Quan Gia

chương 892: gặp chuyện bất bình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 892: Gặp chuyện bất bình

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bắc Kinh, mặt trời lên cao, trên con đường rộng mở, hai cô gái trẻ vội vội vàng vàng đi trên đường. Hai cô này, cô lớn hơn ước chừng là ba mươi mấy tuổi, cô trẻ hơn chỉ khoảng hai mươi mấy, diện mạo cũng khá đoan chính, cách ăn mặc quần áo cũng rất là đoan trang. Chỉ có điều cách đi đứng vội vã, ít nhiều hơi ảnh hưởng đến hình tượng của bọn họ.

Tuy nhiên nhìn qua, 2 cô quả thật có việc gấp.

- Mạc Sầu, em nói thật chứ? Lãnh đạo toà án tối cao sẽ chịu gặp chúng ta?

Vị thiếu phụ hơn 30 kia, vừa đi vừa hỏi.

Cô gái hơn 20 tên Mạc Sầu đáp:

- Chị dâu, là thật. Giáo sư của em, cùng chủ thẩm Vương là bạn học, thầy đã đem bản án của anh hai nói qua với chủ thẩm Vương. Chủ thẩm Vương đồng ý hôm nay gặp chúng ta. Tài liệu của chị, đem đủ hết chứ? Anh hai có thể gột sạch nổi oan hay không, toàn bộ xem chủ thẩm Vương

Chị dâu vội vàng nói:

- Em yên tâm, tài liệu chị luôn mang bên người mà

- Vậy là tốt. Chị dâu, nhìn kìa, phía trước chính là Toà án Nhân dân Tối cao. Chúng ta đi nhanh lên!

Mạc Sầu giơ tay chỉ về phía trước

Một tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ ngay trước mắt

Chị dâu lập tức sốc lại tinh thần, tăng nhanh bước chân, gần như là chạy bước nhỏ. Mạc Sầu theo sát phía sau. Trên mặt hai người, đều lộ ra vẻ hưng phấn và hi vọng

Liền vào lúc này, một chiếc xe tải bỗng nhiên từ bên hông lao tới, “két” một tiếng, dừng ngay ở trước mặt hai người. Chị dâu và Mạc Sầu sợ tới mức lùi về sau hai bước

Thiếu chút nữa là đụng trúng rồi!

- Này, các anh lái xe kiểu gì thế hả?

Mạc Sầu giận dữ, chân mày là liễu dựng lên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hướng về chiếc xe tải nói lý. Tháng 11, buổi sáng ở Bắc Kinh, gió lạnh đã thổi vù vù, Mạc Sầu mặc áo lông cổ àu đen, đồ tây nữ màu xanh da trời, rất có phong độ của phụ nữ đô thị mới

"Rầm"

Cửa xe tải lập tức mở ra, bốn năm người đàn ông vạm vỡ nhảy xuống, lập tức bao vây Mạc Sầu và chị dâu lại. Trong đó một gã bốn mươi tuổi mặc jacket màu đen cười lạnh một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Chủ nhiệm Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi

Cô gái được gọi là chị dâu kia lập tức biến đổi sắc mặt, the thé kêu lên:

- Họ Cổ, anh muốn thế nào? Đây là cửa toà án tối cao đấy! Các anh còn dám bắt cóc tôi?

Người đàn ông họ Cổ mặc jacket đen nhún nhún vai, lộ ra một sắc mặt lưu manh hoàn toàn không sao cả, nói:

- Đúng vậy, toà án tối cao, tôi sợ quá đi thôi. Chủ nhiệm Thiên, tôi thấy cô đúng là chưa tới phút cuối chưa thôi! Ha ha, các anh em, mời chủ nhiệm Thiên lên xe, chúng ta phải nói chuyện đàng hoàng với cô ta

- Họ Cổ, anh dám?

Chủ nhiệm Thiên hướng về phía người đàn ông mặc jacket đen hô to truyện copy từ

- Này, các anh là ai? Còn coi trời bằng vung? Không biết nơi này là Bắc Kinh sao?

Mạc Sầu thấy thế, cũng vô cùng phẫn nộ, hướng người đàn ông jacket đen kêu lên.

- Cô là ai?

Người đàn ông jacket đen nheo mắt liếc Mạc Sầu một cái, lập tức cười nói:

- A, tôi biết rồi, cô là em gái bí thư Mạc Ngôn, hai anh em cô đúng là khá giống nhau. Mạc Ngôn cũng giống cô, là công tử bột! Chậc chậc, cũng xinh đẹp tươi ngon ra phết đấy chứ

Nói xong, người đàn ông jacket đen quan sát Mạc Sầu, miệng chậc chậc thành tiếng, lộ ra vẻ mặt mê say ghê tởm.

- Anh… anh đúng là lưu manh!

Mạc Sầu khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến trắng bệch, cắn răng mắng.

Người đàn ông jacket đen bỗng nhiên trở mặt, cười toe toét nói:

- Cô nói đúng rồi đấy, bố đây chính là lưu manh. Hôm nay bố sẽ giở trò lưu manh cho bọn mày thấy. Con mẹ nó bọn mày đúng là không tức thời, còn dám đến toà án tối cao cáo trạng! Xem bố hôm nay làm thế nào trừng trị hai đứa mày

- Mạc Sầu, chạy mau, bọn họ là bọn lưu manh côn đồ do văn phòng thành phố Cửu An đóng ở Bắc Kinh mời tới đấy, chuyên môn ẩu đả nhân viên công an, mau chạy đi

Chủ nhiệm Thiên lớn tiếng quát to, bỗng nhiên tiến về phía người đàn ông jacket đen, giơ tay túm lấy mặt y

Cô vốn là một phụ nữ nho nhã yếu đuối, giờ phút này lại như một con sư tử cái tức giận, biết rõ không có khả năng là đối thủ của người đàn ông jacket đen, nhưng cũng vô cùng dũng cảm xông lên. Hiển nhiên là muốn kháng cự một chút, để Mạc Sầu tranh thủ cơ hội thoát thân.

- Mẹ nó, con đàn bà chanh chua, muốn chết hả

Người đàn ông jacket đen bất ngờ không kịp phòng, bị chủ nhiệm Thiên cáo rách mấy đường ở trên mặt, một đau rát nóng hổi, không khỏi giận tím mặt, nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, lập tức xoay cánh tay, đấm một cái thật mạnh vào mặt chủ nhiệm Thiên

Chủ nhiệm Thiên kêu thảm một tiếng, bị đánh đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Mạc Sầu chính là phụ nữ tri thức, làm sao gặp qua loại trường hợp này, lúc ấy liền sợ đến ngây người, không biết làm sao, phản xạ có điều kiện giơ tay đỡ chủ nhiệm Thiên, vội vội vàng vàng kêu lên:

- Chị dâu, chị dâu, chị không sao chứ?

- Mạc Sầu, chạy mau đi

Chủ nhiệm Thiên tuyệt vọng thét lớn

Nhưng lúc này, làm sao còn kịp?

Mắt thấy gã jacket đen động thủ, bốn gã thanh niên trai tráng khác liền không phân trần, cùng tiến lên, túm tóc, túm tay, kéo chủ nhiệm Thiên và Mạc Sầu về phía xe tải

Chủ nhiệm Thiên và Mạc Sầu một bên lớn tiếng kêu "Cứu mạng", một bên liều mạng chống cự, nói gì cũng không chịu lên xe.

Người đi bộ trên đường, thấy cảnh tượng này, không biết đã xảy ra sự cố gì, đều sợ tới mức né tránh ra xa xem náo nhiệt, không dám tới gần.

Hai cô gái yếu ớt, sao có thể là đối thủ của bốn năm thằng đàn ông chứ?

Rất nhanh liền chống cự không lại!

Đúng lúc này, lại truyền đến một tiếng phanh chói tai, một chiếc BMW đỏ chói, thắng gấp ở ven đường, một cô gái cao gầy mặc đồ thể thao màu trắng, bước xuống xe, đồng thời ba thanh niên mặc đồ thể thao giống vậy cũng từ trong xe đi xuống

Cô gái cao gầy kia, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng mặc đồ thể thao, vẫn mang theo một loại hương vị vô cùng đẹp đẽ, ngực cao ngất, dáng người đúng là đẹp tới cực điểm. Tuy nhiên lúc này lại là vẻ mặt lạnh lùng, đi nhanh tới, giọng dịu dàng nổi giận nói:

- Dừng tay!

Cũng là một thanh âm kỳ lạ hơi khàn khàn

Đúng là chị cả nổi danh trong giới con ông cháu cha Bắc Kinh - Trịnh Hiểu Yến Trịnh đại tiểu thư!

Coi cái dạng này, Trịnh đại tiểu thư đang chuẩn bị cùng bạn bè tới câu lạc bộ tập luyện, không ngờ gặp được cảnh tượng này, Trịnh đại tiểu thư lập tức nổi dậy tinh thần trọng nghĩa, muốn rút dao tương trợ.

- Năm thằng đàn ông ức hiếp hai cô gái, con mẹ nó bọn mày có biết xấu hổ hay không?

Trịnh Hiểu Yến đi nhanh tiến lên trước, tức giận mắng

Một số người dân ở bên cạnh đúng xem, vốn đã bị vẻ đẹp mê hồn của Trịnh Hiểu Yến làm mê muội, bây giờ bỗng nhiên từ trong miệng đại mỹ nữ này nói ra ba chữ "Con mẹ nó", lập tức bổ nhào té ngửa

Đây cũng quá dũng mãnh!

- Này, cô là ai?

Nửa đường nhảy ra một tên Lý Quỳ, gã jacket đen cũng không hiểu ra sao cả, dùng giọng phổ thông rất nặng vị Cửu An hỏi.

- Anh quản tôi là ai sao? Mau thả người, đừng từ tìm phiền toái!

Trịnh đại tiểu thư vừa nghe tiếng phổ thông có khẩu âm ở ngoài, liền không thèm cùng bọn họ nhiều lời.

Gã jacket đen liếc mắt nhìn chiếc BMW đỏ chói kia một cái, rồi nhìn nhìn Trịnh đại tiểu thư, cũng biết cô gái này không phải người thường. Tuy nhiên y cũng không thèm để ý, nói:

- Này, tiểu thư, mời cô đùng làm loạn được không? Chúng tôi đang chấp hành công vụ!

Trịnh Hiểu Yến cười giễu cợt một tiếng, rất không tiết nói:

- Chấp hành công vụ chó má gì! Bọn bây 5 thằng chấp hành công vụ với 2 cô gái hả? Buông ra!

- Chủ nhiệm Cổ, đừng để ý đến ả, chỉ là con mụ điên, chúng ta đi thôi!

Một gã đang túm tay Mạc Sầu kéo lên xe hướng về gã jacket đen kêu lên, dĩ nhiên là nói tiếng địa phương Cửu An, Trịnh đại tiểu thư cũng nghe không hiểu, nếu mà nghe hiểu, vậy còn gì để nói nữa?

Dù gã jacket đen rất không thích đức hạnh không ra sao cả của Trịnh đại tiểu thư, nhưng cũng không muốn gây thêm chuyện, vung tay lên, nói:

- Chúng ta đi!

- Tiểu thư, tiểu thư, cứu mạng với, bọn họ, bọn họ là lưu manh muốn ức hiếp chúng tôi. Bọn họ chửi cô là con mụ điên

Trong lúc này, chủ nhiệm Thiên bất kể thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội cứu mạng được đưa đến trước mắt, lập tức không quan tâm quát to lên. Cô có thể nghe hiểu tiếng địa phương Cửu An, tự nhiên thuật lại lời mắng chửi hồi nãy

- Khốn khiếp!

Trịnh đại tiểu thư lập tức mày liễu dựng lên, trên khuôn mặt vô cùng xinh đẹp dâng trào sát khí.

- Anh em lên, cho chúng nếm mùi!

Trịnh Hiểu Yến tiếng nói vừa dứt, thân thể cao gầy chợt lóe, trong phút chốc, đã tới bên cạnh gã đàn ông đang túm chủ nhiệm Thiên, giơ tay bắt lấy cổ tay gã, theo sau thắt lưng xoay một cái, cũng không biết cô sử dụng loại thủ pháp nào, gã kia kinh hãi hô lên, cả thân thể bay lên trời, trên không trung vẽ thành vòng cung, "Xoạch" một tiếng, ngã mạnh xuống đất.

Trịnh đại tiểu thư chính là Judo ngũ đẳng, đối phó Lưu Nhị Ca dĩ nhiên hơi kém thế, nhưng đối phó người khác, cũng không phải cho vui, cộng thêm gã kia nằm mơ cũng không thể tưởng được, vị Đại tiểu thư xinh đẹp vô cùng này, không ngờ là cao thủ Judo, hơn nữa nói đánh là đánh, không có chút chần chừ do dự, bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng lại không có sức trả đòn, mặt đối mặt liền bị Trịnh đại tiểu thư nhanh nhẹn vật ngã xuống đất

Cùng lúc đó, 3 thanh niên ngồi cùng xe với Trịnh Hiểu Yến, cũng đều ra tay. Ba người này, hiển nhiên là sư huynh đệ ở võ quán Judo của Trịnh Hiểu Yến, ai nấy thân thủ nhanh nhẹn, đánh cho đám người chủ nhiệm Cổ trở tay không kịp, chỉ liên tiếp nghe được những tiếng “ây da” và "Xoạch", trong nháy mắt, năm gã Cửu An, bao gồm chủ nhiệm Cổ mặc jacket đen trong đó, đều nằm vật ra đất, cuộn người lại, không ngừng rên rỉ kêu đau

Trịnh Hiểu Yến đi nhanh tiến lên trước, hung hăng đạp một cước vào bụng chủ nhiệm Cổ, quát hỏi:

- Nói, bọn mày ở đâu tới? Ở đây làm gì?

- Tiểu thư, tiểu thư, bọn họ là bọn lưu manh đánh thuê do bên văn phòng thành phố Cửu An tỉnh Sở Nam trú tại Bắc Kinh mời tới, chuyên môn trả đũa những quần chúng thấp bé như chúng tôi. Bọn họ, bọn họ chính là bọn lưu manh!

Chủ nhiệm Thiên vội vàng hướng Trịnh Hiểu Yến giải thích

- Cửu An? Các cô là người Cửu An?

Trịnh Hiểu Yến sửng sốt, trên mặt lập tức lộ ra một vẻ cổ quái

Đây thật đúng là không khéo.

Gặp chuyện bất bình, kết quả đánh luôn người của văn phòng thành phố Cửu An ở Bắc Kinh, lại không biết nói những người này và Lưu Vĩ Hồng có quan hệ gì hay không Nhưng nghĩ đến Lưu nhị thiếu gia quyết không đến mức có gút mắc với bọn lưu manh đánh thuê này

Lưu nhị thiếu gia là tên kiêu ngạo thế nào chứ?

Sao có thể cùng lưu manh đánh thuê làm bạn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio