Quan Gia

chương 698: hoảng sợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 698: Hoảng sợ

Sau khi kết thúc hội nghị UBND Thị xã, Lưu Vĩ Hồng vốn định mời Hùng Quang Vinh đến văn phòng mình một lúc, bàn bạc một chút về bố trí công việc thời gian tới, tất nhiên cũng muốn mở rộng quan hệ. Không ngờ Phó chủ tịch Thị xã Lý Tác Thư lại đến, trên mặt khoe khoang thậm chí còn có nụ cười lấy lòng.

Điều này trước đây, rất hiếm thấy.

Lý Tác Thư cho dù gặp mặt Bí thư Thị ủy Tống Hiểu Vệ cười cũng không rạng rỡ như thế.

Thực sự trong lòng Phó chủ tịch Thị xã này, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng, chắc chắn vượt xa Tống Hiểu Vệ, trong sự hoảng hốt, dường như Lưu Vĩ Hồng mới là số một của Thị xã Hạo Dương.

Một người có thể loại trừ Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật, Phó Chủ tịch thường vụ Thị xã, người chị vợ ngang ngược của Bí thư Địa ủy, rất khó không khiến người khác kính sợ.

- Chủ tịch Thị xã, hiện nay ngài có thời gian không? Tôi có chút việc muốn báo cáo với ngài?

Lý Tác Thư hơn 50 tuổi rồi, tuổi cũng lớn gần gấp đôi Lưu Vĩ Hồng, lại sử dụng kính ngữ.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:Vâng, mời đồng chí Tác Thư cùng vào văn phòng tôi nhé.

- Ai, vâng vâng…

Lý Tác Thư liên tục gật đầu, bám sát theo sau Lưu Vĩ Hồng, luôn duy trì một khoảng cách một người, nhắm mắt theo đuôi.

- Chủ tịch Thị xã, không làm phiền ngài chứ?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Đồng chí Tác Thư nói gì vậy, thời gian làm việc, đương nhiên là phải thảo luận công việc rồi, nói cái gì phiền hay không phiền?

Thật ra, đây cũng là kết quả Lưu Vĩ Hồng không muốn thấy. Hiện nay hắn có thể nói thế mạnh đạt tới cực điểm rồi, đoán chừng trong chính quyền Thị xã này, dù hắn nói sao, tất cả cấp dưới đều chấp hành vô điều kiện, tuyệt nhiên không phản bác nửa lời. Tình hình này, lợi hại đều có.

Mặt có lợi, tất nhiên là các chính sách phát triển kinh tế hắn định ra, thuận lợi đi đến quán triệt thực hiện, khả năng suy giảm được giảm xuống thấp nhất. Mặt bất lợi là, không ai dám đưa ra ý kiến với hắn. Dù Lưu Vĩ Hồng có thể đoán trước được 20 năm tương lai cũng không thể đảm bảo các quyết định của chính hắn đều chính xác tuyệt đối. Sai lầm nhất định cũng xảy ra. Nếu như mọi người đều không dám nói, không dám chỉ ra sai lầm của hắn, đối với công việc cũng không hữu ích như vậy.

Chỉ là Lưu Vĩ Hồng rất rõ, muốn thay đổi tình hình này, còn cần thêm thời gian. Lúc này chỉ có thể tận dụng hết uy vọng cực cao của mình, thúc đẩy vài chính sách quy hoạch tốt, đẩy nhanh sự phát triển kinh tế của Thị xã Hạo Dương. Đợi thời gian dài rồi, hẳn sẽ thay đổi một chút. Ít nhất Hùng Quang Vinh có khả năng đưa ra ý kiến của chính mình.

Lý Tác Thư có chút ngượng ngùng, muốn cố gắng khôi phục một chút thái độ uy nghiêm của chính mình, lại bất kể thế nào cũng khó làm được. Ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, dây thần kinh cười đã bị cố định ở độ cong nào đó, rất khó đổi. Vẻ mặt “kì lạ” này trên con đường làm quan của Lý Tác Thư, rất ít hiện ra.

Hai người tới phòng làm việc của Chủ tịch Thị xã, Lưu Vĩ Hồng rất nhiệt tình mời Lý Tác Thư ngồi ở ghế sô pha của phòng khách, Hướng Vân vội lấy một tách nước trà cho Lý Tác Thư, trong mắt rõ ràng kèm theo sự phấn chấn.

Lúc này Lý Tác Thư khẩn cấp tìm Lưu Vĩ Hồng báo cáo công việc, Hướng Vân gần như đoán được cô muốn nói điều gì. Xem ra Uyển Hồng Thu rất nhanh có thể đủ năng lực giữ chức chính vị Văn phòng UBND Thị xã.

Chuyện này từng có một dạo đồn đại, vì việc tai nạn mỏ 72, lại ngừng công kích. Hiện nay ván cờ thắng bại đã rõ ràng, uy vọng của Lưu Vĩ Hồng như mặt trời ban trưa, Lý Tác Thư cũng không do dự nổi.

Sau khi Hướng Vân ra ngoài, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hỏi:- Đồng chí Tác Thư, có việc gì muốn thương lượng, mời nói!

- Chủ tịch Thị xã, là như thế này…khoảng thời gian này, các đồng chí của hệ thống pháp luật chính trị đã tiến hành chỉnh đốn trị an của toàn Thị xã, bắt giữ rất nhiều phần tử phạm tội, hoạt động ngày đêm liên tục, đã hai ba tháng rồi, công việc rất vất vả. Hiện nay lại là thời điểm khí hậu nóng bức nhất trong cả năm, ngài thấy có nên thăm hỏi các đồng chí của cơ quan chính pháp.

Lý Tác Thư cẩn thận nói, ý xin chỉ thị rất rõ ràng.

Cô là Phó chủ tịch Thị xã được phân công quản lí công việc chính pháp, tuy hầu hết thời gian chỉ trên danh nghĩa, nhưng đưa ra kiến nghị như thế cũng xem như là việc trong phạm vi công việc của mình.

Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:- Đúng đúng, đồng chí Tác Thư, kiến nghị này rất tốt, là sơ sót của tôi. Thăm hỏi này có thể lập tức tiến hành. Đồng chí Tác Thư hãy bố trí cụ thể, chúng ta cùng đi thăm hỏi.

Lý Tác Thư liền lộ ra vẻ rất vui mừng, liền liên thanh nói:- Được được, tôi lập tức sắp xếp.

Lưu Vĩ Hồng nói:- Đồng chí Tác Thư, kiến nghị thế này rất tốt, về sau phải thường xuyên đề ra. Tôi có lúc công việc rất bận, một số việc dễ dàng sơ sót, sau này còn phải dựa vào các đồng chí nhắc nhở nhiều.

- Chủ tịch Thị xã quá khiêm tốn rồi. Vừa rồi trong hội nghị Chủ tịch Hùng cũng đã nói, chúng tôi đều tràn đầy cảm xúc. Chủ tịch Thị xã không những là người trẻ tuổi nhất của chính quyền, cũng là nhân vật số một rất có trách nhiệm cần mẫn đối với công việc nhất, rất đáng để mọi người chúng tôi học tập. Chỉ cần mỗi một cán bộ Hạo Dương chúng ta, có thái độ nghiêm túc bằng 1/10 của Chủ tịch Thị xã, các công việc của chúng ta sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lý Tác Thư vội vàng nói, êm dịu như sóng triều.

Lưu Vĩ Hồng xua tay, nói:- Đồng chí Tác Thư, đồng chí đề cao tôi quá rồi, tôi không hoàn mĩ như vậy. Đồng chí Quang Vinh lúc nãy cũng nói rồi, không có người nào mười phân vẹn mười, ai cũng có khuyết điểm. Hi vọng về sau đồng chí Tác Thư chỉ ra nhiều khuyết điểm và sai lầm của tôi, tôi vô cùng hoan nghênh.

- Vâng, vâng, nhất định, nhất định… Chủ tịch Thị xã, vẫn còn một việc, tôi cũng muốn báo cáo với anh, có liên quan đến chính tôi. Vài năm nay tôi luôn kiêm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng UBND Thị xã, nhưng trên thực tế, công việc thường ngày của văn phòng UBND , cơ bản đều do đồng chí Uyển Hồng Thu bố trí, tôi chỉ trên danh nghĩa thôi. Chủ tịch Thị xã cũng biết, công việc kia của tôi, cũng rất bận, nhiều lúc thiếu mức phân thân. Tôi muốn Chủ tịch Thị xã thôi chức kiêm nhiệm Chủ nhiệm văn phòng UBND, yên tâm làm tốt công việc chính là Phó chủ tịch Thị xã, đồng thời cũng cho các đồng chí khác một cơ hội rèn luyện. Xin Chủ tịch Thị xã xem xét yêu cầu này của tôi.

Lý Tác Thư lập tức đưa ra yêu cầu từ chức.

Lời nói này tất nhiên cũng nằm trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng.

Lý Tác Thư nếu không từ chức thì thật có chút không có mắt nhìn, ẩn ý muốn đối nghịch với ý của Lưu Vĩ Hồng. Thị xã Hạo Dương trong lúc này, đối nghịch với Lưu Vĩ Hồng, hậu quả cũng không biết nghiêm trọng sao nữa. Lý Tác Thư tự nhận thấy không gánh được hậu quả như thế này.

Vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng liền trở nên nghiêm túc, dù sao đây cũng là lời nói nghiêm túc. Trầm ngâm một chút, Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:- Ừ, đồng chí Tác Thư nói rất có lí, sức lực của mỗi người quả thật cũng có hạn, công việc được phân công quản lí quá nhiều, khó bề làm tốt được tất cả. Trên nguyên tắc, tôi đồng ý với ý kiến của cô, nhưng việc này cần mọi người cùng thương lượng một chút… Thảo luận trong hội nghị UBND Thị xã lần sau nhé. Đến lúc đó mời đồng chí chính thức lên tiếng.

Lý Tác Thư như trút được gánh nặng, liên tục gật đầu.

Sau đó, Lý Tác Thư lại đơn giản báo cáo cho Lưu Vĩ Hồng về tình hình tiến triển công việc của vài dự án quan trọng mà mình phân công quản lí trong thời gian gần đây, liền lập tức lễ phép cáo từ mà đi. Lưu Vĩ Hồng tự mình đứng dậy tiễn.

Hướng Vân liền vội tiến vào thu dọn, lau chùi một chút.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi buồn cười. Hướng Vân này, dù sao cũng trẻ hơn, lại không được bình tĩnh gì cho lắm, liên quan đến tiền đồ của “bà xã”, thì lộ ra vẻ khó coi vô cùng.

- Hướng Vân, anh có thể tiến bộ một chút không?

Lưu Vĩ Hồng ngồi trở lại sau bàn làm việc, cười trêu chọc Hướng Vân một câu. Hiện nay tâm tình của Lưu Vĩ Hồng rất tốt, tất nhiên là muốn trêu đùa người thân cận bên cạnh, cho thoải mái một chút.

Hướng Vân biết Lưu Vĩ Hồng nhìn thấu lòng mình, cũng không toát mồ hôi, gãi đầu, cười hi hi, dáng vẻ không biết xấu hổ.

Lưu Vĩ Hồng từ hộp thuốc lá lấy ra một điếu cho lên miệng, Hướng Vân tiến lên trước vội châm lửa cho Chủ tịch Thị xã, dáng vẻ như con chó.

- Nói thật nhé, Uyển Hồng Thu công việc trong thời gian này rất đắc lực, không hề kém so với Vương Trác Lập. Tôi muốn nói, Hướng Vân, anh còn phải học tập cô ấy nhiều. Uyển Hồng Thu hào phóng hơn anh, thằng quỷ nhà anh không nên chỉ biết cân nhắc lòng dạ hẹp hòi, phải ngẩng đầu lên phải xem xét xung quanh, mở rộng tầm nhìn.

Hướng Vân lại gãi gãi đầu, cười nói:- Đó là người ta có người cha tốt mà, đánh kiểu mưa dầm thấm đất, đã chịu không ít ảnh hưởng.

Lưu Vĩ Hồng liền trừng mắt nhìn anh ta, không hài lòng nói:- Đó là cái cớ. Tôi thấy, nếu anh không tiến bộ hơn, cả đời này e rằng đều không vượt được Uyển Hồng Thu. Mùi vị của vợ quản tốt lắm sao?

Hướng Vân vội thẳng người, nghiêm trang nói:- Chủ tịch Thị xã, tôi muốn cầu tiến! Tôi không thể cả đời bị bà xã chèn ép!

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi:- Thật muốn tiến tới?

- Thật muốn tiến tới, xin Chủ tịch Thị xã cho tôi một cơ hội.

Thân hình nhỏ nhắn của Hướng Vân càng thẳng thêm, càng nói rất quyết tâm.

Lưu Vĩ Hồng lại cười. Dù nói sao, đầu óc của Hướng Vân còn rất tốt để sử dụng, biết Uyển Hồng Thu một khi chính vị Chủ nhiệm UBND Thị xã, những ngày anh ta ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng sẽ không còn dài nữa.

- Vậy, tốt, anh đi xã Lương Thủy nhé!

Lưu Vĩ Hồng rít một hơi, dứt khoát nói.

Hướng Vân liền cười rộ lên.

- Anh cười cái gì?

Lưu Vĩ Hồng có chút ngạc nhiên.

Hướng Vân nói:- Chủ tịch Thị xã, lần này không dối anh nữa, tôi thật cũng nghĩ như anh. Nếu muốn rèn luyện, thì cần phải đến vùng đất hẻo lánh, gian khổ nhất. Tôi muốn học tập anh, giống như lúc anh làm việc ở Giáp Sơn, làm nên dáng vẻ.

- Được, nếu chính anh cũng có chuẩn bị tâm lí này, vậy thì còn gì tốt hơn. Tôi cho anh thời gian, anh nắm rõ tình hình của xã Lương Thủy, sau đó nói lại cho tôi, tính toán sau khi đi thì làm sao triển khai công việc. Chỉ cần anh nói có lí, tôi sẽ để anh đi. Nếu nói không ra hồn, hoặc nói gà nói vịt, vậy anh về đi nhé, đến từ đâu thì về đó, đừng để tôi mất mặt!

Lưu Vĩ Hồng mang theo vẻ mặt đùa vui, nhưng ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.

Hướng Vân hiện nay tràn đầy nhiệt huyết, một lòng muốn lấy Lưu Vĩ Hồng là tấm gương, lập nên “công tích vĩ đại” ở nơi xa xôi hẻo lánh, vì dân tạo phúc, cố nhiên dũng khí phải lớn. Nhưng Lưu Vĩ Hồng còn cần phải “suy nghĩ đắn đo”. Chủ quản địa phương dù sao cũng không phải nói đùa. Phúc lợi của mười ngàn dân xã Lương Thủy không thể tùy tiện giao vào trong tay một tên ngốc.

- Vâng!

Hướng Vân thẳng người, không kìm nổi lòng hướng về Lưu Vĩ Hồng nghiêm nghị, thần sắc rất trang nghiêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio