Quan Gia

chương 855: lưu manh côn đồ kiêu ngạo đến cực điểm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 855: Lưu manh côn đồ kiêu ngạo đến cực điểm

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Tên lưu manh tóc dài trong tay tòn ten một thắt lưng quân dụng đầy máu tươi cười dâm đãng đi tới trước mặt cô gái trẻ đang bị mấy tên lưu manh khác giữ chặt tay, túm chặt tóc, giơ tay chụp lấy phần ngực của cô

- Dừng tay!

Một tiếng quát lớn lạnh lùng, đột nhiên vang lên ở trong đám người.

Tên lưu manh tóc dài ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt đoàn người cũng đều nhìn qua, dùng trên mặt của một người trẻ tuổi cao lớn. Vị anh hùng "Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ" này, tất nhiên chính là Lưu Vĩ Hồng - Bí thư Lưu!

Lưu Vĩ Hồng đứng ở trước nhất, Hà Mẫn cùng Lý Cường một trái một phải, hộ vệ ở cánh bên. Lý Cường đứng bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, Hà Mẫn đứng phía trước Vân Vũ Thường, che chắn hoàn toàn Vân Vũ Thường ở phía sau. Một phương hướng khác của đám người, sau lưng đám lưu manh kia, Vương Triệu Tung cũng đã đứng vào bên trong vòng tròn, hai tay đều đặt lưng ở sau lưng, cái dây nịt bằng thép lấp lánh tỏa sáng, đã được tháo xuống, đang cầm trong tay anh ta, ánh mắt chăm chú nhìn hai lưu manh bên hông cắm khẩu súng

Không thể nghi ngờ, nếu lát nữa động thủ, hai tên có súng này, sẽ trở thành mục tiêu đả kích đầu tiên của Vương Triệu Tung

Trong dây đai thép kia có cất giấu phi đao nhỏ, Vương Triệu Tung không tính sử dụng. Ở trong hoàn cảnh này, sử dụng phi đao, rất dễ dàng lỡ tay làm bị thương người vô tội. Tuy nhiên 7, 8 tên lưu manh trong vòng tròn này, Vương Triệu Tung thật đúng là không đặt vào mắt. Bọn họ bên này năm người, ngoại trừ Vân Vũ Thường, còn lại bốn người, bao gồm Lưu Vĩ Hồng trong đó, tất cả đều là cao thủ quyền thuật. Đối phó7, 8 tên lưu manh, vậy là đủ rồi!

- Mẹ nó, mày là ai? Dám chõ mõm vào, không muốn sống hả?

Tên lưu manh tóc dài sau khi trố mắt một chút, mới phát ra một tiếng quái kêu, hướng về phía Lưu Vĩ Hồng gầm rú, giơ lên dây lưng quân dụng, thân mình lảo đảo, chạy tới, dữ dằn hung hãn

- Đứng lại!

Lý Cường lạnh lùng quát một tiếng.

- Con mẹ nó!

Tên lưu manh tóc dài không hề đem lời cảnh cáo của Lý Cường đặt trong lòng, ngược lại giận tím mặt, hướng về phía Lý Cường liền tức giận mắng một tiếng, lập tức giơ cao dây lưng, dây lưng da trâu thật dày mang theo đầu khóa kim loại nặng, “hừ” một tiếng, liền hướng vào đầu Lý Cường mà bổ xuống

Sau đó, chính là một tiếng hét thảm thiết, đoàn người vẫn chưa thấy rõ là chuyện gì xảy ra, cơ thể của tên lưu manh tóc dài liền bay lên, trên không trung vẽ ra một vòng cung, bay ra 3, 4m, “bịch”, nặng nề té ngã trên đất, lập tức toàn thân co quắp thành hình dạng như con tôm, cả người không ngừng co giật, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch, cổ họng ư… ư…

- Bắt hết!

Lưu Vĩ Hồng trầm giọng ra lệnh.

- Con mẹ nó

- Chém chết bọn họ!

Cùng lúc đó, mấy tên lưu manh kia như mới tỉnh mộng, một đám hò hét vọt lên, hỗn loạn từ bên hông rút đồ chơi ra

Lý Cường, Hà Mẫn và Vương Triệu Tung, gần như là cùng một lúc ra tay. Vương Triệu Tung thì dây lưng thép trong tay múa may như gió, Lý Cường và Hà Mẫn thì tay không vọt ra, giống như tia chớp xông ra ngoài

Lưu Vĩ Hồng hai tay ôm ngực, thân mình hơi lướt ngang, thay thế vị trí Hà Mẫn để lại, hoàn toàn che chắn Vân Vũ Thường, nhưng tay phải của hắn, đã đút vào dưới sườn trái, cầm sẵn khẩu K64. Ngày đầu tiên đến cục Công an nhậm chức, trong cục liền trang bị khẩu K64 này cho hắn, để mà phòng thân. Nòng súng của khẩu K64, nhỏ hơn khẩu K54 rất nhiều, mang theo vô cùng tiện lợi.

Tuy nhiên rất rõ ràng, hôm nay không cần Bí thư Lưu ra súng.

Ba người Vương Triệu Tung giống như hổ xông vào đàn dê, chỉ trong nháy mắt, 7, 8 tên lưu manh đã té ngã ngổn ngang trên đất, ai nấy đều đau đớn mà kêu la ởm tỏi, hung khí các loại dao găm, hều hết chưa kịp rút ra, đã bị ném xuống đất. Hai tên cắm súng lục ngang hông là thảm nhất, hai người đều là tay trái dùng sức cầm chặt tay phải, đau đến lăn lộn đầy đất

Cổ tay phải bọn họ đã bị rách da sưng thịt, xương cổ tay đã vỡ vụn, y học gọi là “gãy xương nát vụn”

Lý Cường đem tên lưu manh tóc dài bị đánh ngã đầu tiên kéo qua đây, giơ ra bàn chân mang giày da, dẫm lên mặt y, theo sau rút súng lục ra, chỉ vào bọn lưu manh nằm la liệt dưới đất, quát:

- Cục Công an thành phố! Nằm sấp tại chỗ, không ai được đứng lên. Ai dám lộn xộn, thì cho ăn đạn!

Vương Triệu Tung rất nhanh lại lui vào bên trong đám người, Hà Mẫn thì trở lại bên cạnh Vân Vũ Thường, cảnh giác nhìn bọn lưu manh trên mặt đất.

- Hay!

- Đánh rất hay!

Đám người đầu tiên là yên lặng, bỗng nhiên lúc đó, vang lên tiếng hoan hô và tiếng vỗ tay như sấm dậy

Mà cô gái trẻ bị bắt giữ kia, thì vội vội vàng vàng chạy qua đó, rất cố gắng muốn đỡ dậy chàng thanh niên bị đánh áu me đầy người không biết sống chết, miệng không ngừng kêu to tên của anh ta

Lưu Vĩ Hồng lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số, rất nhanh, bên kia liền có người nhận máy

- Phòng trực ban Cục công an thành phố phải không? Tôi muốn báo cảnh sát! Quảng trường phố thương mại xảy ra giết người, có 7, 8 tên tám lưu manh đang người, mời các anh lập tức đến đây!

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền cúp điện thoại, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, 19h43. Sau đó, Lưu Vĩ Hồng lại gọi điện thoại cho khoa cấp cứu bệnh viện nhân dân thành phố, mời bọn họ lập tức phái xe cứu thương lại đây.

- Thả tao ra, tên khốn khiếp, con mẹ mày thả tao ra!

Tên lưu manh tóc dài bị Lý Cường dẫm dưới chân cuối cùng lấy lại hơi, không ngừng vặn vẹo cơ thể, giãy giụa tức giận kêu la, thanh âm có chút khàn khàn, trở nên hơi quái

Lý Cường nâng giày da lên, nhẹ nhàng đạp xuống, tên lưu manh tóc dài kia kêu lên một tiếng đau đớn, mắt lại trở nên trắng dã ra

- Bọn khốn chúng mày muốn chết hả, mau thả Phi Ca, bằng không chém chết chúng mày

Sự hung hãn của bọn lưu manh này, đúng là nằm ngoài dự kiến của Lưu Vĩ Hồng, một kẻ lưu manh khác lại giãy dụa đứng dậy, miệng còn không sạch sẽ lớn tiếng tức giận mắng, bộ dáng hùng hổ.

- Nằm xuống!

Rất không may, vận khí tên lưu manh thật sự không tốt, đụng phải sát tinh Lý Cường. Lý Cường một bước liền đến trước mặt tên lưu manh kia, giơ cán súng lên, thật mạnh đập vào trán tên lưu manh kia, lập tức máu tươi ứa ra.

Tên lưu manh kêu la thảm thiết, nặng nề ngã sấp xuống, rốt cuộc không đứng dậy nổi.

Lý Cường từ sau mông lấy ra một bộ còng tay, đem tên lưu manh tóc dài và một tên lưu manh khác còng lại với nhau

Tên lưu manh tóc dài lại một lần nữa tỉnh lại, hãy còn không phục, nâng bản mặt tái nhợt không còn giọt màu trộn lẫn chút bụi đất, thất thanh hô to tướng lên:

- Chúng mày… chùng mày có biết ông đây là ai không hả? Ông đây họ Vương, là cháu trai của Bí thư Thành ủy Vương, Bí thư Vương là chú ruột của tao! Mau thả tao ra, bằng không tao và chúng mày không xong đâu… Ui da…

Hoá ra cũng đã trúng một cán súng của Lý Cường, lập tức máu tươi ứa ra, lại một lần nữa té ngã trên đất.

Đám người vốn đang huyên nào, bỗng nhiên lại trở nên yên lặng không một tiếng động, mọi người nhìn nhìn tên lưu manh tóc dài, lại nhìn nhìn Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù ra tay chính là đám người Lý Cường, nhưng rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều biết, Lưu Vĩ Hồng mới là thật sự là người có quyền trong mấy người này

Lưu Vĩ Hồng chân mày nhíu lại, chậm rãi đi qua, nhìn tên lưu manh tóc dài, lạnh lùng nói:

- Anh tên là gì?

- Vương... Vương phi...

Vương Phi bị Lý Cường ra tay liên tục, thở hổn hển nói, trên mặt lại lộ ra thần sắc vô cùng hung hãn như trước, căm tức nhìn Lưu Vĩ Hồng, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, khó có thể tưởng tượng.

Lưu Vĩ Hồng hỏi:

- Chú anh tên gì?

- Vương Thì Hằng! Bí thư Thành ủy Vương! Mau thả tôi ra! Bằng không, chú tôi đem các ông diệt hết! Cục công an thành phố rất khó lường đó

Vương Phi nghiêm nghị không sợ, tiếp tục rống cổ kêu la không ngớt.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, thản nhiên nói:

- Vương phi, mặc kệ anh là cháu trai của ai, tôi cũng sẽ xử lý anh

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý đến y, nhấc chân bước qua người y, đi nhanh tới trước mặt chàng thanh niên bị đánh, ngồi xổm xuống. Chàng thanh niên đã hôn mê, cô gái kia dùng đủ mọi cách, cũng không thể đỡ anh ta dậy, chỉ đành ngồi dưới đất, đặt đầu anh ta lên đùi mình, không ngừng khóc lóc, từng giọt nước mắt nhỏ xuống trên mặt thịt máu lẫn lộn của bạn trai

Lưu Vĩ Hồng giơ tay ấn vào mạch đập của người thanh niên bị thương, lại vén mí mắt anh ta lên quan sát một cái, sắc mặt trở nên ngưng trọng, liền đứng dậy, cao giọng nói:

- Ai là bác sĩ? Nếu ai là bác sĩ, xin qua đây cấp cứu cho anh ta!

Trong đám người một trận xôn xao, đoàn người ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám nhúc nhích

- Các đồng chí, tôi tên là Lưu Vĩ Hồng, là Cục trưởng Công an thành phố! Ai là bác sĩ, xin qua đây cứu anh ta, tôi cam đoan sự an toàn tình mạng của người đó

“Wa…”

Trong đám người lập tức lại vang lên một trận xôn xao kinh ngạc, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, đều trở nên sáng lấp lánh. Rất rõ ràng, quần chúng vây xem cũng không từng nghĩ đến, người trẻ tuổi trầm ổn như núi này, không ngờ là Cục trưởng Công an thành phố!

Vương Phi cũng không dám tin nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, trong mắt rốt cục lộ ra thần sắc sợ hãi.

Cuối cùng, trong đám người đi ra một người đàn ông trung niên mắt mang kính, đi tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng, nói:

- Cục… cục trưởng Lưu, tôi là bác sĩ, để tôi xem qua…

- Được, mời ông lập tức khám cho anh ta!

Vị bác sĩ trung niên kia liền ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tình hình cậu trai bị thương, giơ tay ấn vào nhân trung của cậu trai bị thương, chỉ chốc lát, cậu trai bị thương rên rỉ một tiếng, từ từ tỉnh lại.

- Hay quá…

Trong đám người lại phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi

Bác sĩ trung niên đứng dậy, nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Cục trưởng Lưu, anh ta tạm thời hôn mê, tuy nhiên, phải lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra, có khả năng nội tạng đã bị thương.

- Ừ, tôi đã gọi điện thoại cho bệnh viện nhân dân thành phố, bọn họ hẳn là sẽ lập tức tới đây

Đang lúc hỗn loạn, từ xa vang lên tiếng xe cứu thương inh ỏi, chỉ chốc lát, một chiếc xe cứu thương với đèn báo lập lòe nhanh chóng chạy tới, bác sĩ y tá từ trên xe nhảy xuống, đơn giản tiến hành rồi kiểm tra đối với cậu trai bị thương, liền cán anh ta lên xe, cô gái trẻ tự nhiên theo sát phía sau, khi đi qua bên người Lưu Vĩ Hồng, cúi đầu thật thấp chào Lưu Vĩ Hồng, nghẹn ngào nói:

- Cục trưởng Lưu, cảm ơn anh

Lưu Vĩ Hồng phất tay, nói:

- Không cần cảm tạ, cô nhanh đến bệnh viện đi.

- Ừm

Cô gái trẻ gạt nước mắt trên mặt, theo sau leo lên xe cứu thương, xe cứu thương lại í o chạy đi mất

Lưu Vĩ Hồng ánh mắt thoáng nhìn đám lưu manh nằm la liệt dưới đất, lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, 20h12, thời gian đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, xe cứu thương cũng đã đến, rồi lại đi, cảnh sát cục Công an thành phố, vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả

Chân mày Lưu Vĩ Hồng lập tức nhíu lại hết mức có thể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio