịch thị xã Lưu đêm nay, không khéo lại bị bỏ đi.

- Anh à, khi nào anh mới đứng đắn một chút? Luôn luôn làm càn như thế, có giống như bộ dạng của Chủ tịch thị xã không?

Chu Ngọc Hà vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn hắn, hạ thấp giọng nhưng nghiến răng nghiến lợi giáo huấn.

Lưu Vĩ Hồng vươn vai, dường như không thèm để ý đến và nói:- Làm Chủ tịch thị xã cũng không phải là chuyện cả đời, yêu người con gái của mình mới có thể yêu cả đời.

Chu Ngọc Hà lại đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Người đàn ông này không giống với người bình thường khác, luôn có thể làm ình vui vẻ trở lại.

Cười đùa một lúc, Lưu Vĩ Hồng liền kéo tay Chu Ngọc Hà lên xe, đi thẳng đến khách sạn Thiên Hoa. Chu Ngọc Hà hơi ngạc nhiên vì lúc đầu cho rằng hắn sẽ đến câu lạc bộ Duy Đức. Nói thật, sự sang trọng của Câu lạc bộ Duy Đức còn hơn cả Khách sạn Thiên Hoa, đặc biệt môi trường ở đó thì Khách sạn Thiên Hoa không có khả năng sánh bằng được. Tuy nhiên Chu Ngọc Hà cũng không hỏi, tất cả những việc này Chu Ngọc Hà đều nghe theo sự sắp xếp của Lưu Vĩ Hồng.

Thậm chí ngay lúc đầu cô học nghiên cứu sinh ngành tâm lý học này cũng là do nhận được sự cổ vũ của Lưu Vĩ Hồng nên cuối cùng mới quyết định.

Thời gian còn sớm, Chủ tịch thị xã Lưu trái lại cũng không “vội vàng”, nên đi đến quán cà phê trước. Việc này cần phải chú ý đến tâm trạng, đầu tiên cần phải tạo “cảm giác” mới được nếu không Chu Ngọc Hà sẽ cảm thấy có chút miễn cưỡng.

Lưu Nhị Ca từ trước đến nay không miễn cưỡng làm những việc không thoải mái.

Gọi xong cà phê và đồ ăn nhẹ, hai người cùng ngồi sát cạnh nhau, Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng như trước ôm vòng eo nhỏ nhắn của Chu Ngọc Hà, liên miên trò chuyện.

- À, em nói với anh này, bây giờ Đào Hoa kinh doanh càng ngày càng lớn rồi, cô ấy thầu 4 quầy bán hàng nhỏ, hình như còn chuẩn bị nhận thầu phòng chiếu phim ở khu phía Tây, cô ấy đang làm việc với Công ty dịch vụ lao động về việc này.

Trò chuyện với nhau, lại nói đến Hoàng Đào Hoa, Chu Ngọc Hà nói với giọng điệu phấn chấn.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Ồ, bà chủ lớn.

- Vâng, bây giờ Hoa Đào hoàn toàn vượt qua thời kỳ khó khăn rồi. Cô bé còn có ý nghĩ táo bạo là muốn cố gắng phấn đấu, sau này đón bố mẹ ở nông thôn ra Đại Ninh sống.

Chu Ngọc Hà tán thưởng nói. Hoàng Đào Hoa có thể bắt đầu lại cuộc sống, mà càng ngày càng tốt, Chu Ngọc Hà trong lòng cảm thấy rất vui. Ngoài Lưu Vĩ Hồng, có thể coi Hoàng Đào Hoa là một trong những người bạn chân chính của cô.

- Điều này tốt!

Lưu Vĩ Hồng cũng khá cao hứng. Chuyện này có thể coi là công đức viên mãn.

- Giám đốc mới của Công ty dịch vụ lao động rất quan tâm đến cô ấy, em đoán, vẫn là vì thể diện của ông bạn Chương Dịch của anh.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười

Chương Dịch cũng nên tôi luyện nhiều, đến lúc có thể dùng, những việc trên quan trường này tất nhiên không cần đề cập với Chu Ngọc Hà.

Uống xong cà phê, Lưu Vĩ Hồng kéo tay Chu Ngọc Hà, lên thẳng phòng sang trọng trên tầng 8 của khách sạn Thiên Hoa, vừa vào phòng liền nằm trên ghế sô pha, ôm Chu Ngọc Hà trong lòng.

Lần này, Chu Ngọc Hà hoàn toàn không hề ‘kháng cự”, khuôn mặt xinh đẹp chợt ửng hồng.

Nhìn thấy Chu Ngọc Hà có chút nghi ngờ, Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Đêm nay không thể đi đến câu lạc bộ, không tiện.

Chu Ngọc Hà liền giương mày, có chút ngạc nhiên.

- Sao không tiện?

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:- Ba của em cũng đến Đại Ninh và đang sống ở đó.

- Hả…

Chu Ngọc Hà mặt đỏ bừng bừng, kêu lên một tiếng và lập tức đấm Lưu Vĩ Hồng hai cái.

Lưu Vĩ Hồng phá lên cười ha ha, cười rất vui vẻ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio