Quan Gia

chương 691: đừng làm lớn mọi chuyện, với ai cũng không có lợi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 691: Đừng làm lớn mọi chuyện, với ai cũng không có lợi

- Chủ tịch thị xã Lưu, nghe nói Công ty xây dựng số 1 xảy ra chút vấn đề?

Tào Chấn Khởi nâng chén trà lên uống một ngụm, dùng giọng điệu tùy hứng hỏi, tỏ ra dường như mình chỉ vừa mới biết chuyện này không bao lâu. Trên thực tế, vụ án liên quan đến công ty Xây dựng số 1 thị xã Hạo Dương của Đàm Đức Lâm, Tào Chấn Khởi đã sớm chú ý cao độ. Giữa Đàm Đức Lâm và Tôn Hoành, giữa công ty Xây dựng số 1 thị xã và Tổng công ty Xây dựng Hoành Đại vốn là mối quan hệ có nói cũng không thành tiếng và nói sao cũng không rõ ràng. Với sự khôn khéo và mẫn cảm về chính trị của Tào Chấn Khởi thì làm sao ông ta có thể không quan tâm.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:- Đúng vậy, thưa Bí thư Tào, căn cứ vào lời tố cáo trước kia của Tôn Hoành, Đàm Đức Lâm và công ty Xây dựng số 1 thị xã tồn tại vấn đề về kinh tế tương đối nghiêm trọng, hơn nữa Đàm Đức Lâm bản thân là cán bộ đảng viên lại dính líu đến một vài thành phần bất hảo trong xã hội, người này bản chất cũng không được tốt cho lắm. Vào khoảng thời gian trước khi thị xã tiến hành chỉnh đốn lại trị an, bắt một số kẻ lưu manh, trong đó có không ít người cùng Đàm Đức Lâm xưng huynh gọi đệ. Đàm Đức Lâm lợi dụng chức quyền tham ô nhận hối lộ và đã kiếm không ít khoản tiền bất hợp pháp, cung cấp nuôi dưỡng ột đám dân xã hội đen. Hễ ai không thuận gã thì đều bị trả đũa. Quần chúng đối với hành vi của Đàm Đức Lâm rất phẫn nộ.

Hai mắt của Tào Chấn Khởi hơi híp lại một chút.

Lời nói của Lưu Vĩ Hồng nghe như có vẻ hơi mập mờ. Khi thì nói là trước kia Tôn Hoành tố cáo, khi thì đề cập đến những mối quan hệ trong việc chỉnh đốn trị an, rốt cuộc ai mới là đối tượng xui xẻo bị Đàm Đức Lâm ra tay từ phía sau thì khó mà xác định, cứ như đang bố mê hồn trận vậy.

Thậm chí bao gồm cả chuyện Tôn Hoành bị người khác gây sát thương cảnh cáo, nội tình trong đó Tào Chấn Khởi vẫn có chút hoài nghi. Tào Chấn Khởi vẫn không tin dân "Xã hội đen" của thị xã Hạo Dương thật sự có gan to đến mức dám làm ra chuyện như vậy. Chỉ có hai mẹ con Tôn Hoành và Quách Lệ Hồng yếu bóng vía mới tin mà không nghi ngờ gì để rồi sau đó cái gì cũng lộ ra bên ngoài.

Nhưng hiện tại chân tướng của chuyện này rốt cuộc là như thế nào cũng không quan trọng nữa. Quan trọng là Tôn Hoành đã nằm gọn ở cục Công an, và trong tay Lưu Vĩ Hồng đang nắm giữ "Lợi thế" đủ lớn để hắn cùng Tào Chấn Khởi tiến hành đàm phán bình đẳng.

Tào Chấn Khởi bản thân là Bí thư Địa ủy, ai là người quan trọng, ai là người thứ yếu vốn được phân chia rất rõ ràng.

- Nghe nói Đàm Đức Lâm chẳng những có cấu kết với dân xã hội đen mà còn có quan hệ khá thân với vài cán bộ lãnh đạo của thành phố?

Tào Chấn Khởi vẫn dùng thái độ điềm tĩnh hỏi.

Lưu Vĩ Hồng nói:- Đúng là có chuyện này. Hơn nữa còn có quan hệ rất chặt chẽ với Phó Chủ tịch thường trực thị xã Chu Bằng Cử. Họ thường hẹn gặp nhau tại nhà khách Giang Hải, cách một thời gian lại tụ tập một chỗ đánh bài giải trí, còn có cả quan hệ nam nữ. Vụ án này nếu điều tra làm rõ thì rất có khả năng sẽ liên lụy tới rất nhiều cán bộ, tạo ra ảnh hưởng khá lớn.

Nói tới đây Lưu Vĩ Hồng liếc liếc mắt nhìn Tào Chấn Khởi.

Thái độ của Tào Chấn Khởi vẫn không thay đổi, hỏi:- Vậy còn ý kiến phía thị xã các cậu, đã tính toán xử lý như thế nào chưa?

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:- Tạm thời còn chưa tiến hành thảo luận cụ thể, không rõ về phía Bí thư Tống và các đồng chí khác có ý kiến gì khác không.

Tào Chấn Khởi khẽ mỉm cười, nói:- Còn cá nhân cậu có ý kiến gì không?

Lần này, Lưu Vĩ Hồng không vội vã trả lời vấn đề Tào Chấn Khởi đưa ra mà hai hàng lông mày dựng lên, dường như đang suy nghĩ tìm lời để nói.

Tào Chấn Khởi nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, đây là cuộc nói chuyện cá nhân chứ không mang tính quyết định của tổ chức.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:- Bí thư Tào, ý kiến của cá nhân tôi là phải tra tận ngọn nguồn.

Hai hàng lông mày của Tào Chấn Khởi nhảy dựng lên, hỏi:- Tra tận ngọn nguồn? Tra như thế nào để gọi là tra tận ngọn?

- Có thể phân ra hai phương diện để suy xét, thứ nhất đương nhiên là nghiêm túc xử lý, đối với bất kỳ hành vi phạm tội trái với pháp luật nào của cán bộ, mặc kệ người đó chức vụ cao, công lao lớn bao nhiêu cũng không thể nhân nhượng. Nhưng khi thực thi phương pháp cụ thể cho phương diện này vẫn phải chú ý một chút bởi dù sao cán bộ có liên quan đến vụ án cũng khá nhiều và cũng khá phức tạp, không thể liều lĩnh được. Chỉ nhằm vào số ít cán bộ phạm phải vấn đề rất nghiêm trọng mới áp dụng hình thức kỷ luật cưỡng chế. Quan trọng nhất là phải nghiêm khắc khống chế phạm vi và hướng phát triển, tránh việc bị thế lực bên ngoài quấy nhiễu khi vẫn còn đang ở giai đoạn điều tra.

Lưu Vĩ Hồng nói chậm rãi, không vội vàng không hấp tấp, giọng điệu vô cùng chắc chắc.

Nơi khóe miệng của Tào Chấn Khởi tươi cười, lập tức nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, vụ án phức tạp nên có khả năng sẽ mất nhiều thời gian điều tra lấy chứng cứ chứ?

Lưu Vĩ Hồng nói:- Căn cứ tình hình hiện tại phân tích, thời gian điều tra lấy chứng cứ quả thật sẽ khá dài, mất dăm ba tháng để kết thúc vụ án đã là ngắn rồi. Tuy nhiên phá án chủ yếu là dựa vào chứng cớ, nhất là lại có dính líu đến cán bộ lãnh đạo, Đảng viên thì chứng cớ càng cần phải xác thực. Thời gian có dài một chút cũng không quan hệ gì. Dù sao đây cũng không phải là nhiệm vụ phải hoàn thành một cách cứng nhắc.

Tào Chấn Khởi gật gật đầu, nói:- Ừ, nói rất chính xác. Tôi đồng ý với quan điểm này, tin tưởng rằng đồng chí Tống Hiểu Vệ và các đồng chí khác trong Thị ủy cũng sẽ đồng ý.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:- Mặc kệ là điều tra vụ án này ra sao, xét cho cùng cũng là vì kiến thiết kinh tế thị xã Hạo Dương ngày càng phát triển. Bắt người cũng tốt, phạt cũng tốt, tất cả đều không phải là mục đích của chúng ta.

Tào Chấn Khởi lại một lần nữa gật đầu, chuyển sang vấn đề của Tôn Hoành, hỏi:- Chủ tịch thị xã Lưu, vết thương của Tôn Hoành thế nào?

Lưu Vĩ Hồng nói:- Không có trở ngại gì, Tôn Hoành chủ yếu chỉ bị thương ngoài da, người ra tay đối với anh ta rất có chừng mực, chủ yếu là muốn uy hiếp thôi.

- Tuy rằng chỉ bị thương ngoài da nhưng hành vi thế này có tính chất rất nghiêm trọng. Mong cậu đốc thúc bên Cục công an thị xã tăng cường phá án và bắt giam kẻ phạm tội, không thể để tội phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.

Trong mắt Tào Chấn Khởi hiện lên một tia nhìn sắc bén, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Xin Bí thư Tào yên tâm, phần tử phạm tội khẳng định sẽ không thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cho dù thời gian điều tra dài bao lâu, chứng cứ khó tìm thế nào cũng nhất định phải đưa bọn chúng ra pháp luật. Nếu lực lượng ở thị xã chúng tôi không đủ, chúng tôi sẽ cầu viện Địa khu, nếu lực lượng Địa khu vẫn còn chưa đủ thì cũng có thể cầu viện lên Tỉnh.

Hai hàng lông mày của Tào Chấn Khởi nhướng lên, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm khắc.

Lưu Vĩ Hồng ngồi im bất động, nâng chén trà lên uống một ngụm trà, cố tình tỏ ra nhìn mà như không thấy ánh mắt nghiêm khắc của Tào Chấn Khởi.

Ánh mắt của Tào Chấn Khởi lập tức trở nên bình thản, thản nhiên nói:- Chủ tịch thị xã Lưu, còn có chuyện gì khác nữa không?

- Không có, đã quấy rầy Bí thư Tào nghỉ ngơi rồi, thật ngại quá.

Lưu Vĩ Hồng liền đứng dậy, nho nhã lễ phép quay sang Tào Chấn Khởi cáo từ, xoay người bước nhanh ra khỏi hoa viên của căn biệt thự số 2.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Lưu Vĩ Hồng, trên mặt Tào Chấn Khởi không khỏi lộ ra thần sắc cực kỳ phức tạp.

Sau khi Lưu Vĩ Hồng rời đi, Tào Chấn Khởi lại ngây người ngồi một mình ở đình hóng mát thật lâu, hút thuốc liên tục, mãi cho đến khi sắc trời chuyển sang tối đen. Quách Lệ Ngọc sợ chồng buổi tối bị cảm lạnh nên đến đình hóng mát thúc giục, khi đó Tào Chấn Khởi mới chịu đứng dậy đi vào bên trong biệt thự, khi đó tàn thuốc đã vứt đầy đất.

Trước giờ thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Tào Chấn Khởi rất có quy tắc, ăn xong cơm chiều, xem tin tức, nếu không phải đi xã giao tiếp khách thì trở về thư phòng xử lý một vài công vụ hoặc xem sách. Hôm nay thì ông ta trực tiếp vào thư phòng.

Vừa mới bước vào không bao lâu, điện thoại trên bàn làm việc liền vang lên.

- Xin chào!

Tào Chấn Khởi ngừng một chút, mới bắt điện thoại lên.

- Chấn Khởi!

Đầu điện thoại bên kia vang đến giọng nói của Phó bí thư tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa.

- Chủ nhiệm Phương, chào ngài.

Giọng điệu của Tào Chấn Khởi lập tức trở nên kính cẩn.

- Chấn Khởi, chỗ ông xảy ra chuyện gì? Sao lại kinh động lớn như vậy? Một Phó chủ tịch thường trực Địa khu lại cùng bọn lưu manh ở cùng một chỗ, lại còn có gái làng chơi nữa. Ông giáo dục thế nào thế! Anh chàng Tôn Hoành kia là cháu ngoại của vợ ông đúng không?

Phương Đông Hoa lập tức bắn ra hàng loạt lời như pháo ở trong điện thoại, nghe giống như đang chất vấn, nhưng dường như cũng có chút buồn bực.

Tào Chấn Khởi âm thầm hít một hơi thật sâu.

Chuyện này khẳng định sẽ kinh động lên tận trên Tỉnh. Lưu Vĩ Hồng cũng có khả năng tìm đến đám người Lý Dật Phong, Lục Đại Dũng mong được ủng hộ. Việc Phương Đông Hoa lúc này gọi điện thoại tìm ông ta là việc hoàn toàn nằm trong dự kiến.

- Đúng vậy, Chủ nhiệm Phương, đây đúng là tôi giáo dục không nghiêm, tôi xin nhận kiểm điểm với ngài.

Tào Chấn Khởi cũng không biện giải nhiều, gọn gàng và dứt khoát thừa nhận, giọng điệu rất thành khẩn.

Dù sao cũng không giấu diếm được.

Nói sao thì Phương Đông Hoa cũng là lãnh đạo cũ của ông ta, là người ân nên Tào Chấn Khởi cũng không nói dối lừa gạt Phương Đông Hoa, vì làm vậy là đem tảng đá to đập vào chính chân mình, vừa không trượng nghĩa lại vừa ngu xuẩn vô cùng.

Phương Đông Hoa vẫn còn nổi giận đùng đùng, nói:- Chấn Khởi, trong khoảng thời gian này biểu hiện của ông có chút thất thường đấy. Sao lại thế này? Có gì làm ảnh hưởng đến ông vậy? Có phải do chuyện của vợ trước và con riêng?

Tào Chấn Khởi vội vàng nói:- Cảm ơn Chủ nhiệm Phương quan tâm, chuyện đó tôi đã xử lý ổn thỏa rồi.

- Vậy là tốt rồi. Hiện đang là thời điểm mấu chốt như vậy, chỗ ông không thể xảy ra nhiễu loạn. Chuyện to bằng trời thì cũng phải chờ tới khi đại hội Đảng toàn quốc kết thúc rồi tính. Điểm này, trong lòng ông nhất định phải hiểu rõ.

Phương Đông Hoa nghiêm khắc nói.

Tào Chấn Khởi trong lòng hiểu được, vào đại hội Đảng toàn quốc lần này, Phương Đông Hoa có khả năng sẽ được tuyển vào ghế dự khuyết Ủy viên trung ương. Cũng may vừa rồi Lưu Vĩ Hồng cũng đã nói rất rõ ràng chuyện nghiêm khắc điều tra nhưng hoãn xử lý. Trước khi đại hội Đảng toàn quốc diễn ra thì sẽ khống chế vụ án này chặt chẽ trong phạm vi của địa khu Hạo Dương, làm vậy thì đối với tất cả mọi người mới có lợi.

- Tôi hiểu, xin Chủ nhiệm Phương yên tâm.

Tào Chấn Khởi không dám do dự, liền cho Phương Đông Hoa đáp án khẳng định.

- Ừ, nhất định phải chú ý và khống chế tốt.

Giọng điệu của Phương Đông Hoa lúc này mới chậm lại một chút. Đối với năng lực của Tào Chấn Khởi, Phương Đông Hoa vẫn không nghi ngờ.

Thoáng do dự một chút, Tào Chấn Khởi liền hỏi dò:- Chủ nhiệm Phương, các đồng chí lãnh đạo khác trên Tỉnh đối với vụ án này có chỉ thị cụ thể gì không?

Phương Đông Hoa lại hỏi ngược lại:- Ông hy vọng họ có động tĩnh gì?

Tào Chấn Khởi có chút ngượng ngùng, không biết nên trả lời Phương Đông Hoa như thế nào.

- Ông không cần lo lắng các lãnh đạo khác có chỉ thị gì, làm tốt chuyện của mình là được. Đừng làm nháo nhào mọi thứ, vì làm lớn mọi chuyện thì không ai được lợi gì.

Phương Đông Hoa lập tức nói.

- Vâng, tôi hiểu. Xin Chủ nhiệm Phương yên tâm.

Tào Chấn Khởi lại một lần nữa cam đoan với Phương Đông Hoa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio