Quan Gia

chương 966: quảng trường thương mại cố đô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 966: Quảng trường thương mại Cố Đô

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Mùng ba tết, thành phố Kinh Hoa giăng đèn kết hoa, trên đường phố đều là không khí tưng bừng đón tết. Nhưng người đi đường, rõ ràng nhiều lên. Theo truyền thống nước ta, mùng 1 tết, là một nhà đoàn tụ, chúc tết vấn an lẫn nhau. Mùng hai tết, là chúc tết cha mẹ vợ. Sau mùng ba, thì tới tham họ hàng thân thích, duy trì trong vài ngày

Ba chiếc xe con với biển số quân đội và cảnh sát, chạy sát nhau tiến vào bãi đỗ xe ngầm của quảng trường thương mại Cố Đô thành phố Kinh Hoa. Cả nhà Lưu Thành Gia từ trong xe đi ra, đón thang máy lên lầu một. Một chiếc xe khác, có mấy thanh niên tinh anh đi xuống, phân tán ở bốn phía, như gần như xanh theo sau bước chân đám người Lưu Thành Gia

Nhìn ra được, cả nhà tư lệnh Lưu hôm nay là tới dạo phố, đều mặc y phục hàng ngày.

Vốn mùng ba tết không phải là thời cơ tốt để dạo phố, tuy nhiên suy xét đến tình huống thực tế của Lưu gia, cũng chỉ có thể lựa chọn ngày này để dạo phố. Ngày mai, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường sẽ quay về Bắc Kinh, chúc tết bà cụ, một nhà bác cả, cô hai và cô út. Còn Đổng Vĩ và Lưu Hoa Anh, thì phải bay về thành phố Nam Phương, chúc tết hai vợ chồng Đổng Triều Dương. Anh trai của Đổng Vĩ, cũng đang công tác tại thành phố Nam Phương, cũng phải qua đó chúc tết

Hai cha con Lưu Thành, Gia Lưu Vĩ Hồng, đối với đi dạo phố đều không có hứng thú gì, chủ yếu vì đi cùng vợ. Thật sự rất có hứng thú với việc đi dạo phố, là hai mẹ con Lâm Mỹ Như và Lưu Hoa Anh. Nhất là Lâm Mỹ Như, đừng thấy đã thành phu nhân của đại Tư lệnh quân khu, dựa theo cách nói thời xưa, chính là “nhất phẩm phu nhân”, thế mà sở thích đi dạo phố, vẫn chưa từng mất đi

Nếu mẹ chồng có sở thích này, Vân Vũ Thường tự nhiên là cực lực ủng hộ, một nhà sáu người, liền đi dạo phố đến đây. Ban Bảo vệ Quân khu theo thường lệ xuất động lực lượng bảo vệ.

Mấy “vệ sĩ bên mình” của Lưu Vĩ Hồng, Vương Triệu Tung, Lý Cường và Hà Mẫn đều đã nghỉ lễ. Lưu Vĩ Hồng cũng là không cảm thấy trong khuôn viên Tư lệnh quân khu, còn không bảo đảm an toàn. Thừa dịp cơ hội này, cho bọn người Vương Triệu Tung về nhà đoàn tụ và thân nhân, cũng là chuyện tốt. Kỳ thật trấn áp Cửu An đã chấm dứt, Lưu Vĩ Hồng cá nhân cảm thấy, có lái xe Lý Cường là đủ rồi, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn, không cần đi theo hắn. Nói thêm, Bí thư Lưu cũng không phải loại dễ bị ăn hiếp. Với tâm tư này, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường thương lượng một phen, Vân Vũ Thường kiên quyết không chịu, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nói đúng là bởi vì trấn áp Cửu An kết thúc, cho nên mới càng phải chú ý an toàn nhân thân.

- Anh còn không biết anh ở Cửu An đắc tội bao nhiêu người sao? Bọn người kia đều là kẻ liều mạng. Nghe nói còn có một tên đầu sỏ lưu manh chạy thoát, vậy càng thêm không thể phớt lờ.

Đây là Vân Vũ Thường đã nói truyện copy từ

Về phía Vân Vũ Thường thì nghĩ, Vương Triệu Tung và Hà Mẫn, từ nay về sau cứ đi theo Lưu Vĩ Hồng là tốt, trừ phi chính bọn họ tự đề xuất phải đi, bằng không vốn không cần thiết “Sa thải”. Không phải là có trả tiền lương cho hai người sao? Chút tiền ấy trong mắt Chủ tịch Vân, cũng không đáng báo nhiêu

Trong biệt thự số 15, thêm hai người, cũng không đến mức quá lạnh lẽo

Ở nhà, Chủ tịch Vân là lãnh đạo, Bí thư Lưu là quần chúng, quần chúng chỉ có thể phục tùng an bài của lãnh đạo

Trung tâm thương mại Cố Đô, mới được xây dựng từ hai năm trước, quảng trường thương mại lớn nhất thành phố Kinh Hoa. Nghe nói là do một công ty đầu tư bất động sản ở Giang Khẩu bên kia xây nên, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, phối trí vô cùng đầy đủ. Có chút ý tứ giống với “trung tâm thương mại” ở đời sau. Trong quảng trường, các loại cửa hàng, sân trò chơi, nhà hàng, khách sạn, phố mua sắm, đầy đủ mọi thứ. Ngày hoàn công, liền thành nơi phồn hoa nhất toàn thành phố Kinh Hoa, cả ngày người ra kẻ vào nườm nượp, náo nhiệt đến cực điểm.

Cho dù hôm nay là mồng ba tết, trong quảng trường thương mại, đều là biển người, người mua sắm đi dạo phố rộn ràng nhốn nháo, chen chúc lẫn nhau

Vân Vũ Thường đối với đi dạo phố, kỳ thật cũng rất thích thú, tuy nhiên điểm chú ý của Chủ tịch Vân khi đi dạo phố, rõ ràng khác hẳn với Lâm Mỹ Như Lưu Hoa Anh, không ngừng đánh giá toàn cảnh quảng trường, khẽ gật đầu, tự nói:

- Cũng không tệ lắm...

Lưu Hoa Anh liền cười hì hì tiếp cận, nói:

- Chị dâu, em nghe nói quảng trường này, là ông chủ Giang Khẩu bên kia làm lên, ông chủ lớn này, không phải là chị chứ?

Đây vốn là câu nói vui đùa, không ngờ Vân Vũ Thường liền thẳng thắng thừa nhận hiếm thấy, mỉm cười nói:

- Có một phần của chị

Lưu Hoa Anh lập tức liền mở to hai mắt nhìn, tròn xoe, dường như là không quen biết, trên dưới đánh giá Vân Vũ Thường, lát sau, hạ thấp thanh âm cả kinh kêu lên:

- Oa, chị dâu, chị thật đúng là bà chủ lớn...

Chị dâu có tiền, Lưu Hoa Anh biết. Nhưng đối với cô mà nói, có tiền là một khái niệm rất mơ hồ. Cô vừa mới học tốt nghiệp đại học, tham gia công tác không bao lâu, tiền lương không nói rất cao. Vân Vũ Thường ngày thường cho cô tiền tiêu vặt, cũng là một ngàn hai ngàn, đối với Lưu Hoa Anh chính là con số lớn rồi. Trong cảm nhận của cô, gia sản mấy triệu hoặc mười triệu, đã là rất rất có tiền.

Triệu phú đầu những năm 90, là khái niệm gì.

Nhưng hiện tại, Vân Vũ Thường lại nói với cô, quảng trường khổng lồ này, Vân Vũ Thường có một phần.

Đây lại là cái khái niệm gì?

Lưu Hoa Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng.

Vân Vũ Thường day day đầu của cô, cười nói:

- Hoa Anh, đâu có gì đâu. Chỉ là vài người cùng nhau làm công ty bất động sản, ở trong nước khai thác, phát triển dự án này. Chị là một trong những cổ đông, đương nhiên liền có một phần. Cụ thể nghiệp vụ, chị không nhúng tay

Lưu Hoa Anh liền có chút thất vọng, nói:

- Thế à, em còn cân nhắc, nếu em nói ra tên chị, họ sẽ giảm giá cho em nữa cơ…

Đây là lời con nít

Vân Vũ Thường cười nói:

- Bên chị chỉ quản việc xây dựng quảng trường thôi, số doanh nghiệp buôn bán trong này, bên chị không quản. Hay là vậy đi, chị cho người làm thẻ khách VIP cho em. Chị vừa nhìn thấy, trong phố mua sắm này, có mấy cửa hàng bán hàng hiệu, hẳn là là có thể dùng thẻ khách VIP. Em đi mua quần áo, bọn họ khẳng định giảm giá cho em

- Tốt tốt…

Lưu Hoa Anh lập tức lại trở nên cao hứng phấn chấn.

Lâm Mỹ Như liền sẵng giọng:

- Hoa Anh, lớn thế rồi, đừng như con nít thế. Vũ Thường, con cũng đừng chiều nó quá

Nói là oán trách, bên trong giọng điệu, lại là lộ ra sự cưng chiều.

Vân Vũ Thường mỉm cười nói:

- Mẹ, không sao mà, con chỉ có một đứa em gái này

Lưu Vĩ Hồng liền ở một bên cười nói:

- Nói như vậy, cũng là mẹ không đúng rồi, sớm biết rằng như vậy, thì nên sinh thêm vài đứa em cho con, để cho em yêu thương

Một câu nói khiến tất cả mọi người mỉm cười.

Lâm Mỹ Như liền trừng mắt nhìn con trai, giả vờ cả giận nói:

- Thằng bé này, không lớn không nhỏ, cũng đã là Bí thư Đảng ủy Công an rồi, sao mà ăn nói không ý tứ gì hết

Vân Vũ Thường liền hé miệng cười, nói:

- Mẹ, chuyện này, mẹ phải dạy bảo lại anh ấy đi. Ảnh hả, có đôi khi y như con nít, thích nói lung tung, không lớn nổi

Bí thư Lưu không khỏi rất là xấu hổ.

Mặc kệ hắn cố gắng biểu hiện thành thục vững vàng cỡ nào, hoá ra ở trong mắt Vân tỷ tỷ, hắn vĩnh viễn đều là thằng nhóc con lẽo đẽo theo đuôi Vân tỷ tỷ năm nào, vĩnh viễn không lớn nổi

Lâm Mỹ Như lại mượn đề tài để nói chuyện của mình, nói:

- Vũ Thường, con cũng nên quản nó nhiều một chút. Mẹ thấy phải đợi nó làm ba rồi, mới có thể thật sự trưởng thành

Tối hôm qua, Lâm Mỹ Như vụng trộm hỏi qua con dâu, biết được Vân Vũ Thường tạm thời vẫn chưa có “Động tĩnh” gì, Lâm Mỹ Như liền rất là thất vọng. Nhân tiện thời điểm này, khẳng định phải nhắc lại lời cũ.

Vân Vũ Thường thình lình trúng một “đòn”, cũng liền thẹn thùng đỏ mặt, hết nhìn đông tới nhìn tây, liền tiến lên kéo cánh tay của Lâm Mỹ Như, cười nói:

- Mẹ, chúng ta tới cửa hàng phía trước xem đi, mua bộ quần áo

Luôn bị mẹ chồng thúc giục muốn bồng cháu, Vân Vũ Thường cũng có chút không chịu nổi, đành phải giả lơ mà nói, hắn muốn dùng quần áo mới để chặn miệng Lâm Mỹ Như.

Lâm Mỹ Như liền cao hứng phấn chấn, có con dâu và con gái hai bên, hướng cửa hàng trang phục đi tới

Lưu Thành Gia hai tay chắp sau lưng, không nhanh không chậm theo sát. Tới nơi công cộng, tư lệnh Lưu tự nhiên khôi phục lại thói quen trầm mặc ít lời. Đối với Lưu Thành Gia mà nói, hôm nay cùng vợ con đi dạo phố, chính là tận nghĩa vụ mà thôi. Lưu Vĩ Hồng và Đổng Vĩ đương nhiên là đi cùng ông bố, cái này gọi là phân công hợp tác.

Ba người phụ nữ ở trong tiệm trang phục qua lại mấy lượt, chọn thứ này lấy cái kia, mua được vài bộ quần áo, lúc này mới cảm thấy hài lòng đi ra cửa hàng, tiếp tục “Càn quét” quảng trường thương mại.

- A, nơi này có nhiều đồ chơi thiệt…

Toàn gia chậm rãi chuyển động, đi tới quảng trường bên kia, tình hình đây lại biến đổi khác hẳn. Nơi này bày rất nhiều hàng vỉa hè, món đồ chơi nhỏ, thủ công mỹ nghệ, đồ ăn vặt linh tinh, không thiếu thứ gì. Lưu Hoa Anh lập tức rất là vui mừng, vội vã bị cuốn hút

Vân Vũ Thường nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Sao có thể có bày hàng vỉa hè?

Đoạn đường ban nãy đi tới, toàn bộ khu mua sắm đều rất trật tự yên ổn, có vẻ vô cùng xa hoa. Chuyển tới bên này, lại bỗng nhiên chui ra rất nhiều hàng vỉa hè, có vẻ rất là đột ngột. Nhà đầu tư của trung tâm thương nghiệp Cố Đô, là công ty bất động sản kia, là Vân Vũ Thường và mấy công ti lớn trong nước hùn vốn xây dựng, lúc trước đã định ra tôn chỉ là khai thác, phát triển khu buôn bán cao cấp, chạy đường lối cao cấp. Lúc này, cải cách mở cửa trong nước ra thế càng ngày càng mạnh, đám người giàu trước cũng dần dần mở rộng, chạy theo đường lối cao cấp, chính phù hợp xu hướng “Nhà giàu mới nổi”

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Phỏng chừng là bởi vì hôm nay là mồng ba tết, mọi người lại đây tụ tập thôi. Cũng không có gì

Vân Vũ Thường gật gật đầu.

Cô chỉ có điều thoáng cảm thán một chút, tự nhiên không phải hè có ý kiến gì đối với việc bày hàng vỉa hè. Tiếp bước cải cách mở cửa là xâm nhập, người giàu trước quả thật không ít, nhưng phân hoá giàu nghèo cũng dần dần bắt đầu hiện ra. Rất nhiều dân chúng tầng thấp nhất, cuộc sống còn vô cùng khó khăn. Nếu không phải vì kế sinh nhai, ai muốn mồng ba tết đến bày hàng vỉa hè chứ?

Lưu Hoa Anh ngồi xổm xuống, cầm lấy mấy vật phẩm thủ công mỹ nghệ nho nhỏ, xoay qua xoay lại xem xét, bộ dáng rất là vui mừng.

- Vợ, em xem, bên kia còn có bán tượng đất, chúng ta qua đó xem đi

Loại tượng đất này, Lưu Vĩ Hồng lúc nhỏ ở bên Thiên Kiều, thường xuyên nhìn thấy, chơi rất vui, ở trong này gặp được, coi như là nơi đất khách gặp bạn cũ, không khỏi nổi lên hoài niệm thơ ấu của Bí thư Lưu

Vân Vũ Thường mỉm cười gật đầu.

Hai người đang muốn đi qua, bên kia lại nổi lên tranh chấp, có mấy thanh niên nam nữ quần áo rất mốt, dường như muốn đuổi những người bày hàng vỉa hè này, một cô gái trẻ trong đó, không biết vì sao, bỗng nhiên không biết vì sao bị té dập mặt, biến thành rất là chật vật, lập tức liền lớn tiếng chửi bới

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio