Quan Gia

chương 89: tốt, rất tốt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng Chu Kiến Quốc không hề nghĩ tới, sáng sớm hôm sau, Lưu Vĩ Hồng đã đem một phương án sáu trang giấy, mấy ngàn chữ giao tới tay ông ta. Hơn nữa là chữ đẹp rất tinh tế.

Chu Kiến Quốc vội vàng nhận lấy, đại khái lật xem một chút, quả nhiên là phương án vô cùng đầy đủ, hơn nữa quy cách hành văn hoàn toàn phù hợp yêu cầu.

- Tốt, tốt, Vĩ Hồng à, vất vả cho cậu rồi.

Chu Kiến Quốc vỗ vỗ bả vai Lưu Vĩ Hồng, tán thưởng nói, thấy trong mắt Lưu Vĩ Hồng có gân đỏ, lại nói thêm một câu:

- Vĩ Hồng, không cần phải thức đêm vậy, mấy ngày nay, nhiệm vụ công tác của cậu rất nặng nề.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cũng không thức đêm gì cả, viết mãi viết mãi, cảm thấy suôn sẻ, liền một hơi viết xong luôn.

Chu Kiến Quốc lại nhìn nhìn phương án, gật gật đầu, nói:

- Ừ, chữ đẹp lại ngay hàng thẳng lối, lực đạo vừa đủ, rất tốt.

- Cục trưởng quá khen!

Lưu Vĩ Hồng khiêm tốn nói.

Lưu Vĩ Hồng vừa rời khỏi nhà khách, Chu Kiến Quốc lập tức đi Địa ủy.

Địa khu Hạo Dương mới thành lập, không cần nói cục Nông Nghiệp đã như vậy, cho dù là Địa ủy và Ủy ban nhân dân cũng còn chưa kịp xây dựng mới trụ sở làm việc chuyên môn. Trước mắt đồng chí lãnh đạo chủ chốt cùng với bộ máy thư ký của Địa ủy và Ủy ban nhân dân, đều phải "mượn" phòng làm việc của Thị ủy và Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương. Thị xã Hạo Dương là một thị xã cũng không giàu có, không lâu trước đây chỉ là huyện Hạo Dương, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố cũng ở trong một viện làm việc, điều kiện cũng không dư dả. Vì lảm nơi làm việc cho lãnh đạo địa khu, rất nhiều văn phòng tạm thời sáp nhập, ước chừng phải dành ra đến một nửa văn phòng. Toàn bộ đại viện có vẻ chật chội không chịu nổi. Cũng may khi đó xe con vẫn chưa nhiều, nói cách khác, trong viện có thể đến chỗ dừng xe cũng không đủ.

Chu Kiến Quốc trước tiên ở nhà khách gọi điện thoại đến văn phòng của Lục Đại Dũng, cùng thư ký của Lục Đại Dũng liên lạc trước, nói là có một số việc cần phải báo cáo với Bí thư Lục.

Phải nói rằng Chu Kiến Quốc làm như vậy là không hợp quy củ cho lắm.

Ông ta là Cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu, lệ thuộc trực tiếp vào lãnh đạo Ủy ban nhân dân. Nếu có công tác gì phải báo cáo thì đầu tiên nên tìm Phó chủ tịch Địa khu phân công quản lý công tác nông nghiệp, trực tiếp tìm Chủ tịch Địa khu báo cáo đều đã là đi quá giới hạn. Hiện tại cả Chủ tịch Địa khu đều bỏ sang một bên, lập tức tìm lên trên đầu Bí thư Địa ủy, lại càng "Ương ngạnh"

Tuy nhiên thư ký của Lục Đại Dũng không hề từ chối thỉnh cầu của ông ta, sau khi hướng Lục Đại Dũng báo cáo, rồi trả lời Chu Kiến Quốc nói là bí thư Lục vừa đúng lúc có khoảng nửa tiếng rảnh, mời Cục trưởng Chu lập tức qua đó.

Phương diện này, chủ yếu vẫn là bởi vì Chu Kiến Quốc và Lục Đại Dũng quan hệ không bình thường. Còn có một nguyên nhân là lúc ấy Đảng - Chính vẫn chưa phân chia riêng, Bí thư Địa ủy mới là nhân vật số một danh chính ngôn thuận, nhóm lãnh đạo cơ quan trực tiếp hướng Bí thư Địa ủy phụ trách cũng rất bình thường.

Rất nhiều lãnh đạo kỳ thật cũng thích làm việc như vậy.

Nhà khách Hạo Dương cách tòa nhà Thành ủy không xa, bình thường với tốc độ đi bộ, bảy tám phút là tới. Chu Kiến Quốc tất nhiên tăng thêm tốc độ, khi chạy tới văn phòng Lục Đại Dũng cũng mất không đến năm phút.

Thấy bộ dáng Chu Kiến Quốc hơi thở hổn hển, Lục Đại Dũng cười nói:

- Lão Chu à, chuyện gì mà gấp dữ vậy?

Có thẻ thấy được, Lục Đại Dũng tâm tình rất là vui.

Cũng khó trách, mới nhậm chức Bí thư Địa ủy, cảm giác nắm quyền luôn luôn thường trực. Huống chi Lục Đại Dũng trước kia khi ở địa khu Thanh Phong đảm nhiệm Chủ tịch Địa khu, bởi vì Bí thư Địa ủy Thái mạnh mẽ, cứng rắn hơn người, lại là lãnh đạo cũ của ông ta, Lục Đại Dũng tựa như người vợ nhỏ, tự động tự giác đảm đương trợ thủ Bí thư Thái, chưa bao giờ dám tự cho mình là nhân vật số một của chính phủ. Hiện giờ cuối cùng cũng mây bay thấy mặt trời, có thể tự mình làm chủ, tâm tình có thể không vui được sao?

Hơn nữa Chu Kiến Quốc bộ dáng như thế, rõ ràng là chạy như bay tới. Lục Đại Dũng đối với thái độ này cũng khá hài lòng.

Chu Kiến Quốc cười nói:

- Ha ha, Bí thư, cũng không phải chuyện gì gấp gáp. Chủ yếu là bởi vì ngài bận quá, tôi không dám lấy nhiều thời giờ của ngài.

Lục Đại Dũng vừa mời Chu Kiến Quốc ngồi trên sô pha vừa cười nói:

- Lão Chu à, ông cũng học được cách nịnh bợ hay sao? Như vậy cũng không tốt, chúng ta vẫn là bạn học cũ mà.

Ở văn phòng Bí thư Địa ủy, Lục Đại Dũng có thể nói đến như vậy, đó là đãi ngộ tương đối cao. Chu Kiến Quốc hơi có chút kinh ngạc, nhớ rõ trước kia khi ở địa khu Thanh Phong, Lục Đại Dũng chỉ là Chủ tịch Địa khu, cũng không từng đối với ông ta thân cận như thế. Xem ra mới đến chỗ mới, Lục Đại Dũng cũng có chút "sợ chỗ lạ", nhìn thấy cấp dưới có quan hệ cũ như Chu Kiến Quốc, tự nhiên sẽ có cảm giác thân thiết.

- Bí thư Lục, văn phòng này cũng không uy phong lắm, có vẻ hơi nhỏ nhỉ?

Chu Kiến Quốc đánh giá văn phòng mới của Lục Đại Dũng, hơi xúc động nói. nguồn TruyenFull.vn

Đây là một văn phòng một người, chỉ một gian phòng, diện tích cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi mấy m2, trang hoàng cũng rất sơ sài. So với văn phòng Chủ tịch Địa khu trước kia của Lục Đại Dũng hoàn toàn kém xa về cấp bậc. Văn phòng Chủ tịch Địa khu kia dù gì cũng là một phòng lớn hơn nhiều.

Lục Đại Dũng cũng đánh giá một chút, khẽ thở dài một cái, nói:

- Đành chịu thôi, thị xã Hạo Dương chỉ có điều kiện như vậy. Đây còn là đồng chí Uyển Trung Hưng nhường cho đó… Thị xã Hạo Dương điều kiện quả thật quá kém!

Cái gọi là đồng chí Uyển Trung Hưng, chính là Bí thư Thị ủy Hạo Dương, cũng chính là Bí thư huyện ủy Hạo Dương. Địa khu Hạo Dương sau khi thành lập, Uyển Trung Hưng nước lên thì thuyền lên, không hiểu ra sao liền thăng một bậc, trở thành Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy Hạo Dương, lên đến cấp Phó giám đốc sở. Nhân vật số một của thủ phủ Địa khu tiến vào bộ máy Địa ủy cũng là lệ thường, Uyển Trung Hưng xem như nhặt cái có sẵn.

Hiện giờ Lục Đại Dũng cùng lãnh đạo địa ủy không chỗ "thu xếp", Uyển Trung Hưng tự nhiên phải nhường văn phòng mình, cung thỉnh bí thư Lục vào làm chủ. Đây cũng là thái độ tất nhiên phải có.

- Lúc này điều kiện làm việc các đơn vị đều rất bình thường, địa khu mới mà, cũng có thể thông cảm.

Chu Kiến Quốc vội vàng nói.

Lục Đại Dũng dựa lưng ra sau sô pha, lấy một tư thế khá thả lỏng, nhẹ nhàng vuốt tóc, nói:

- Đúng vậy, mấy ngày nay, tất cả mọi người đều hướng tôi oán giận, không chỗ làm việc, không chỗ ăn cơm, không chỗ ở, đều cứ ầm ầm đòi lập tức xây dựng phòng ở mới…

Chu Kiến Quốc liền nghiêm chỉnh lại, nói:

- Bí thư, có chuyện thế này, tôi muốn báo cáo một chút với ngài.

Lục Đại Dũng liếc mắt nhìn ông ta một cái, nói:

- Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, giữa bạn học cũ, không cần khiến cho xa lạ như vậy.

Nói là nói như thế, Lục Đại Dũng với ý tứ hàm súc trên cao nhìn xuống vẫn là biểu lộ ra. Đây là tự nhiên mà vậy, làm quan lâu năm chính là cái dạng này.

Chu Kiến Quốc nói:

- Bí thư Lục, tâm tư mọi người muốn xây dựng phòng ở mới, tôi có thể lý giải. Tuy nhiên tôi cảm thấy, thị xã Hạo Dương nên làm một quy hoạch chỉnh thể, không thể làm theo điều mình cho là đúng. Làm thủ phủ địa khu cũng phải ra dáng thành phố lớn, có hương vị thành thị hiện đại hoá. Nói không chừng tương lai địa khu đổi thành thành phố, đây sẽ là thành phố cấp 3, quy hoạch theo không kịp, rất ảnh hưởng hình tượng.

Lục Đại Dũng trên mặt liền lộ ra một chút vẻ kinh ngạc, cũng không tựa vào sô pha nữa, ngổi thẳng người, mắt nhìn Chu Kiến Quốc, nói:

- Lão Chu, ông có ý nghĩ này rất chính xác à. Tôi cũng vậy nghĩ như vậy... Đến đây mấy ngày, đồng chí phía dưới đều tranh nhau đề nghị với tôi, muốn cái này muốn thế kia, duy chỉ mình ông ở toàn diện suy xét vấn đề. Không tồi, không tồi đâu!

Chu Kiến Quốc trong lòng liền có chút đắc ý. Lời ông ta nói ra, vốn là chỉ thử thăm dò, không ngờ Lục Đại Dũng lập tức tiếp nhận. Lưu Vĩ Hồng này thật đúng là có chút tài năng, nhìn nhận vấn đề rất toàn diện.

- Ha ha, Bí thư quá khen. Tôi đây cũng là có cảm mà phát, có thể cung cấp cho Bí thư một chút ý kiến tham khảo, vậy không còn gì tốt hơn... Bí thư, chúng tôi hôm qua mở một cuộc họp nội bộ, bàn bạc một chút về công tác chủ yếu thời gian sau này, tôi muốn báo cáo với ngài.

Lục Đại Dũng gật gật đầu.

Nhìn thấy được, Lục Đại Dũng đối với việc này hứng thú không cao. Địa khu Hạo Dương vừa mới thành lập, đều chưa chính thức treo biển, sự tình cực kỳ phức tạp, vô số công tác chờ ông ta đi xử lý. Cục Nông Nghiệp này không phải là quá quan trọng, hoàn toàn không cần phải thảo luận công tác nông nghiệp vội vàng như vậy. Ở tỉnh thành lập địa khu Hạo Dương mới, ý nghĩa chính cũng là nhìn trúng tài nguyên khoáng sản của mấy cái huyện này, chuẩn bị muốn làm một quản lý thống nhất, đem địa khu Hạo Dương xây dựng thành căn cứ tài nguyên ở tỉnh. Công tác nông nghiệp cũng chỉ là làm nền thôi.

Tuy nhiên Chu Kiến Quốc nếu đến đây, nhất định cũng phải nghe qua ông ta nói vài câu, bằng không thì rất không lịch sự.

- Chúng tôi cho rằng, sau khi địa khu Hạo Dương thành lập, nhân khẩu thành thị, thị xã Hạo Dương sẽ tăng nhanh trên diện rộng. Trong mấy tháng tới, các cán bộ cơ quan cùng với người nhà sẽ đến nhiều, thị xã Hạo Dương ít nhất sẽ gia tăng trên chục ngàn nhân khẩu phi nông nghiệp. Tương đương khoảng một nửa nhân khẩu phi nông nghiệp của thị xã Hạo Dương ban đầu. Đột nhiên, gia tăng nhân khẩu thành thị nhiều như vậy, thực phẩm phục vụ cuộc sống hằng ngày, nhất là rau xanh, việc cung ứng sẽ trở nên vô cùng gay go. Đến lúc đó vật giá leo thang là một chuyện, cung ứng thiếu thốn, e là sẽ khiến cho quần chúng bất mãn. Bởi vậy, chúng tôi đã làm ra một phương án, gọi là "công trình cung cấp rau xanh"… Mời bí thư xem qua!

Chu Kiến Quốc nói xong, đưa ra phương án Lưu Vĩ Hồng đã viết trình cho Lục Đại Dũng.

Lục Đại Dũng nhận lấy, đại khái nhìn vài lần, lập tức nghiêm chỉnh hẳn, không kìm nổi ngồi ngay ngắn, cẩn thận tỉ mỉ mà đọc phương án kia. Ước chừng hơn mười phút, Lục Đại Dũng mới đọc xong.

- Tốt, lão Chu, tốt lắm!

Lục Đại Dũng xem xong phương án, không kìm nổi giơ tay ở trên bàn trà trước mặt nhẹ nhàng vỗ một cái, tình cảm hưng phấn thấy rõ trên mặt.

- Lão Chu à, phương án này làm vô cùng tốt, vô cùng đúng lúc. Ông suy xét được rất chu đáo... Ái chà, xem ra mời ông lại đây làm Cục trưởng cục Nông nghiệp này là vô cùng chính xác. Bạn học cũ, không thể tưởng được ông làm việc chẳng những toàn diện cẩn thận, hơn nữa ánh mắt nhạy bén, lập tức có thể nhìn đến bản chất vấn đề, rất tốt!

Lục Đại Dũng không chút nào che dấu sự tán thưởng của mình đối với Chu Kiến Quốc.

Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Kiến Quốc trong lòng có chút lâng lâng.

Không ngờ rằng Lưu Vĩ Hồng ít tuổi, thật đúng là nhân vật không tầm thường. Một đề nghị, một phần báo cáo, khiến cho ông ta ở trước mặt Lục Đại Dũng có được điềm tốt lớn như vậy. Cho dù bọn họ là bạn học cũ, nhưng Chu Kiến Quốc cũng phải cho thấy chút bản lĩnh, chứng minh cho Lục Dại Dũng thấy rằng ông ta không có phụ lòng tín nhiệm của bạn học cũ, thật sự là có năng lực.

- Lão Chu à, cứ dựa theo phương án này của các ông mà làm. Với cục Nông Nghiệp các ông và thị xã Hạo Dương dẫn dắt, đi thực thi công trình cung cấp rau xanh này. Công tác này làm được tốt, coi như ông lập một công lớn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio