Quan Gia

chương 801: thiệu minh chính chết rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 801: Thiệu Minh Chính chết rồi!

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Nhị ca, Thiệu Minh Chính chết rồi!

Hạ Hàn ở trong điện thoại hét lên.

- Chết rồi? Sao nhanh thế?

Lưu Vĩ Hồng có chút hơi kinh ngạc, tuy nhiên nhìn ra được, hắn cũng không giật mình gì mấy

Hạ Hàn cũng rất kinh ngạc, nói:

- Nhị ca, anh đúng là thần. Sao anh biết Thiệu Minh Chính sẽ bị bọn họ ép chết?

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Đây là tất nhiên. Vụ án này, thị xã Cửu An phải xử lý nghiêm khắc, không xử lý nghiêm khắc không thể giao phó mà. Thiệu Minh Chính dù sao cũng sẽ chết, chi bằng đem tất cả tội danh đều đổ lên người y, để một mình y gánh hết. “Chết” một người cứu được rất nhiều người. Thiệu Minh Chính chết như thế nào? Có phải vết thương cũ tái phát, cứu không kịp, rồi chết như vậy hay không?

Hạ Hàn ở bên kia, 2 tròng mắt đều nhanh chóng trợn tròn, lát sau, mới kêu lên:

- Đúng, căn cứ Cửu An bên kia truyền đến tin tức, chính là chết như vậy. Vết thương cũ tái phát, nội tạng xuất huyết nhiều, chết ở bệnh viện nhân dân Cửu An

Lưu Vĩ Hồng hừ lạnh một tiếng, nói:

- Càng ngày càng coi trời bằng vung. Thiệu Minh Chính cố nhiên chết chưa hết tội, nhưng cũng không thể bị bọn họ hại chết như vậy, làm người chịu tội thay cho bọn họ!

- Vậy, bây giờ làm sao đây? Em suy đoán, Cửu An bên kia sẽ lấy chuyện này làm văn, vu hại chúng ta đấy

Hạ Hàn hơi bối rối. Bản thân cậu ta thật ra không sao cả, mấu chốt là Nhị ca bị rất nhiều người nhìn chằm chằm vào. Thiệu Minh Chính dù sao cũng là trong thời gian giam giữ ở cục Công an thị xã Hạo Dương tự sát không thành, hiện tại vết thương cũ tái phát đã chết, làm không tốt rất có thể dính dáng đến một số quan hệ với Hạo Dương, mượn cơ hội hãm hại danh tiếng Nhị ca

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Không sao, bọn họ nhất định phải hướng ngõ cụt mà chui, vậy cứ để mặc bọn họ đi. Cậu yên tâm công tác, chuyện này cậu đừng quản tôi tự có biện pháp.

- Được. Em biết rồi

Hạ Hàn vui vẻ đáp ứng một tiếng, quả nhiên không còn lo lắng nữa. Nếu Nhị ca nói không có việc gì, vậy khẳng định sẽ không có việc gì. Đối với năng lực của Nhị ca, Hạ Hàn là tin phục vô điều kiện. Đi theo Nhị ca làm việc, chính là thích thú, không có gì phải lo lắng.

Đặt tai nghe xuống, Lưu Vĩ Hồng không vội đi tắm mà ngồi xuống sô pha, châm một điếu thuốc, thân mình hơi dựa ra sau, chìm vào trong trầm tư. Hút xong một điếu thuốc, Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, vào phòng tắm

Sáng sớm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng ở văn phòng cho gọi Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy Trương Thủ Chính.

- Đồng chí Thủ Chính đến rồi, mời ngồi mời ngồi

Lưu Vĩ Hồng đối với Trương Thủ Chính khá khách khí, sớm đã ngồi ở sofa khách chờ đón, vừa thấy Trương Thủ Chính, liền lập tức cười ha hả cùng y bắt tay hàn huyên. Chủ tịch thị xã Lưu sau khi biến thành Bí thư Lưu, thành viên bộ máy đều nhận thấy được một biến hóa rất nhỏ. Đó là Bí thư Lưu trở nên khá khiêm tốn, tính cách vô cùng sắc bén khi làm Chủ tịch thị xã, chuyển biến không ít, đối với đồng chí trong bộ máy, càng thêm khách khí, từng một thời cao chót vót, dần dần ẩn chìm không còn nữa, thay vào đó là một phong thái phóng khoáng. Khi thành viên bộ máy đối mặt Bí thư Lưu, thường xuyên sẽ quên đi độ tuổi thật sự của hắn, mà giống như đang đối mặt với người cùng lứa tuổi

Trương Thủ Chính tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, sau khi đợi Bí thư Lưu ngồi xuống, mới ở một bên sofa ngồi xuống hai tay dăt tren đầu gối, rất chuyên chú nhìn Lưu Vĩ Hồng.

- Đồng chí Thủ Chính, hôm nay mời ông đến, là muốn cùng ông thương lượng một vấn đề...

- Mời bí thư chỉ thị!

Trương Thủ Chính kính cẩn nói.

Lưu Vĩ Hồng phất tay, cười nói:

- Đều là đồng chí trong bộ máy, lời khách khí thì không cần phải nói nữa. Về sự tình Liên Tiểu Mai, không biết đồng chí Thủ Chính nghe nói qua chưa?

Trương Thủ Chính vội vàng nói:

- Bí thư, nghe nói qua.

Có lẽ mấy tháng trước, Liên Tiểu Mai vẫn là một thị dân bình thường không tên tuổi, nhưng sự kiện "Đất khách bắt người" ồn ào huyên náo, thân là thành viên bộ máy Thị ủy, Trương Thủ Chính làm sao có thể chưa nghe nói qua tiền căn hậu quả của việc này? Liên Tiểu Mai đúng là người bị hại chịu tổn thương ác liệt nhất trong vụ án, sớm đã “tiếng tăm lừng lẫy” ở thị xã Hạo Dương

- Chuyện này, rất khiến người ta oán giận. Một cô gái yếu ớt, bị người ta làm thương tổn như vậy. Hiện tại bệnh tình Liên Tiểu Mai càng ngày càng nghiêm trọng, tinh thần bị tổn thương rất nặng, thương thế trên cơ thể cũng rất nặng. Sau khi bị hại, bởi vì Liên Tiểu Mai trở nên điên khùng, lúc ấy tất cả mọi người không lo được đem cô ta đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện, trước đó không lâu, bệnh viện mới kiểm tra ra được cô bị bệnh phụ khoa rất nghiêm trọng, lần đó bị kẻ bắt cóc cưỡng hiếp cô có quan hệ trực tiếp. Gia cảnh Ngũ gia cũng không tốt, chủ yếu là dựa vào tiền lương về hưu của cha chồng Liên Tiểu Mai là thầy Ngũ nuôi sống một nhà. Vốn hai vợ chồng Ngũ Kiến Vinh và Liên Tiểu Mai, đều ở chỗ Ngũ Bách Đạt làm việc, có một phần tiền lương, nhưng sau khi phát sinh vụ án kia, vì chữa bệnh cho Ngũ Kiến Vinh, gần như tiêu hết toàn bộ khoản tiết kiệm trong nhà bọn họ, còn mang rất nhiều khoản nợ. Hiện tại Ngũ gia căn bản là không có tiền cho Liên Tiểu Mai chữa bệnh, tình hình rất xấu…

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu nặng nề kể lại cảnh ngộ một nhà Liên Tiểu Mai

Trương Thủ Chính liên tục gật đầu, phụ họa lời nói của Bí thư Thị ủy, trong đầu lại âm thầm buồn bực. Chuyện như vậy, Lưu Vĩ Hồng tìm Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy y đây thương lượng cái gì chứ? Cho dù muốn chính phủ cứu trợ, thì đó cũng là chuyện bên cơ quan dân chính, cùng ban Tuyên giáo Thị ủy hình như không mắc mớ gì ở đây

Tuy nhiên Trương Thủ Chính dĩ nhiên sẽ không mở miệng chất vấn

Bí thư Lưu khẳng định sẽ nói rõ, không thể vô duyên vô cớ gọi y đến nói chuyện phiếm.

- Bí thư, ông chủ Ngũ bên kia, tình hình thế nào?

Trương Thủ Chính rất cẩn thận hỏi một câu. Ngũ Bách Đạt là ông chủ doanh nghiệp tư nhân có chút danh tiếng ở thị xã Hạo Dương, trong lời đồn đại, nói ông ta buôn bán lời không ít tiền. Hai vợ chồng đứa cháu vì trông giữ cửa hàng cho ông ta mà gặp tai họa bất ngờ, Ngũ Bách Đạt hẳn là có chút gì đó gọi là biểu hiện đúng chứ? Mặc kệ thế nào, cũng phải cho tiền để Liên Tiểu Mai chữa bệnh.

- Ngũ Bách Đạt trước kia là buôn bán lời chút tiền, tuy nhiên ở Cửu An bên kia, tổn thất rất lợi hại. Bản thân ông ta cũng bị đánh đến nổi nằm viện mấy tháng, sức khỏe cho tới nay vẫn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, trên kinh doanh bị ảnh hưởng rất lớn, hiện tại cũng là ốc không lo nổi mình ốc, mình còn lo không xong. Số doanh nghiệp tư nhân vừa mới khởi bước, ai mà không mắc nợ kinh doanh... Mặc kệ thế nào, tình cảnh Liên Tiểu Mai thế này, chúng ta không thể ngồi yên mặc kệ được. Đảng và Chính phủ, chính là vì nhân dân phục vụ. Chuyện này, chúng ta có trách nhiệm có nghĩa vụ xử lý cho tốt!

Lưu Vĩ Hồng nói xong, giọng điệu trở nên nghiêm túc.

- Bí thư nói rất đúng, tôi hoàn toàn đồng ý.

Trương Thủ Chính vội vàng thẳng người, rất nghiêm túc gật đầu nói. Thành viên trong bộ máy Thị ủy Hạo Dương, tính cách Trương Thủ Chính có thể nói là khá cẩn thận, kính cẩn thủ lễ, có phong độ của phần tử trí thức

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chuyện này, tôi đã cùng Chủ tịch thị xã Khánh Long kết nối qua, dân chính bên kia, sẽ ột ít trợ cấp khó khăn. Tuy nhiên muốn chữa khỏi bệnh của Liên Tiểu Mai, thì chỉ là như muối bỏ biển. Bệnh viện suy đoán, thật muốn chữa khỏi bệnh của cô ta, ít nhất cũng phải cần đến bảy tám chục ngàn đấy, tổn thương tinh thần, có đôi khi càng khó bình phục hơn là thương tổn trên cơ thể.

Trương Thủ Chính lập tức trút ra một luồng khí lạnh

Vào năm 93, bảy tám chục ngàn không nói là một con số thiên văn, ít nhất cũng là một khoản kếch xù. Tháng lương của một công nhân viên chức bình thường, cũng chỉ là hai ba trăm. Trợ cấp khó khăn của ban Dân chính Ủy ban nhân dân thị xã, quả quyết không thể đưa ra nhiều như vậy.

- Bí thư, Cửu An bên kia hẳn là cũng sẽ phán một ít tiền chứ. Vụ án như vậy, chắc chắn là có bồi thường dân sự

Lát sau, Trương Thủ Chính nói. Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy, cũng là hiểu pháp luật.

Lưu Vĩ Hồng cười lạnh một tiếng, nói:

- Cửu An bên kia, tôi phỏng chừng là hy vọng không được nhiều. Thủ phạm chính Thiệu Minh Chính cũng đã chết rồi

- Hả?

Trương Thủ Chính lúc này là thật sự kinh hãi, ánh mắt lập tức trợn tròn.

Đây phải nói thế nào?

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, khẳng định cách nói của mình, nói:

- Thủ phạm chính chết rồi, bồi thường dân sự cơ bản không còn. Mấy nghi phạm khác, phạm án không ít, rất nhiều người ở trong tay bọn họ gãy tay gãy chân, nếu thật muốn là bồi thường dân sự, đó là một con số thiên văn. Bọn họ cùng với gia đình của bọn họ, đều hoàn toàn không có năng lực bồi thường này.

- Vậy, phải làm sao đây?

Nhìn qua, Trương Thủ Chính cũng có chút sốt ruột.

Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, nói:

- Cho nên hôm nay mời ông đến, chính là muốn thương lượng một chút, xem có thể từ con đường quyên tặng xã hội nghĩ biện pháp hay không

Trương Thủ Chính ánh mắt sáng lên, lập tức liền hiểu rõ ý đồ của Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Bí thư, ý của cậu là vì Liên Tiểu Mai khởi xướng một hoạt động quyên tiền xã hội?

Hoạt động quyên tiền tương tự, ở thị xã cũng là làm qua rất nhiều lần. Đương nhiên, đa số thời điểm không nhất định lấy ban Tuyên giáo Thị ủy là chính, bình thường mà nói, là do đoàn ủy, Hội liên hiệp Phụ nữ số đơn vị này dẫn dắt. Tuy nhiên ban Tuyên giáo khẳng định sẽ tham dự trong đó. Hết thẩy quyên góp, luôn phải tiến hành tuyên truyền bàn luận công khai nhất định. Hiệu quả quyên góp, thường thường cùng mức độ tuyên truyền bàn luận công khai có quan hệ trực tiếp.

Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, nói:

- Là như vậy. Hiện tại chỉ có thể dựa vào lực lượng toàn xã hội, tới cứu trợ Liên Tiểu Mai. Công tác này, tôi thấy phải vất vả cho đồng chí Thủ Chính rồi, lấy ban Tuyên giáo Thị ủy là chính, thị Đoàn, Hội liên hiệp Phụ nữ và cục Dân chính hiệp trợ lập tức phát động, trong phạm vi toàn thị xã làm một hoạt động quyên góp. Đương nhiên, chủ yếu ở nội thành, còn vùng ngoại thành và nông thôn, tạm thời sẽ không đề cập. Một là không cần làm lớn như vậy, hai là nông thôn cũng không giàu có gì

- Vâng, bí thư

Trương Thủ Chính lập tức gật đầu đồng ý.

Đừng xem Lưu Vĩ Hồng là thuận miệng chỉ bảo, trên thực tế chẳng khác nào là mệnh lệnh.

- Bí thư, nếu là quyên góp trong phạm vi toàn thị xã, có thể suy xét cứu trợ thêm vài người hay không?

Trương Thủ Chính còn nói thêm. Theo y thấy, làm một hoạt động quyên góp lớn như vậy, có lẽ quyên góp được rất nhiều, không chỉ là bảy tám chục ngàn

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nói:

- Đồng chí Thủ Chính, chuyện nào ra chuyện nấy, tốt nhất không nên kết hợp lộn xộn. Nếu quyên được số tiền quá nhiều, có thể trích một phần cho cục Dân chính, làm quỹ cứu trợ khó khăn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cam đoan Liên Tiểu Mai có đủ phí trị liệu. Làm thế nào triển khai hoạt động tuyên truyền công khai, xin làm phiền ông. Nếu cần thiết, cũng có thể mời phóng viên địa khu và ở tỉnh phỏng vấn một chút, thanh thế càng lớn một chút, hiệu quả quyên tiền sẽ càng tốt hơn

- Vâng vâng…

Trương Thủ Chính liên thanh đáp ứng, trong mắt hiện lên thần sắc có chút suy nghĩ thoáng qua, dường như từ trong chỉ lệnh này của Bí thư Lưu, mùi vị có vẻ rất chuyên sâu. Có lẽ, mục đích của Bí thư Lưu vẫn chưa dừng ở đó. Tuy nhiên Trương Thủ Chính không biểu lộ ra, khiến lãnh đạo biết mình đang nghiền ngẫm tâm tư của hắn, chính là tối kỵ quan trường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio