Quan Gia

chương 871: pháp luật không ngoài thiên lý ân tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 871: Pháp luật không ngoài thiên lý ân tình

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

Núi Ngưu Giác vào ban đêm, hoàn cảnh vắng vẻ, không khí trong lành

Xem xong tin tức tiếp sóng, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường cùng ra khỏi nhà, từ từ bước đi thong thả trên đường mòn bóng cây của núi Ngưu Giác. Nhưng nhìn ra được, Bí thư Lưu và Chủ tịch Vân không phải tản bước giúp cho tiêu hóa sau khi ăn xong, dường như là định ghé nhà. Bởi vì trong tay Bí thư Lưu đang xách túi đồ, bên trong căng phồng, dường như chứa quà tặng.

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường quả thật muốn đi ghé nhà, nơi đến là biệt thự số 3

Đầu tháng 10 Dương lịch, Âm lịch cũng đã đầu tháng 9 rồi, giữa mùa thu, ban ngày vẫn rất nóng, nhưng khi vào đêm thì có chút cảm giác mát nhè nhẹ. Nhất là núi Ngưu Giác, thỉnh thoảng có từng trận gió đêm thổi qua, Vân Vũ Thường mặc váy dài màu trắng, cảm thấy hơi hơi rét lạnh. Lưu Vĩ Hồng liền vươn tay, ôm lấy chiếc eo thon của vợ, làm cho cô cảm thấy sự ấm áp của bản thân. May mắn là giữa biệt thự số 15 và biệt thự số 3, khoảng cách không xa, khoảng 3 -5 phút thì đến rồi

Lưu Vĩ Hồng tiến lên, ấn chuông cửa.

Vân Vũ Thường tùy tay tiếp nhận cái túi mà hắn xách trong tay. Trên chi tiết này, Vân Vũ Thường là rất chú ý.

- Ai vậy?

Trong phòng vang lên một giọng nữ dịu dàng

- Xin chào, chị dâu, tôi là Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Vương có ở nhà không?

- Có, có…

Cửa phòng lập tức mở ra, Trần Tĩnh Di xuất hiện ở cửa, vẻ mặt tươi cười, nói:

- Là Bí thư Lưu, mời vào nhà ngồi…

Lưu Vĩ Hồng liền khẽ cười nói:

- Vũ Thường, đây là đồng chí Trần Tĩnh Di vợ của Bí thư Vương. Chị dâu, đây là vợ tôi, Vân Vũ Thường!

Vân Vũ Thường thản nhiên cười, vươn tay ra với Trần Tĩnh Di, nói:

- Chị dâu, xin chào!

- Ôi, là Chủ tịch Vân? Chủ tịch Vân, xin chào xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai!

Trần Tĩnh Di vội vàng bắt tay với Vân Vũ Thường, liên thanh nói. Lời nói này cũng không khoa trương, chỉ từ cách xưng hô của cô đối với Vân Vũ Thường, có thể nhìn ra được, cô quả thật nghe nói qua đại danh của "Chủ tịch Vân"

Rối ren một trận ở ngoài cửa, mọi người vào nhà

Vương Thì Hằng sớm đã đứng dậy, mỉm cười lên trước nghênh đón, bắt tay hàn huyên với Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường. Ba mẹ của Vương Thì Hằng hai vợ chồng Vương Dĩ Hậu cũng đã đứng dậy ở phòng khách, nhìn khách mỉm cười

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường vội vàng đi nhanh tiến lên, hơi cúi đầu chào hai vị cao tuổi

- Bác trai, bác gái, xin chào hai vị! Cháu là Lưu Vĩ Hồng, là đồng nghiệp của Bí thư Vương. Đây là vợ cháu Vân Vũ Thường!

Lưu Vĩ Hồng cẩn thận tỉ mỉ hành lễ

- Xin chào hai vị, mau mời ngồi

Vương Dĩ Hậu cười ha ha bắt tay với Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường, tình cảm mời ngồi

Vương Thì Hằng là Bí thư Thành ủy, mỗi buổi tối, trong nhà vốn không ngừng có khách. Trên thực tế, ngay lúc Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường vào cửa, đã có một chiếc xe chạy đến ngoài cửa, thấy hai người Lưu Vĩ Hồng vào cửa trước, người khách liền tắt máy, tắt đèm, im lặng ngồi trong xe chờ đợi

Muốn bò lên trên, một chút kiên nhẫn khẳng định phải có

Cho dù con trai là Bí thư Thành ủy, Vương Dĩ Hậu cũng không vênh váo, mỗi lần có khách đến nhà, đều khách khí chào

Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường vừa mới ngồi xuống, bà cụ liền không ngừng quan sát Vân Vũ Thường, cười tủm tỉm nói:

- Tiểu Lưu, vợ cháu đẹp quá …

Bà cụ không hiểu lắm về chức vụ các cán bộ trong thành phố, tất nhiên càng không rõ cấp bậc của Lưu Vĩ Hồng, thấy hai vợ chồng son, nam thì cao lớn đẹp trai, nữ thì xinh đẹp mê người, liền không kìm nổi tán thưởng

Vân Vũ Thường vội vàng hạ thấp người, mỉm cười nói:

- Bác gái, cảm ơn bác đã khen ngợi

Phải nói Chủ tịch Vân, trường hợp lớn gì chưa từng gặp qua? Chỉ cần cô vừa xuất hiện trên bữa tiệc, không biết phải nghe được bao nhiều từ khen ngợi, sớm đã chết lặng. Nhưng lời khen từ miệng của mẹ của Vương Thì Hằng nói ra, lại quả thật làm cho Vân Vũ Thường rất là vui vẻ. Nhìn ra được, bà cụ là thật lòng khen cô

Vương Thì Hằng cười nói:

- Mẹ, Bí thư Lưu là Cục trưởng Công an, Bí thư Đảng ủy Công an ở thành phố chúng ta. Vợ anh ấy là bà chủ lớn ở Giang Khẩu, Chủ tịch tập đoàn quốc tế. Hai vợ chồng họ đều là người Bắc Kinh

Nói thật, Cục trưởng Công an Bí thư Đảng ủy Công an cũng được, Chủ tịch tập đoàn quốc tế cũng được, đối với bà cụ mà nói, đều là khái niệm rất mơ hồ, nhưng đến từ Bắc Kinh, lại rất thực tại. Đối với cả đời của bà cụ mà nói, Bắc Kinh có nghĩa là tốt nhất cả nước

Có chút giống như “đòn gánh vàng của hoàng đế”

Vương Thì Hằng rất uyển chuyển mà nhắc nhở mẹ, hai vị này tuy trẻ, nhưng là nhân vật rất có lai lịch rất có thân phận, không được thất lễ

Kỳ thật Vương Thì Hằng cũng là lo xa rồi, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, sao lại là hạng người bụng dạ hẹp hòi như thế?

- Đến từ Bắc Kinh tốt, tốt, khó trách xinh đẹp như vậy

Bà cụ liền cười tủm tỉm, không ngừng gật đầu, nhưng thần sắc hơi có chút kỳ lạ. Không gì khác, bà cụ đã nghe rõ “Cục trưởng công an”, cháu bà đang giam ở cục công an, nghe nói sẽ bị xử bắn!

Chẳng lẽ chính là người trẻ tuổi trước mắt, trong tay nắm giữ tính mạng của cháu bà?

Trần Tĩnh Di bưng nước trà và trái cây, điểm tâm lên, ngồi bên cạnh Vương Thì Hằng, mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, vẻ mặt có chút chuyên chú. Trần Tĩnh Di cũng không phải là nội trợ bình thường có thể sánh bằng, chính thức là cán bộ cấp Cục phó của ban Tuyên giáo Thành ủy

Lưu Vĩ Hồng đến nhận chức hơn một tháng, bỗng nhiên mang theo vợ đến nhà thăm hỏi, nhất định có nguyên nhân. Nghe nói hôm qua Bí thư Tân Minh Lượng đã nói qua với Lưu Vĩ Hồng rồi, chính là nói chuyện có liên quan đến Vương Phi

Thái độ của Trần Tĩnh Di đối với việc này rất là rõ ràng, muốn cứu Vương Phi, được, tiền đề là không thể kéo Vương Thì Hằng đi vào!

Vương Thì Hằng là chồng của cô, là ba của con trai cô, là hi vọng và tương lai của cả nhà này. Mặc kệ là ai, tầm quan trọng tuyệt đối không thể so sánh ngang bằng với Vương Thì Hằng!

- Bí thư Vương, đến đây hơn một tháng, không có sớm một chút đến thăm bác trai bác gái, thật là thất lễ!

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười nói.

- Ha ha, Bí thư Lưu quá khách khí, thật sự là không dám nhận. Trong khoảng thời gian này, Bí thư Lưu công tác bận rộn như vậy, cũng may có Chủ tịch Vân đặc biệt từ Giang Khẩu chạy tới chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh, bằng không thì anh sẽ mệt chết…

Vân Vũ Thường khẽ cười nói:

- Bí thư Vương quá khen. Chăm sóc tốt cho chồng mình là bổn phận

Vương Thì Hằng và Trần Tĩnh Di đều mỉm cười gật đầu.

Mọi người hàn huyên một chút, không khí rất là hòa hợp, Vương Thì Hằng thử hỏi công tác cụ thể trong thời gian gần đây của cục Công an

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bí thư Vương, tôi quả thật có số công tác, muốn báo cáo với anh

Vương Thì Hằng sắc mặt liền hơi nghiêm túc, trầm ngâm nói:

- Như vậy sao, Bí thư Lưu, chúng ta đi vào phòng sách nói chuyện tường tận đi. Tĩnh Di, em và ba mẹ tiếp Chủ tịch Vân nói chuyện đi

Trần Tĩnh Di vội vàng đồng ý.

Vân Vũ Thường mỉm cười nói:

- Bí thư Vương, công tác quan trọng hơn, các anh đi nói đi, tôi ở đây, nói chuyện với bác trai, bác gái và chị dâu

- Ha ha, được được, Bí thư Lưu, mời!

Vương Thì Hằng đứng dậy, giơ tay mời.

Hai người cùng đến phòng sách

Trần Tĩnh Di nhìn bóng dáng của hai người đàn ông, trong mắt hiện lên một chút lo lắng. Không thể nghi ngờ, bọn họ khẳng định là muốn tiến hành “đàm phán”, chỉ mong Vương Thì Hằng chớ quên lời nói mà cô đã nhắc nhở y

Lớn nhỏ của tất cả biệt thự núi Ngưu Giác, đều gần giống nhau, duy có một khác biệt, chính là đoạn đường khác nhau. Mấy biệt thự ở phía trước, có sân rộng một chút

Phòng sách của Vương Thì Hằng ở lầu hai, phòng ngủ chính ở bên cạnh, phòng không nhỏ, có hơn 29 mét vuông, sát tường có một kệ sách gỗ lim thật to, một cái bàn, còn có một bộ bàn trà sô pha nhỏ chế từ gỗ. Có thể thấy Vương Thì Hằng trước kia cũng thường ở đây nói một số công tác khá quan trọng với khách đến thăm. Đây ở gia đình bình thường, rất khó tưởng tượng, khách đến rồi, còn phải tránh người trong nhà nói chuyện, nhưng ở quan lớn mà nói thì rất bình thường

- Bí thư Lưu, mời ngồi!

Vương Thì Hằng mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha, tự mình pha nước trà cho Lưu Vĩ Hồng, lại đưa thuốc lá, trên mặt tươi cười ôn hòa

Lưu Vĩ Hồng cảm ơn xong, hai người mồi thuốc, trong phòng sách rất nhanh sương khói lượn lờ.

Hai người đều yên lặng hút thuốc, không có vội vã mở miệng.

Khoảng chừng qua vài phút, Vương Thì Hằng chậm rãi gạt tắt đầu mẩu thuốc lá ở tàn thuốc, thở dài nói:

- Bí thư Lưu, rất xin lỗi, Vương Phi đã gây rắc rối cho anh rồi!

Lưu Vĩ Hồng cũng dập tắt đầu mẩu thuốc lá, chậm rãi nói:

- Bí thư Vương, vụ án Vương Phi rất nghiêm trọng. Tôi đã hỏi qua tổ chuyên án trong cục công an, phải triệt để điều tra đến cùng. Tổ Chuyên án, trực tiếp do tôi phụ trách!

Hôm qua sau khi nói chuyện xong với Tân Minh Lượng, Lưu Vĩ Hồng trở lại phòng làm việc, liền gọi điện thoại cho Tiết Bác Vũ, hiểu được không lầm nói cho hắn biết, chỉ có thể tự mình phụ trách với Tiết Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng, không thể bại lộ gì, cũng không thể đem vụ án tiết lộ ra ngoài

Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, cho dù sau khi hắn đến nhận chức, biểu hiện rất mạnh mẽ dị thường, nhưng cũng tuyệt đối không thể coi thường “thế lực cũ” của cục công an thành phố Cửu An. Mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ đó, sớm đã giằng co gắt gao với ích lợi của mọi người, Lưu Vĩ Hồng có lợi hại, hơn, cứng rắn hơn, một khi đề cập tới căn bản của người nào, cũng là “đè không được”, cái gọi là chó cùng rứt giậu, con thỏ nóng nảy còn cắn người!

Không phải họ không sợ Lưu Vĩ Hồng, mà là không thể không “Ngoan cố chống lại đến cùng”

Rất nhiều người đã không có đường lui!

Lưu Vĩ Hồng tuyệt không cho phép vụ án của Vương Phi vượt ra ngoài khống chế của hắn. Vụ án Vương Phi, không chỉ liên lụy đến bản thân hắn đơn giản như vậy

Vương Thì Hằng hơi sửng sốt.

Lưu Vĩ Hồng nói trắng ra như thế, là y chưa từng dự đoán được. Nếu Bí thư Lưu quyết tâm đã định, đêm nay, anh tìm tôi để nói chuyện gì? Chẳng lẽ thông báo với tôi một kết quả như vậy?

- Bí thư Lưu, tôi biết, Vương Phi chính là phạm tội chết!

Chốc lát, Vương Thì Hằng nói, thanh âm rất là trầm trọng.

Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, tôi biết chuyện này, rất khó xử cho anh. Tôi cũng rất khổ sở vì cục trưởng Vương.

Nhưng pháp luật chính là pháp luật, bất kể là ai, xúc phạm pháp luật, đều phải bị chế tài. Điểm này, không có đường sống gì. Tuy nhiên, pháp luật không ngoài thiên lý ân tình. Hiện tại Vương Phi chỉ có thể tự cứu! Pháp luật và chính sách của chúng ta, ỗi một phần tử phạm tội một cơ hội ăn năn hối lỗi. Vương Phi có phải có thể nắm bắt tốt cơ hội này hay không, thì phải xem bản thân anh ta rồi

Vương Thì Hằng ánh mắt lập tức sáng ngời, cực kỳ nhỏ nhẹ mà gật gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio