Quan Gia

chương 76: hòa giải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huyện Hoành Lợi tiếp đãi không giống núi Mạnh Thanh. Cho dù lúc đến thị trấn đã khá muộn, Diêm Quốc Anh không ngờ vẫn đặt một phòng sang trọng nhất của khách sạn, cung kính mời mấy người Diệp Văn Trí, Lưu Vĩ Hồng đi vào.

Vũ Thường không khỏi nhíu mày, rất miễn cưỡng, nhỏ giọng nói thầm:

- Lại là ăn, một ngày ăn bốn, năm bữa, chị sẽ không đi nổi mất.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, nói:

- Không, chị yên tâm, chị xinh đẹp sẵn, dù ăn nhiều hay ít cũng không béo đâu.

- Chỉ biết nịnh nọt là giỏi, một chút kiến thức phổ thông cũng không có.

Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn bĩu môi nói.

Lưu Vĩ Hồng cười.

Đây cũng không phải là nịnh nọt, trong trí nhớ kiếp trước, dáng người Vũ Thường rất tao nhã, tuy rằng việc buôn bán không tránh khỏi có chút phải xã giao, nhưng giống như Lưu Vĩ Hồng nói, xinh đẹp là trời sinh, dáng người rất đẹp. Đương nhiên việc này liên quan đến việc Vũ Thường chưa từng sinh con.

Huyện Hoành Lợi dù sao cũng là một huyện của thành phố Nam Phương, được cho là nơi giàu có của địa khu. Cảnh đêm rực rỡ, ánh đèn nê ông nhấp nháy không ngừng, một cảnh phồn hoa náo nhiệt. Tuy chỉ là một thị trấn nhưng còn sầm uất hơn cả thị xã Thanh Phong. Lúc này thì thị xã Thanh Phong phố lớn ngõ nhỏ đều đã yên tĩnh không một tiếng động, đường phố vắng vẻ.

Phòng riêng của khách sạn rất sang trọng, nhưng đối với Lưu Vĩ Hồng, cũng chỉ bình thường, thậm chí còn rất là tầm thường. Nhưng không phải ai cũng là người tái sinh từ hai mươi năm trước. Lúc này, đây có thể coi là nơi cực kỳ xa hoa.

Phòng riêng tuy lớn, tổng cộng cũng chỉ có bốn người, Diệp Văn Trí, Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường là khách quý, Diêm Quốc Anh là chủ nhà.

Diêm Quốc Anh không có ý quấy rầy đến các lãnh đạo huyện khác.

Các lãnh đạo đều không phải đi kiểm tra huyện Hoành Lợi, đều đến vì việc riêng. Dù sao hiện tại Diệp Văn Trí không phải là Phó chủ tịch thành phố Nam Phương mà là Phó bí thư thành phố Giang Khẩu, không quan hệ gì đến huyện Hoành Lợi.

Y đoán, Diệp Văn Trí chạy đến đây nhanh như vậy chắc hẳn không phải bởi vì Diêm Quốc Anh y. Lãnh đạo nghĩ như thế nào, Diêm Quốc Anh đều biết rõ. Diệp Văn Trí vội vã đến đây, nguyên nhân lớn nhất là do ảnh hưởng uy danh lớn của lão Lưu gia, Nói không chừng chuyện xấu có thể biến thành chuyện tốt. Có thể tạo nên quan hệ với nhà họ Lưu cũng có khả năng.

Nhìn thái độ hiện nay của Diệp Văn Trí và Lưu Vĩ Hồng, thật sự trò chuyện rất vui vẻ.

Về phần Vũ Thường, Diêm Quốc Anh tới giờ cũng không rõ thân phận của cô, tuy nhiên nghe Diệp Văn Trí xưng hô với cô như vậy, có thể đoán được bọn họ có quen biết từ trước. Từ điểm này, trong lòng Diêm Quốc Anh run rẩy không ngừng. Có thể quen biết Diệp Văn Trí từ trước, còn từ Bắc Kinh đến, thì giống như Lưu Vĩ Hồng, đều là con cháu nhà quyền quý.

May mắn là lãnh đạo đồng ý hỗ trợ, nếu không lúc này thật sự chết chắc rồi.

Rượu và thức ăn rất phong phú, toàn bộ đều là sơn hào hải vị. Nhất là hải sản, cá muối và vây cá đều là cao cấp. Thời kỳ cuối thập niên tám mươi, nhất phẩm bảo và thiên cửu hoàng cánh cũng khó gặp. Sau này, không cần nói là một huyện Hoành Lợi không phải là thị trấn ven biển, cho dù là thành phố vùng duyên hải cũng khó thấy hải sản cao cấp này.

- Vĩ Hồng, uống rượu gì nhỉ?

Diệp Văn Trí khách sáo hỏi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Rượu ngũ lương đi, so với Mao Đài thì nhẹ hơn một chút. Rượu trắng nặng quá, cháu ăn không tiêu.

- Ha ha, cậu với tôi giống nhau, vậy gọi rượu ngũ lương.

- Các nhân vật lớn khẩu vị đều như thế…

Diêm Quốc Anh nhanh chóng nịnh bợ.

Lưu Vĩ Hồng nhìn anh ta gật gật đầu, tinh thần mềm mỏng hơn nhiều. Diêm Quốc Anh cả người lâng lâng, dường như xương cốt đều nhẹ đi một nửa. Cũng chỉ đến khi này, tinh thần Diêm Quốc Anh mới nhẹ nhàng được chút.

Rượu ngũ lương được mang lên, Diêm Quốc Anh tự mình rót rượu cho khách làm người phục vụ của khách sản đứng một bên há hốc mồm. Cô biết Diêm Quốc Anh. Đây là khách sạn lớn nhất huyện Hoành Lợi, Diêm Quốc Anh là khách quen ở đây. Dĩ nhiên khi Diêm Quốc Anh đến đây, rất uy phong, luôn được một đám người vây quanh, nhiệt tình tiếp đón. Mỗi bữa tiệc bao giờ cũng ngồi hưởng thụ sự nịnh bợ của mọi người. Hiện giờ mọi việc đều đảo lộn, đường đường là Bí thư huyện ủy lại đổi thành "người hầu nam trẻ tuổi", tự mình phục vụ khách.

Diệp Văn Trí cũng thế, vừa nhìn đã biết là một nhân vật lớn, rất uy nghiêm. Còn đôi nam nữ kia, tuổi còn trẻ, không biết là lai lịch thế nào, mà lại phải lễ phép như vậy.

Người phục vụ thấy rõ, Diêm Quốc Anh rót chén rượu đầu tiên là cho Lưu Vĩ Hồng, chén thứ hai mới đến Diệp Văn Trí. Bởi vì thế có thể thấy, trong suy nghĩ của Diêm Quốc Anh thì địa vị của Lưu Vĩ Hồng ở phía trên, sau đó mới đến Diệp Văn Trí.

Lưu Vĩ Hồng cũng thản nhiên nhận không cảm thấy có gì không ổn.

- Được rồi, Vĩ Hồng, Vũ Thường, tôi kính các bạn một lý, hoan nghêng các bạn đến làm khách ở Giang Khẩu.

Diệp Văn Trí giơ chén rượu lên, cười ha hả mời.

- Cảm ơn chú Diệp

Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường vội vàng nâng chén lên, đứng dậy, cười đáp lại.

Tiếp theo Diêm Quốc Anh cũng mời rượu hai người, Lưu Vĩ Hồng cũng mỉm cười và cụng chén uống một hơi cạn sạch. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

- Vĩ Hồng, cậu tuy trẻ tuổi nhưng khí phách rất giỏi, chú Diệp rất phục, tiền đồ phía trước rất rộng mở.

Uống hết vài chén rượu, Diệp Văn Trí nói có phần cảm thán.

Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn đáp:

- Cám ơn chú Diệp đã khích lệ, cháu còn trẻ, tính tình đôi khi không được tốt, phải xin thỉnh giáo chú Diệp nhiều.

Diêm Quốc Anh không khỏi xấu hổ. Lưu Vĩ Hồng nói những lời này có hàm ý khác. Tuy nhiên Diêm Quốc Anh lần này là tự đánh giá cao mình, Lưu Vĩ Hồng thật sự không nhằm vào ông ta. Bất kể là ông ta cũng thế, hay là đứa con không nên thân của ông ta cũng thế, Lưu Vĩ Hồng nếu đã quyết định thì không hề quan tâm, sẽ không để trong lòng. Lưu Vĩ Hồng nói khách khí như vậy, có ý muốn cùng Diệp Văn Trí kết giao. Biết rõ người Diêm Quốc Anh đắc tội là người nhà họ Lưu, Diệp Văn Trí lập tức chạy lại đây, đủ thấy ông ta coi như nhớ ân tình cũ, hoặc là vẫn nhớ đến tình cảm bạn bè. Nếu là người khác, có lẽ là trốn tránh e sợ không kịp, làm sao đồng ý ra mặt vì Diêm Quốc Anh.

Người như vậy Lưu Vĩ Hồng thấy đáng để kết giao.

Diệp Văn Trí khoát tay nói:

- Lới khách sáo không cần nói nhiều, các bạn đã tới Giang Khẩu, chỉ cần việc tôi có thể giúp, chỉ cần nói, chú Diệp tuyệt đối không từ chối.

Vũ Thường thản nhiên cười, nói:

- Cám ơn chú Diệp. chú Diệp, cháu kính chú một ly.

Diệp Văn Trí vui vẻ giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Không khí buổi tiệc rượu nhỏ rất thân mật, mọi người vừa nói vừa cười. Diêm Quốc Anh ban đầu còn khá thận trọng, sau cũng từ từ thoải mái cởi mở. Tuy nhiên vẫn tuân thủ quy củ không đi quá giới hạn. Người này tuy không thể dạy được con, nhưng trong quan trường rõ ràng rất hiểu biết.

Khoảng một giờ sau, tiệc rượu mới tan.

Diêm Quốc Anh đã đặt trước phòng hạng sang của khách sạn, mỗi người một phòng. Mặc dù trong đầu anh ta cho rằng Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường là một đôi, nhưng người ta chưa nói, Diêm Quốc Anh cũng không dám tự ý lỗ mãng, vẫn theo phép tắc làm việc. Còn việc tới buổi tối, bọn họ có để trống một buồng không dùng, đây không phải là việc Bí thư Diêm phải quan tâm.

Diêm Quốc Anh đưa ba người về phòng, hàn huyên vài câu rồi kính cẩn cáo từ.

Lưu Vĩ Hồng lập tức tới phòng của Vũ Thường, lăn ra giường, giầy cũng không cởi. Vũ Thường lập tức trợn mắt, tức giận nói:

- A, sao thế này? Như thế không hợp vệ sinh.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Em là nông dân thôi, nên có phong thái của nông dân.

Vũ Thường không khỏi bật cười thành tiếng.

Ngay cả phong thái nông dân cũng nói ra.

- Được rồi, đừng luyên thuyên nữa, còn chưa mệt à? Nhanh quay về phòng ngủ đi!

- Không được, không ai ngủ cùng, em ngủ không được.

Lưu Vĩ Hồng nghiêng người nhìn Vũ Thường xinh đẹp cợt nhả nói.

- Sao thế, còn chưa đến nơi phồn hoa của Giang Khẩu, cậu đã nghĩ đến phải có tiếp viên rồi à?

Vũ Thường như cười như không nói, gương mặt xinh đẹp như có chút ửng đỏ lên.

Lưu Vĩ Hồng liên tục lắc đầu, nói:

- No, no, tiếp viên có lý thú gì? Thế giới này còn có nữ tiếp viên nào có thể hấp dẫn hơn chị?

- Cậu! Lưu Vĩ Hồng, cậu nói cái gì, cậu mới là nữ tiếp viên.

Vũ Thường không khỏi giận dữ, mắt trợn lên, hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng vùng đứng dậy.

Lưu Vĩ Hồng cười hì hì, chỉ để ý ánh mắt trừng trừng của cô, vừa nhìn vừa lắc đầu thở dài, nói thầm

- Cô gái xinh đẹp như vậy, sao lại phải ở gần thằng nhóc Hạ Cạnh Cường kia. Anh ta có phúc gì mà được sánh đôi với người phụ nữ xinh đẹp như vậy?

Vũ Thưởng dở khóc dở cười, nói

- Ai da, đừng có nổi điên ở đây, nhanh về ngủ đi, sáng mai còn phải đi.

- Em không đi nữa, em ở lại đây…

Lưu Vĩ Hồng tỏ vẻ mặt của kẻ vô lại.

Vũ Thương liền chạy đến nắm lấy cánh tay hắn, muốn kéo hắn đi. Toàn bộ thân hình từ từ nghiêng về phía Lưu Vĩ Hồng. Sức hút của bộ ngực có vẻ khá đồ sộ. Bàn về "quy mô tuyệt đối" có lẽ còn kém Đường Thu Diệp, nói về "quy mô tương đối", cũng không kém cỏi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng trong lòng chao đảo, bàn tay thừa thãi, chỉ muốn giơ tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Vũ Thường, kéo cô vào lòng mình. Đáng tiếc Lưu Vĩ Hồng ngay cả gan to thế nào thì trước mặt chị Vũ Thường cũng chỉ dám ba hoa ngoài miệng, không dám làm gì.

Với Vũ Thường, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn luôn mang theo hai chữ "kính sợ" trong lòng.

Kiếp trước gọi là chị, sự kính nể không phải vài ba năm tái sinh có thể thay đổi được.

- Đứng lên nhanh, đứng lên, chị muốn đi ngủ…

Vũ Thường ra sức lôi kéo, miệng không ngừng kêu lên.

Lưu Vĩ Hồng phải cố gắng cưỡng lại ham muốn trong lòng, chậm rãi đứng lên, ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy ra một bao thuốc, từ từ rút ra một điếu, nói

- Đừng nóng vội, còn có khách muốn đến đây.

- Khách? Ai vậy?

Lưu Vĩ Hồng cười cười, chưa trả lời, chuông cửa đã reo vang.

Lưu Vĩ Hồng mở cửa phòng, còn không phải là Diêm Quốc Anh đứng ở cửa. Vẻ mặt ngượng ngùng, cười cười, liên tục cúi người, nói:

- Quấy rầy hai vị nghỉ ngơi, thật sự là ngại quá…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio