Quan Gia

chương 783: kẻ bị tình nghi lộ vẻ kiêu ngạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 783: Kẻ bị tình nghi lộ vẻ kiêu ngạo

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Ngũ Kiến Vinh được một số người cảnh sát đưa ra ngoài.

Lưu Vĩ Hồng đứng ở cửa phòng thẩm vấn, nhìn vào những kẻ bị tình nghi bên trong phòng.

Chuyến đi của Hạ Hàn đến Cửu An bắt được tổng cộng bốn kẻ tình nghi. Tất cả đều còn khá trẻ tuổi. Tên lớn nhất tuổi cũng chưa quá ba mươi, còn tên nhỏ nhất thì cũng chỉ khoảng mười tám. Cái tên lớn nhất tóc húi cua, mắt lươn, vẻ mặt gian trá, dáng người không tính là gầy nhưng nhìn qua cũng không giống người khỏe mạnh. Hai tay bị còng ra sau lưng, ánh mắt mở to không sợ hãi, không ngừng đánh giá đám người Lưu Vĩ Hồng, trong mắt tóe ra hung quang.

- Bắt đầu thẩm vấn đi!

Lưu Vĩ Hồng nhìn quét qua vài lần rồi nói với Hạ Hàn.

- Được!

Hạ Hàn lập tức sắp xếp.

Cảnh sát nhân dân cục Công an thị xã Hạo Dương đã sớm nhận được điện thoại chỉ thị của Cục trưởng Hạ, sắp xếp nhân sự tham gia thẩm vấn. Sau khi Cục trưởng ra lệnh một tiếng thì lập tức hành động, bắt ba gã phạm tội chia ra thẩm vấn từng nơi.

- Bí thư, tên đó là Thiệu Minh Chính, là đầu lĩnh nổi danh trong đám lưu manh thị xã Cửu An. Những tên lưu manh đều gọi y là lão Đại.

Hạ Hàn ở lại thẩm vấn cái tên mắt lươn, thấp giọng nói với Lưu Vĩ Hồng.

- Được, chúng ta tiến hành thẩm vấn y đi. Mọi người chủ thẩm, còn tôi chỉ nghe thôi.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu.

Hạ Hàn và Long Vũ Hiên thảo luận, quyết định Hạ Hàn và hai người cảnh sát nhân dân lưu lại thẩm vấn Thiệu Minh Chính. Còn Long Vũ Hiên thì đi thẩm vấn một gã tình nghi khác. Vụ án này, nếu là Lưu Vĩ Hồng đích thân sắp xếp, hiện tại Lưu Vĩ Hồng lại đến cục Công an, tất nhiên là phải xử lý nghiêm túc rồi. Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Cục trưởng cục Công an đồng loạt ra quân.

Nghiêm khắc mà nói, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị pháp luật chủ yếu là phối hợp công – kiểm – pháp, chứ không có tác chiến ở tuyến đầu. Nhưng Long Vũ Hiên vốn xuất thân từ Sở Công an tỉnh, kinh nghiệm vô cùng phong phú, nên đích thân làm việc này cũng không ai cảm thấy bất ngờ.

Tham dự vào cuộc thẩm vấn, ngoại trừ Thiệu Minh Chính còn có năm người nữa.

Lưu Vĩ Hồng, Hạ Hàn và hai người cảnh sát nhân dân thẩm vấn, cùng với một người cảnh sát đứng bên cạnh trông chừng Thiệu Minh Chính. Năm người này bao gồm cả Lưu Vĩ Hồng đều là những người đàn ông hùng dũng, oai vệ, xem ra thì Hạ Hàn không tính làm chiến thuật tâm lý dụ dỗ gì Thiệu Minh Chính. Vừa đến đã bày ra tư thế cứng đối cứng rồi.

Căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm giao tiếp với phần tử phạm tội như vậy, đối với một số tội phạm “tri thức”, tất nhiên là phải sử dụng chiến thuật dụ dỗ. Nhưng đối với hạng lưu manh, du côn như Thiệu Minh Chính thì không cần.

Bọn người kia ngày thường rất thích đấu tranh tàn nhẫn. Cách tốt nhất để đối phó chính là: tên đó ác, anh phải ác hơn.

Cái bọn khốn kiếp đó chỉ quen ăn mềm chứ không ăn cứng. Nếu anh đối xử mềm yếu với hắn thì hắn sẽ dễ dàng bắt nạt anh.

- Thiệu Minh Chính, ngẩng đầu lên!

Hạ Hàn trừng mắt nhìn Thiệu Minh Chính đang ngồi, lớn tiếng quát.

- Sếp à, không cần hung hăng như vậy. Tôi ngẩng đầu nhìn sếp là được rồi mà.

Thiệu Minh Chính nhìn qua cũng là loại kinh nghiệm song gió, lười biếng tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Hạ Hàn, chẳng hề để ý nói. Hơn nữa, cách gọi “sếp” giống như là học được trong các bộ phim truyền hình ở Hongkong.

Thiệu Minh Chính mặc chiếc áo ngắn tay, lộ ra bên ngoài những hình xăm vằn vện. Bọn lưu manh xăm hình thì đầy. Có hình xăm diều hâu, con hổ, còn có cả chữ “Nhẫn”. Nhưng cả hai cánh tay của Thiệu Minh Chính đều dày đặc hình xăm thì cũng không nhiều người lắm. Chính bởi vì vậy mà bản thân Thiệu Minh Chính nhìn càng giống bọn xã hội đen hơn.

- Ngồi nghiêm chỉnh lại mau lên!

Hạ Hàn hét to lên một tiếng.

- Ai ôi, rất xin lỗi cảnh quan, tôi ngồi không được nghiêm chỉnh. Tôi từ nhỏ đã ngồi như thế này rồi, hôm qua còn bị các người đả thương. Cả người đau không chịu nổi nên khi ngồi không thể nghiêm chỉnh được.

Hạ Hàn mới nói vài chữ thì người này liền thao thao bất tuyệt, giọng nói đầy lưu mạnh, chút cũng không để Hạ Hàn vào mắt.

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày cau lại.

Hắn đầu tiên nhìn thấy tên Thiệu Minh Chính này gương mặt vô cùng gian trá, không giống như bọn lưu manh suốt ngày chỉ biết đánh nhau. Nghe xong đối đáp giữa Hạ Hàn và gã ta, Lưu Vĩ Hồng càng thêm chứng thật phán đoán mình là đúng.

Thiệu Minh Chính nói chán chê như vậy hiển nhiên là muốn cảnh sát vướng vào tội “tra tấn bức cung”.

- Thiệu Minh Chính, thành thật một chút đi. Đây là Cục trưởng Hạ của Cục Công an thành phố Hạo Dương.

Ngồi bên cạnh Hạ Hàn, một người nhân viên cảnh sát tức giận, đập bàn nói.

- Ôi, Cục trưởng à? Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi có mắt như mù. Tuy nhiên, Cục trưởng Hạ, tôi có một chút không rõ, tôi là người Cửu An, cho đến bây giờ chưa hề tới Hạo Dương. Các người là cảnh sát Hạo Dương, dựa vào cái gì mà đến Cửu An bắt người? Các người làm vậy có hợp quy củ hay không?

Tấm biển Cục trưởng cục Công an chút cũng không dọa được Thiệu Minh Chính. Gã vẫn nói với giọng điệu như trước, thậm chí trong mắt còn hiện lên một chút khiêu khích. Gã đó xem ra không chỉ là đầu lĩnh bọn lưu manh, mà đối với thể chế, nguyên tắc quản hạt của cục công an địa phương cũng biết một chút. Vừa đến liền đảo khách thành chủ, chỉ trích trình tự sai lầm của cục Công an Hạo Dương.

- Chỉ cần anh phạm tội trong phạm vi nước Trung Quốc thì bất luận một cảnh sát nào của Trung Quốc cũng có thể bắt anh.

Hạ Hàn cười lạnh nói tiếp:

- Anh phải thành thật với hành vi phạm tội của mình, tranh thủ sự khoan hồng. Ngoan cố chống lại thì kết quả thì còn con đường chết.

Thiệu Minh Chính vẫn làm như vô tình nói:

- Cục trưởng Hạ, đừng lấy cái chết ra mà dọa tôi. Đừng nhìn tôi không phải cảnh sát nhưng mấy năm nay cũng là đã lên núi đao xuống biển lửa rồi. Trên người tôi, vết dao cũng có hơn mười vết, trở về từ cõi chết không biết bao nhiêu lần. Tôi nghĩ các người không cần phải lo lắng. Tôi không phải là người Hạo Dương. Các người không có quyền bắt tôi. Các người tốt hơn hết là thả tôi ra, bằng không tôi sẽ tố cáo các người.

- Mẹ nó, kiêu ngạo cái chó gì. Có tin bố mày đánh chết mày không?

Viên cảnh sát đứng bên cạnh canh giữ Thiệu Minh Chính không kềm được, chưa đợi Hạ Hàn tiếp tục đặt câu hỏi, đã hung hăng táng vào đầu của Thiệu Minh Chính, đùng đùng nổi giận quát.

Viên cảnh sát này chính là người đã đi theo Hạ Hàn lăn lộn ở đại đội trị an cục Công an thị xã Hạo Dương. Hiện giờ anh ta cũng là trung đội trưởng trung đội trị an. Nếu hôm nay không phải đích thân Cục trưởng Hạ thẩm vấn phạm nhân thì anh ta cũng không có khả năng ở trong này đảm đương nhiệm vụ “trông coi”. Hiển nhiên, loại lưu manh tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Cục trưởng Hạ quả thật đã chọc tức anh ta đến không kìm nổi liền động thủ. Tuy nhiên, sau đó liền hồi phục tinh thần lại, hơi chút bất an liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Hôm nay không giống như ngày thường. Bí thư Thị ủy đang có mặt tại đây.

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt vẫn bình tĩnh, cũng không có tỏ vẻ gì.

Nhìn thấy vậy, viên cảnh sát mới cảm thấy an tâm trong lòng.

Thiệu Minh Chính lại giống như heo bị chọc tiết, tru lên:

- Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh chết người. Cứu mạng, các người tra tấn bức cung. Tôi muốn tố cáo các người. Bác của tôi là Thiệu Lệnh Hồng, là Phó Bí thư Tỉnh ủy….

Những lời cuối cùng nói ra khiến cho tất cả mọi người ngồi ở đây đều giật mình.

Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách Đảng và quần chúng Thiên Lệnh Hồng tất nhiên là mọi người đã nghe qua. Thiên Lệnh Hồng quả thật là người Cửu An, ở Cửu An công tác trong một thời gian rất dài. Nếu Thiệu Minh Chính thật sự là cháu trai của Thiệu Lệnh Hồng, thì có lẽ là cháu ruột. Bằng không thì gã ta cũng sẽ không có dáng vẻ kiêu ngạo như vậy.

- Vương tử phạm pháp thì cũng đồng tội với thứ dân. Mặc kệ bác của anh là ai, anh đã phạm tội thì nhất định phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Bí thư Lưu từ đầu đến cuối vẫn im lặng, rốt cuộc đã mở miệng, chậm rãi nói.

- Tôi nhổ, các người cũng đừng có hỏi ra được cái gì. Cảnh sát đánh người, tra tấn bức cung, tôi muốn đi tố cáo các người.

Cái miệng của Thiệu Minh Chính quả thật thối như cái hầm xí.

Hạ Hàn bỗng nhiên mỉm cười, châm chọc nhìn Thiệu Minh Chính, nói:

- Thiệu Minh Chính, anh cứ việc kêu đi. Nói cho anh biết, đây là Hạo Dương chứ không phải Cửu An. Anh nói chúng tôi tra tấn bức cung, anh có chứng cứ nào không? Haha, được, tôi thích anh như vậy đó. Bọn lưu manh Hạo Dương đều bị bắt hết nên lâu rồi không thấy một dạng súc vật như thế này. Anh cứ tiếp tục nói đi. Thủ đoạn chuyên chính dân chủ nhân dân chính là vì những hạng người như anh mà chuẩn bị. Haha, tiếp tục kêu to nữa đi, kêu to hơn nữa. Xem anh có bản lĩnh khiến cho người ở bên Cửu An nghe được hay không?

Nghe xong những lời này, Thiệu Minh Chính sửng cả người.

Muốn nói gã bỗng nhiên bị cảnh sát Hạo Dương bắt, trong lòng không chút sợ hãi là không đúng. Ngược lại, gã trong lòng rất sợ, liền nghĩ đến đòn phủ đầu. Nhưng không ngờ gã hoành tráng thì Hạ Hàn lại càng hoành tráng hơn.

Bản lĩnh của Cục trưởng Hạ chính là chuyên trị những tên bất phục.

- Thiệu Minh Chính, tôi chỉ muốn lời khai của anh, như vậy da thịt đỡ phải chịu đau hơn. Thành thật khai báo còn hưởng sự khoan hồng. Không cần nói anh như vậy, người mà ác hơn anh khi vào đây, cuối cùng ai mà không trở nên ngoan ngoãn chứ?

Hạ Hàn cười lạnh nói.

- Các người….các người tra tấn bức cung!

Thiệu Minh Chính không còn cách nói nào khác, chỉ biết la hét “tra tấn bức cung”.

- Hạ Hàn, người này xem ra cứng đầu quá, tạm thời sẽ không thẩm vấn được gì. Tôi về Thị ủy trước, các người cứ tiếp tục thẩm vấn. Câu nói vừa rồi của cậu đúng đấy, thủ đoạn chuyên chính dân chủ nhân dân chính là chuẩn bị cho những loại người như vậy.

Lưu Vĩ Hồng nói xong liền đứng dậy.

- Được, xin Bí thư Lưu yên tâm. Mặc kệ là ai, chỉ cần phạm tội thì nhất định sẽ cung khai.

Hạ Hàn cũng cười đứng dậy. Hai gã cảnh sát còn lại cũng đồng loạt đứng dậy theo, nhìn theo Bí thư Lưu rời khỏi phòng thẩm vấn.

Hạ Hàn cùng Lưu Vĩ Hồng rời khỏi. Khi đi ra, tay của Hạ Hàn bỏ đằng sau lưng, ra một tín hiệu. Kết quả, Bí thư Lưu và Cục trưởng Hạ chưa rời khỏi khu vực thẩm vấn thì bên trong phòng tra hỏi đã lập tức truyền đến tiếng kêu khản cả giọng của Thiệu Minh Chính, giống như một con chó bị đánh chết.

Lưu Vĩ Hồng vỗ bả vai của Hạ Hàn, thản nhiên nói:

- Không cần gấp, cứ từ từ thẩm vấn. Nhất định phải nắm được toàn bộ chứng cứ phạm tội của bọn chúng trong tay.

Hạ Hàn cười nói:

- Nhị Ca, anh cứ yên tâm. Cái loại khốn kiếp này không trở mình nổi đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio