Quan Gia

chương 629: ông cụ dần dần bình phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 629: Ông cụ dần dần bình phục

Bệnh tình ông cụ cuối cùng cũng đã ổn định, chủ nhiệm điều trị chính thức tuyên bố, đã qua thời kỳ nguy hiểm. Nhưng do ông cụ tuổi tác lớn, trên người còn có vết thương cũ thời chiến tranh, nên bác sĩ đề nghị tốt nhất ở bệnh viện thêm vài ngày, khi nào sức khỏe hoàn toàn hồi phục như cũ hãy xuất viện thì tốt hơn.

Bản thân ông cụ rất ghét ở tại bệnh viện, nhưng không lay chuyển được bác sĩ, đành miễn cưỡng tiếp tục ở bệnh viện dưỡng bệnh.

Đám con cháu thay phiên nhau vào bệnh viện làm bạn nói chuyện phiếm với ông cụ để ông đỡ buồn.

Hôm đó, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cùng vào bệnh viện, đỡ ông cụ tản bộ trong sân.

- Vĩ Hồng à, nghe nói cháu và Vũ Thường đã kết hôn rồi?

Đi được mười phút, gân cốt lưu thông, sắc mặt ông cụ dần dần hồng hào lên, liền hứng thú hỏi.

Vân Vũ Thường đỏ mặt, có chút thẹn thùng.

Lưu Vĩ Hồng cười đáp:- Đúng vậy, ông nội, mấy ngày hôm trước, chúng cháu đã đi nhận giấy đăng ký kết hôn rồi. Tiệc cưới sẽ làm sau.

Vì sao tiệc cưới làm sau, trong lòng ông cụ tất nhiên là biết rõ, cười ha hả nói:- Nhận giấy đăng ký kết hôn thì đã chính thức là một đôi rồi, tốt lắm. Tiệc cưới không làm thật ra cũng chẳng sao cả, hồi đó chúng ta chỉ cần mấy chiến hữu ngồi lại với nhau, ăn chút bánh kẹo cưới, hạt dưa đậu phộng, coi như là tiệc cưới rồi. Cha cháu, các bác cháu cũng chẳng tổ chức tiệc cưới.

Lưu Thuần Hồng vội vàng nói:- Ông nội, giờ là thời đại mới, cuộc sống quần chúng nhân dân đã biến hóa long trời lở đất, cung ứng vật tư vô cùng phong phú , mọi người cùng tập trung lại ăn một bữa, thật náo nhiệt, cũng là một chuyện vui mà!

Kỳ thật Lưu Vĩ Hồng cũng không nhất định phải tổ chức tiệc cưới. Đời trước, Phó nghiên cứu viên Lưu hơn bốn mươi tuổi vẫn là một tên lưu manh, đối với tiệc cưới náo nhiệt ồn ào, nói thật là cũng hơi co đầu rụt cổ. Nhưng không biết Vân Vũ Thường nghĩ như thế nào, nên cũng không dám “tự tiện” trả lời. Dù sao cả đời người kết hôn một lần, phụ nữ cả đời mới được làm cô dâu mới một lần, không mặc áo cưới đẹp đẽ một chút, có thể cũng sẽ hối tiếc.

Ông cụ cũng không kiên quyết, mỉm cười nói:- Được, chuyện này, ông sẽ không quyết định thay các cháu, các cháu cứ tự quyết định đi. Cô bé à, con không tệ chút nào, Vĩ Hồng thật tinh mắt!

Ánh mắt nhìn Vân Vũ Thường cũng rất thân thiết, mang theo sự yêu mến sâu sắc.

Lúc ông cụ bệnh nặng nằm viện, Vân Vũ Thường dứt khoát cùng Lưu Vĩ Hồng kết hôn, thái độ vô cùng kiên quyết. Ông cụ rất khen ngợi. Cùng chung hoạn nạn, là phẩm chất ông cụ và người thế hệ trước coi trọng nhất. Có thể nói, biểu hiện này của Vân Vũ Thường khiến ông cụ rất mãn nguyện.

Vân Vũ Thường vội nói:- Ông nội, con và Vệ Hồng cùng nhau lớn lên, con hiểu anh ấy, biết anh ấy là cái người chính trực, con nguyện cùng anh ấy sống cả đời này.

Ông cụ liên tục gật đầu, nhẹ nhẹ vỗ tay Vân Vũ Thường, vô cùng vui mừng.

Đi thêm vài phút nữa, thấy trán ông cụ lấm tấm mồ hôi, Lưu Vĩ Hồng liền nói:- Ông nội, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, cháu sẽ báo cáo với ông một số thay đổi ở khu Giáp Sơn.

Đây cũng là vấn đề Lưu Vĩ Hồng muốn gặp báo cáo với ông nội.

Ông cụ mỉm cười vuốt cằm, dưới sự giúp đỡ của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, ngồi xuống chiếc ghế trong đình hóng mát, Vân Vũ Thường liền xoay người về phòng nghỉ pha trà, Lưu Vĩ Hồng lấy tờ báo “Nhật báo Sở Nam” trong cặp ra.

Phóng viên “Nhật báo Sở Nam” ở khu Giáp Sơn phỏng vấn mấy ngày, sau đó đã đăng lên báo một bài viết dài, kể lại vô cùng tỉ mỉ miêu tả những thay đổi kinh người ở khu Giáp Sơn hai năm gần đây. Bài viết này màu sắc rực rỡ, còn đăng thêm hai tấm hình.

Lưu Vĩ Hồng mở tờ báo ra.

Ông cụ mỉm cười nói:- Ồ, chuyện của khu Giáp Sơn, được đăng lên cả “Nhật báo Sở Nam” sao?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Đúng vậy, thưa ông nội. Khu Giáp Sơn hai năm gần đây đã xảy ra nhiều biến hóa lớn, đã trở thành “Khu minh tinh” của Sở Nam rồi. Để cháu đọc báo cho ông nghe.

Khi ông cụ còn khỏe, nghe thư ký đọc báo chí, đọc văn kiện là "bài tập bắt buộc "mỗi ngày, mãi cũng thành thói quen rồi.

Vân Vũ Thường đã pha trà xong đem đến, nhẹ nhàng ngồi một bên, nghe Lưu Vĩ Hồng đọc báo.

Bài viết trên “Nhật báo Sở Nam” rất dài, chia làm hai phần, đăng hai kỳ báo, thực sự đọc nguyên văn, ít nhất cũng mất hai tiếng, ông cụ bệnh nặng chưa lành, không thể mệt nhọc như thế. Cho nên Lưu Vĩ Hồng chỉ lựa chọn trọng điểm, đọc cho ông cụ nghe.

Cũng may tình hình khu Giáp Sơn hắn vô cùng quen thuộc, thông tin nào là trọng điểm, thông tin nào là văn chương kiểu cách, hắn phân biệt rành mạch, lựa chọn trọng điểm đương nhiên cũng vô cùng thích hợp, đem những thay đổi khu Giáp Sơn hai năm gần đây triển hiện đầy đủ trước mắt ông cụ.

- Thu nhập tài chính gia tăng tám mươi lần?

Suy nghĩ của ông cụ vô cùng nhạy bén, lập tức liền đưa ra nghi vấn của mình.

Sau khi kiến quốc, ông cụ rời khỏi quân đội, tiến vào hệ thống chính phủ, luôn làm công tác tài chính và kinh tế, giúp đỡ Đổng lão phân công quản lý tài chính và kinh tế công tác, cống hiến rất nhiều, đối với số liệu tài chính, đặc biệt mẫn cảm.

Trong hai năm, thu nhập tài chính gia tăng tám mươi lần, thật sự là số liệu vô cùng kinh người, khó trách ông cụ phải cảm thấy giật mình .

- Đúng vậy, ông nội. Thu nhập tài chính tăng trưởng, chủ yếu là lợi ích tăng trưởng thu được từ mấy nhà xưởng hiệu quả, nếu để nhà máy thức ăn gia súc, nhà máy cơ khí tính cả vốn phát triển tự giữ của mình thì thu nhập không chỉ dừng lại ở con số này. Nhưng cháu không để cho họ tính như vậy, con số đó quá phóng đại, không có ý nghĩa thực tế. Những thứ chỉ trên hình thức, không làm cũng được…

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng lại giới thiệu kỹ tình hình lần nữa. Dù hắn đã rời khỏi Giáp Sơn hơn một năm, nhưng những số liệu này lại nắm rất rõ, lời nói ra, không trật một chỗ nào.

Vân Vũ Thường liền nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, đem theo chút tự hào.

Biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng lúc này và biểu hiện trước mặt cô hoàn toàn không giống nhau. Cô chỉ cần nói tới số liệu buôn bán cụ thể với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng liền lắc đầu không nghe, chỉ nắm phương hướng, không hỏi chi tiết. Vân Vũ Thường còn tưởng rằng Lưu Vĩ Hồng căn bản không có hứng thú với con số cụ thể. Giờ xem ra, hoàn toàn không phải như vậy. Lưu Vĩ Hồng nắm rõ số liệu cụ thể công việc của mình. Xem điểm chú ý không giống nhau, có lẽ cũng có thể nói, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn tín nhiệm cô, cho nên mới không hỏi.

Người này cũng thực sự là “thiên tài”, chẳng những có cái nhìn độc đáo trong thương nghiệp, nhìn xa trông rộng, trên lĩnh vực chính trị cũng không chút hồ đồ, rất có thành tích. Nếu Lưu Vĩ Hồng không theo chính trị, chuyên tâm kinh doanh, có lẽ gia sản hai người bọn họ hiện nay còn tăng nhiều nữa? Cũng như Lưu Vĩ Hồng từng nói đùa với cô, nếu hắn chuyên tâm kinh doanh thì chẳng có chuyện người giàu nhất thế giới gì hết, hắn chính là người giàu nhất thế giới rồi.

Suy nghĩ kỹ, những lời này cũng không phải khoác lác.

- Ừ, nghe cháu nói vậy thì những nhà máy này thực sự phát huy tác dụng rồi?

Ông cụ cơ trí vô cùng, tình hình Lưu Vĩ Hồng báo cáo là sự thật, hay là qua chế biến thêm mắm dặm muối, vừa nghe có thể hiểu được.

- Đúng vậy, ông nội. Cháu lúc trước quyết định làm hai doanh nghiệp nhà nước này, là muốn kiếm tiền thông qua nhà xưởng, trực tiếp gia tăng thu nhập tài chính cho Ủy ban nhân dân khu. Trừ việc xây nhà xưởng, Giáp Sơn đã cổ vũ quần chúng phát triển mạnh ngành chăn nuôi và phát triển cây công nghiệp với cây lương thực. Tuy nhiên, biện pháp này chủ yếu là làm giàu cho dân. Ở khu và xã, đều không trưng thu quá nhiều thuế của dân. Sở dĩ làm như vậy, xuất phát điểm muốn khiến đa số quần chúng mau chóng hoàn thành tích luỹ ban đầu. Quần chúng giàu có một chút, trong tay có chút tiền, không cần vội vàng. Nghĩ cách tranh lợi với dân là việc chính phủ không nên làm nhất. Giai đoạn hiện nay, quần chúng vừa mới đi bước đầu tiên, tài phú của dân chắc chắn có lợi rất lớn. Đợi khi hầu hết dân chúng đều tích cóp được một khoản nhất định rồi, kinh tế của toàn xã hội sẽ phát triển cực nhanh. Chính phủ tập trung đầu tư hạng mục lớn, nhân dân bổ sung kinh tế sản xuất các ngành khác, đồng thời phát triển, nhất trí phối hợp, kinh tế phát triển mới vững chắc, cân bằng.

Lưu Vĩ Hồng nói không vội vàng không hấp tấp, nhân tiện nêu ý nghĩ chấp chính của mình.

Ông cụ chậm rãi nói:- Theo như cháu nói, ngành sản xuất chiến lược chính phủ tập trung làm, ngành sản xuất khác thả cho nhân dân tham gia?

- Đúng ạ, chính là ý này.

Lưu Vĩ Hồng liên tục gật đầu.

Ông cụ dù sao cũng đứng cao nhìn rộng, tầm nhìn không cực hạn ở một góc, vừa mở miệng đã đứng trên phương diện của cả nước phân tích vấn đề.

- Ừ, đồng chí Hồng Trực Chính hiện nay cũng nghĩ như vậy.

Ông cụ từ chối cho ý kiến nói.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng nhìn ra được, ông cụ kỳ thật là khá khẳng định ý nghĩ này. Thủ trưởng tối cao công khai khen ngợi Phó thủ tướng Hồng hiểu biết về kinh tế, xem ra ông cụ cũng có cái nhìn như vậy. Hơn nữa chủ trương của Phó thủ tướng Hồng dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chống tham nhũng đã cắm sâu trong lòng ông cụ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Phó thủ tướng Hồng đứng trên độ cao toàn cục để thi hành chính sách kinh tế của ông ấy, cháu chỉ ở Sở Nam ném đá vượt sông thôi.

Ông cụ nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói:- Vĩ Hồng, cháu không phải tự coi nhẹ mình. Bất luận chuyện gì, chỉ cần phương hướng đúng rồi, cuối cùng trăm sông đều đổ về một biển. Cả nước có cách giải quyết cả nước, địa khu có giải quyết của địa khu. Cháu cứ đứng đúng chức trách để làm việc, làm tốt phát triển kinh tế Hạo Dương là không tệ rồi.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:- Vâng, ông nội! Cháu nhớ rồi!

Ông cụ hiền lành nhìn hắn, nói:- Vĩ Hồng à, thanh niên phải cắm được tầng rễ cơ sở, làm đến nơi đến chốn, là rất quan trọng. Cháu chỉ cần làm tốt công tác bổn chức của mình, đó chính là thành tích, không ai lấy đi được. Không cần làm gì quá cao quá xa, chỉ cần cháu có bản lĩnh, luôn có chỗ cho cháu thi triển.

Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị thụ giáo.

Lời này của ông cụ, kỳ thật là lời khen ngợi đối với hắn, kỳ vọng cực cao.

Đang nói chuyện, Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia cùng nhau đến. Trong khoảng thời gian ông cụ nằm viện, Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia đều ở Bắc Kinh, không về cơ sở mình đảm nhiệm. Đây cũng là đạo hiếu người làm con nên làm.

Tuy nhiên hiện nay, sắc mặt Lưu Thành Thắng và Lưu Thành Gia nhìn đều vô cùng nghiêm túc, hai hàng lông mày hơi chau lại, hình như có chuyện gì vô cùng quan trọng xảy ra.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường vội vàng đứng dậy, vẻ mặt tự nhiên cũng trở nên nghiêm túc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio