Quan Gia

chương 962: trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 962: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

Đường Phương gật đầu nhưng cũng không vội tỏ thái độ, nhìn lại Trương Hiệu Liêm.

Nghiêm túc mà nói, cuộc họp Bí thư hôm nay anh ta chỉ là người dự thính. Biện pháp cuối cùng là của Trương Hiệu Liêm, anh ta tùy tiện tỏ thái độ cũng không thích hợp lắm.

Trương Hiệu Liêm trầm ngâm nói:

- ý kiến này của đồng chí Vĩ Hồng rất đáng để suy nghĩ. Thế này vậy, đồng chí Đường Phương vừa mới chuyển đến, còn chưa biết rõ tình hình nhà máy cơ giới lắm. Công việc ở nhà máy cơ giới này có phải nên để đồng chí Lưu Vĩ Hồng vất vả một phen rồi không? Ha ha… đồng chí Vĩ Hồng, phải làm phiền anh rồi.

Trương Hiệu Liêm vừa dứt lời, Lục Mặc và Văn Chất không nén nổi nhìn nhau, không vui vẻ gì. Đây vốn là chuyện do chính phủ cai quản, sao lại biến thành “Lưu Vĩ Hồng, có lẽ phải để anh vất vả rồi không?”

Trong bình hồ lô của Trương Hiệu Liêm chứa thuốc gì?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Bí thư Trương, chữ làm phiền tôi không dám nhận. Đương nhiên, là Đảng viên, tôi nhất định sẽ phục tùng sự bố trí của tổ chức.

Nếu Thành ủy xác định tôi phải đến nhà máy cơ giới Sở Giang để giải quyết hậu quả, tôi sẽ đi ngay.

Hai hàng lông mày của Lục Mặc giương lên.

Lưu Vĩ Hồng nhúng tay vào lĩnh vực kinh tế do Ủy ban nhân dân thành phố của y chủ quản.

ý nghĩa của lời nói này rất rõ. Nếu Bí thư Trương anh muốn tôi đến giải quyết công việc ở nhà máy cơ giới Sở Giang, cũng được, nhưng Thành ủy phải chính thức trao quyền, không thể chỉ nói miệng như lúc này được, Lưu Vĩ Hồng tôi cũng không muốn công việc không được suôn sẻ.

Trương Hiệu Liêm cũng rất mau lẹ, không do dự gì cả, chấp nhận ngay, nói:

- Ha ha, chuyện này là đương nhiên. Tôi đã sớm nghe nói qua, lúc đồng chí Vĩ Hồng ở thị xã Hạo Dương, phương diện xây dựng kinh tế do anh quản lý rất phát triển. Mấy năm nay kinh tế Hạo Dương phát triển cực nhanh… Chuyện nhà máy phân hóa học Thanh Sơn giải quyết hậu quả rất tốt cũng do đồng chí Vĩ Hồng giải quyết đầu tiên. Tôi thấy Thành ủy có thể ra công văn, thành lập một tổ lãnh đạo công tác thay đổi cơ cấu của nhà máy cơ giới Sở Giang, phiền đồng chí Vĩ Hồng cũng quản lý luôn chuyện này. Đồng chí Đường Phương, vấn đề tài chính liên quan, các anh ở khu phải chuẩn bị tốt, không thể làm cản trở được.

Đường Phương vội vàng gật đầu:

- Xin Bí thư Trương yên tâm, chúng tôi nhất định ứng phó toàn lực, phối hợp tốt với Bí thư Lưu.

Những lời này được Đường Phương nói một cách cam tâm tình nguyện.

Lưu Vĩ Hồng chủ động nhận lấy củ khoai lang nóng bỏng tay này, tất nhiên Đường Phương vui mừng không hết. Ở đây không chỉ riêng vấn đề gây rối của mấy trăm công nhân viên chức thất nghiệp mà nội tình cũng không đơn giản, dường như cả Lục Mặc và Tân Minh Lượng đều có dính líu. Đường Phương ngàn vạn lần không muốn bị liên lụy. Anh ta không muốn đối nghịch với ông trùm như Tân Minh Lượng đâu.

Còn chuyện trong lòng đồng chí Lưu Vĩ Hồng nghĩ thế nào thì Đường Phương không xen vào.

Sắc mặt Lục Mặc vô cùng u ám, nhưng không nói gì nữa. Đây là quyết định đầu tiên sau khi Trương Hiệu Liêm đến nhậm chức, Lục Mặc tất nhiên không tiện phản đối.

Xem ra những người hôm nay có thể ngồi trong phòng họp này đều không phải là đèn cạn đầu.

Sau khi tan họp, Lục Mặc không trở về văn phòng. Y ngồi trên xe số 3, về núi Ngưu Giác, nhưng không về nhà mình mà đến biệt thự số 2, nơi ở của Tân Minh Lượng.

Mấy ngày nay Tân Minh Lượng đều ngồi yên trong nhà, không đi làm bên Hội đồng nhân dân thành phố.

Trên danh nghĩa, Chủ tịch Tân bị bệnh, nhưng thực tế mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra. Tân Minh Lượng tạm thời còn chưa lấy lại thể diện được. Uy phong cả đời, khi già rồi, lại bị một thằng nhóc bắt nạt, ngay cả chức vụ Bí thư Thành ủy thứ hai cũng phải vứt đi.

Chủ tịch Tân quả thật suýt nữa tức đến mang bệnh.

Chiếc xe số 3 chạy đến trước cửa biệt thự số 2, vừa lúc vượt qua một chiếc xe bán tải đang đậu trong sân. Một người đàn ông trung niên cao gầy đang hùng hục dỡ hàng từ chiếc xe bán tải xuống, đều là mấy thứ bánh kẹo, thuốc rượu, khô, gà sấy… toàn đồ để ăn Tết.

Người đàn ông gầy đó nhìn thấy Lục Mặc từ xe số 3 bước xuống, giật mình kinh hãi, vội ngừng tay dỡ hàng, chạy đến chào, lập tức lấy gói thuốc Trung Hoa trong túi kính cẩn đưa cho Lục Mặc, cúi đầu khom lưng nói:

- Chào Chủ tịch thành phố Lục, Chủ tịch thành phố…

Lục Mặc nhận bao thuốc, ngoài cười nhưng trong không cười, nói:

- Giám đốc Hàn, đến rồi sao?

Thật cũng khéo quá, người đàn ông trung niên gầy gò da mỏng như khỉ này đúng là giám đốc nhà máy Hàn Kim Tỏa, người đã tuyên bố nhà máy cơ giới Sở Giang phá sản.

- Dạ phải, dạ phải, cũng gần tới Tết rồi, tôi mang đồ dùng Tết cho anh rể tôi, nếu Chủ tịch thành phố Lục không chê, tôi cũng sẽ mang qua biếu anh.

Hàn Kim Tỏa vừa vội vàng châm lửa cho Lục Mặc, vừa cười hì hì nói. Có thể thấy gã rất khách sáo với Lục Mặc, nhưng cũng không sợ hãi gì vị Chủ tịch thành phố này. Giám đốc Hàn chức vụ không cao, nhưng cũng là một nhân vật phong vân trong thành phố Cửu An, cũng thuộc loại tai to mặt lớn. Trừ Lưu Vĩ Hồng, Hàn Kim Tỏa dường như là khách quý của tất cả các biệt thự trong núi Ngưu Giác. Ngay cả Vương Thì Hằng và Lục Mặc, ngày trước gặp Hàn Kim Tỏa đều vẫn tươi cười chào hỏi.

Lục Mặc khoát tay nói:

- Ha ha, cảm ơn giám đốc Hàn, không cần đâu. Đồ Tết trong nhà tôi cũng còn một chút. đọc truyện mới nhất tại .

Lúc trước, Lục Mặc chưa bao giờ nói thế. Cũng không phải Lục Mặc ít khi lấy hàng Tết, mà quan trọng có những người tặng quà mình không thể từ chối. Thân là lãnh đạo, nhận quà của ai, không nhận của ai, phải hiểu rõ.

- à, được, được, Chủ tịch thành phố Lục, mời.

Hàn Kim Tỏa cũng không miễn cưỡng, lập tức ra vẻ chủ nhà, nồng nhiệt mời Lục Mặc vào nhà.

Lục Mặc cũng không khách khí, hiên ngang đi vào phòng khách biệt thự.

- Chị, Chủ tịch thành phố Lục đến.

Vào đến phòng khách, Hàn Kim Tỏa liền gọi to, thật sự là bộ dạng đón khách.

Tân Minh Lượng và Hàn Xảo Trân đều đang ngồi trong phòng khách. Tân Minh Lượng xem báo, còn Hàn Xảo Trân đang xem một quyển tạp chí thời trang Hong Kong. Hiện giờ, các tạp chí thời trang như thế cũng đã dần xâm nhập vào các gia đình thượng lưu trong nước. Mấy hôm nay, Hàn Xảo Trân biết tâm trạng Tân Minh Lượng không tốt, cũng không đi làm, ở nhà làm bạn với ông ta.

- à, là Chủ tịch thành phố Lục, mời ngồi!

Hàn Xảo Trân nghe vậy liền đứng dậy, nhiệt tình chào đón Lục Mặc. Lục Mặc là khách quen của biệt thự số 2, ngày xưa Hàn Xảo Trân cũng chưa từng khách sáo như thế, thậm chí có những lúc còn gọi là “Tiểu Lục”. Vì Lục Mặc đã làm thư ký cho Tân Minh Lượng, Hàn Xảo Trân đã gọi “Tiểu Lục” như thế nhiều năm rồi.

Nhưng hiện tại thì không thể thất lễ như vậy nữa. Trước khác nay khác rồi.

Tân Minh Lượng cũng buông báo xuống, mỉm cười, nhưng vẫn ngồi yên không đứng dậy.

Lục Mặc bước nhanh tới, cung kính cúi đầu chào Tân Minh Lượng, nói:

- Bí thư Tân, xin chào.

- Ha ha, Lục Mặc, ngồi đi, ngồi đi, không cần khách sáo.

Tân Minh Lượng cười nói. Có thể thấy, cách xưng hô của ông ta với Lục Mặc cũng đã được suy nghĩ rồi. Nếu nghiêm trang gọi là “Chủ tịch thành phố Lục” như mấy người Hàn Xảo Trân thì cũng không thích hợp, đương nhiên, gọi là “Tiểu Lục” lại càng không thích hợp hơn, nên chỉ đơn giản gọi tên Lục Mặc, vừa không có vẻ xa lạ, lại không có vẻ kinh mạn, lại còn có chút ý thân thiết.

Thân trong quan trường, ngay cả mấy chi tiết nhỏ thế này cũng phải chú ý.

Lục Mặc ngồi xuống sô pha, Hàn Xảo Trân đích thân rót trà. Hàn Kim Tỏa cũng ngừng việc dỡ hàng Tết xuống, ngồi xuống ghế bên cạnh, trên mặt lộ vẻ nịnh nọt tươi cười. Dù y luôn gọi Tân Minh Lượng là anh rể trước mặt người ngoài, nhưng ngay trước mặt Tân Minh Lượng cũng chưa bao giờ dám gọi như vậy, cũng như mọi người, gọi là Bí thư Tân theo quy củ.

Uy phong của Tân Minh Lượng, không phải là nói đùa.

- Lục Mặc này, vừa mới họp Bí thư xong hả?

Tân Minh Lượng cầm bao thuốc trên bàn trà, đưa cho Lục Mặc một điếu, thuận miệng hỏi.

Xem ra tuy Chủ tịch Tân không đi làm ở tòa nhà Thành ủy nữa, nhưng chuyện xảy ra trong đó, ông ta vẫn biết rõ. Đây gọi là cây có bóng, người có uy.

Lục Mặc giận đến tái mặt, “hừ” một tiếng, nói:

- Đúng vậy, Lưu Vĩ Hồng lại nhúng tay vào.

- Ồ, hắn nhúng tay vào cái gì vậy?

Tân Minh Lượng thản nhiên hỏi.

- Hừ, hắn hiện tại là người phụ trách tổ lãnh đạo thay đổi cơ cấu ở nhà máy cơ giới Sở Giang.

Trên hội nghị Bí thư vừa rồi đã thông báo quyết nghị này, có lẽ buổi chiều sẽ phát hành công văn chính thức.

- Hả?

Không đợi Tân Minh Lượng trả lời, Hàn Kim Tỏa suýt chút nữa nhảy dựng, hoảng sợ thốt thành tiếng.

Tân Minh Lượng lập tức rất không hài lòng trừng mắt nhìn Hàn Kim Tỏa. Dù cho Tân Minh Lượng rất yêu thương Hàn Xảo Trân, nhưng không có nghĩa là ông ta cũng rất khách khí với Hàn Kim Tỏa. Hàn Kim Tỏa này không đứng đắn lắm, Tân Minh Lượng cũng thấy gã không vừa mắt. Xem thân thể gã, rõ ràng là bị tửu sắc làm hỏng rồi. Chỉ nhìn bề ngoài, không ai có thể nghĩ gã có bà con với Hàn Xảo Trân chứ đừng nói tin rằng hai người là chị em.

Hàn Kim Tỏa lập tức ngồi lại, vẻ mặt ngượng ngùng.

Cũng may Hàn Kim Tỏa đã quen bị đối xử như vậy, trong lòng cũng không sao cả.

- Rốt cuộc tình hình như thế nào, cậu nói một chút đi.

Tân Minh Lượng nhìn Lục Mặc, không chút hoang mang.

Hàn Xảo Trân và Hàn Kim Tỏa đều dựng tai lên, sợ lọt mất câu nào. Tình hình này có liên quan chặt chẽ đến họ.

Lục Mặc cũng không kiêng dè, lập tức kể rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện xảy ra trên hội nghị Bí thư, không nén được tức giận, nói:

- Bí thư Tân, xem ra Trương Hiệu Liêm cũng không phải là người biết điều đâu.

- Biết điều? Ha ha…

Tân Minh Lượng vẫn bình tĩnh như trước, chỉ lạnh lùng mỉm cười một tiếng, lập tức bình thường lại.

- Lục Mặc, Trương Hiệu Liêm này quả là có cách của nhân vật số một. Nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ làm như vậy. Phía dưới không đánh nhau, anh ta làm nhân vật số một như thế nào?

Tân Minh Lượng thật tình nói, ý tứ sâu xa.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Từ trước đến nay, những kẻ ngồi ở vị trí bề trên đều dùng thủ pháp này để “luyện đơn”. Phía dưới càng tranh đấu kịch liệt, không gian để nhân vật số một thi triển càng lớn, tầm quan trọng nắm trong tay càng lộ rõ hơn.

Lục Mặc vẫn còn tức giận, nói:

- Bí thư Tân, đạo lý này tôi hiểu chứ, nhưng trong lòng không thoải mái.

- Lục Mặc, có những lúc, có thể chịu đựng cũng là một loại bản lĩnh.

Tân Minh Lượng nhẹ nhàng buông một câu, rồi xoay sang Hàn Kim Tỏa, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:

- Hàn Kim Tỏa, chuyện của nhà máy cơ giới Sở Giang, cậu nên nắm cho vững đấy.

- Dạ, dạ, Bí thư Tân, anh yên tâm, cho bọn họ tha hồ bới móc, em vốn không có gì phải hỏi đâu….

Hàn Kim Tỏa vội vàng đáp lời, hăng hái thề thốt.

Tân Minh Lượng liếc mắt nhìn y, không thèm trả lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio