Quan Gia

chương 973: lấy hy sinh ít nhất, đổi lấy thắng lợi lớn nhất!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 973: Lấy hy sinh ít nhất, đổi lấy thắng lợi lớn nhất!

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

- Đồng chí Vĩ Hồng, bài viết kia của cậu, tôi đã xem qua rồi. Cho nên mới mời cậu qua đây, muốn tìm hiểu một chút, trong lòng cậu thấy vấn đề này thế nào

Vẻ tươi cười chợt lướt qua, Phó thủ tướng Hồng lập tức trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói.

Phải nói, Phó thủ tướng Hồng hôm nay có thể mời Lưu Vĩ Hồng lại đây, giáp mặt tìm hiểu cái nhìn của Lưu Vĩ Hồng, cực có phong độ, cũng biểu hiện ra tác phong công tác cẩn thận, nghiêm túc của phó Thủ tướng. Một nhân vật lớn đứng đầu trên đỉnh quyền lực, chịu đích thân tiếp kiến một người trẻ tuổi - hai mươi mấy tuổi, vừa mới đảm nhiệm cán bộ cấp Phó giám đốc sở không bao lâu, giáp mặt nghe ý kiến của hắn, bản thân liền cần phải có khí độ phi phàm.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng ưỡn thẳng người , nói:

- Thủ tướng, tôi là có cảm mà phát

- Đương nhiên. Tôi chính là muốn nghe xem ý tưởng thật của cậu

Đêm qua nhận được điện thoại của Phương Lê, Lưu Vĩ Hồng cũng đã sắp xếp lại theo ý nghĩ trong đầu, nên làm thế nào hướng Phó thủ tướng Hồng trình bày ý tưởng về phương diện thay đổi chế độ ở doanh nghiệp nhà nước của mình. Dù hôm nay đột suất có chuyện xảy ra - Hạ Hàn bị thương, bị đánh gãy một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩ tổng thể của Lưu Vĩ Hồng.

- Vâng, Thủ tướng. Tôi trước nói chuyện về bên trong công tác của tôi, thực tế gặp được vài tình huống thay đổi chế độ ở doanh nghiệp nhà nước

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng mắt nhìn Phó thủ tướng Hồng, lộ ra vẻ mặt chờ lệnh. Phương Lê cũng không nói cho Lưu Vĩ Hồng biết, thời gian lần này tiếp kiến là bao lâu, Lưu Vĩ Hồng cần tính toán một chút, nếu thời gian quá gấp, hắn nhất định phải tiến hành trình bày trọng điểm. Phó thủ tướng Hồng trăm công ngàn việc, thời gian là rất căng

Phó Thủ tướng Hồng gật gật đầu, nói:

- Được, cậu nói đi. Có thể nói tỉ mỉ một chút.

Đây là nói, thời gian tiếp kiến đêm nay, được an bài khá dư dả.

- Vâng!

Lưu Vĩ Hồng thở phào nhẹ nhõm, lập tức bắt đầu hướng Thủ tướng Hồng báo cáo tình huống thay đổi chế độ thất bại của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn và nhà máy cơ giới Sở Giang ở thành phố Cửu An.

Phó thủ tướng Hồng nghe rất chân thành, khi cảm thấy có nghi vấn, sẽ ngắt lời hỏi một hai câu, trên vẻ mặt khá là nghiêm túc, nhưng không làm phán định đối với tình huống mà Lưu Vĩ Hồng báo cáo, chỉ là lắng nghe. Nhân vật lớn như ông ta, sẽ không dễ dàng bị ý kiến của người khác tác động. Địa vị càng cao, sẽ có được càng nhiều tin tức và báo cáo, nhưng bản chất sự tình chỉ có thể có một, quyết định chính xác cũng chỉ có thể có một, càng là nhân vật lớn, lại càng phải xuyên thấu qua báo cáo và tin tức vô tận, nhạy bén nắm bắt bản chất sự vật, sau đó đưa ra sự lựa chọn chính xác. Chưa từng có một nhân vật lớn chân chính, lại là con vẹt bản sao

-Từ trong quá trình thay đổi chế độ của nhà máy phân hóa học Thanh Sơn và nhà máy cơ giới Sở Giang, có thể rất rõ ràng nhìn thấy được hai vấn đề nghiêm trọng. Thứ nhất, chính là thay đổi chế độ thiếu khuyết sự dẫn đường chính xác, bản thân thay đổi chế độ bị người cá biệt bụng dạ khó lường lợi dụng, dựa theo ý nguyện chủ quan của chính mình, làm theo ý mình. Rất dễ dàng làm thất thoát tài sản quốc hữu. Thứ hai, chính là sắp xếp cho công nhân viên chức xí nghiệp thất nghiệp, không có cách thức thích hợp. Thành phố Cửu An trước mắt, chính là sử dụng hình thức trực tiếp đẩy hướng xã hội. Rất nhiều công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước chúng ta, hầu hết đều là tham gia công tác những năm 70 - 80, bởi vì nguyên nhân khách quan, công nhân tham gia công tác vào thời đó, phần lớn tri thức khá nghèo nàn, thiếu hụt kỹ năng chuyên nghiệp. Làm việc lâu dài trên một cương vị, kỹ năng lao động vô cùng đơn độc. Tình huống như vậy, bất chợt bị sa thải thất nghiệp, sau đó ra ngoài xã hội, bắt đầu lại rất gian nan. Cùng lúc đó, tuổi tác của đợt công nhân viên chức này, phần lớn là từ ba mươi mấy tuổi đến hơn bốn mươi tuổi, đang chính là trụ cột gia đình, cội nguồn thu nhập chủ yếu. Bọn họ thất nghiệp, đã không có tiền lương thu vào, ảnh hưởng không chỉ với một người, mà là một nhà. Người đã đến từng tuổi này, lại phải học tập kỹ năng chuyên nghiệp mới từ đầu, khó khăn càng lớn hơn. Thời gian trở lại làm việc sẽ càng lâu hơn. Sau khi cải cách mở, kinh tế phát triển nhanh chóng, giá cả vật chất leo thang. Tương đối mà nói, tiền lương đãi ngộ mà chúng ta cấp cho cán bộ công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước trước kia là tiêu chuẩn quá thấp, tích góp của một gia đình, sau khi cắt đứt nguồn thu nhập, chỉ có thể chống đỡ một thời gian rất ngắn. Dưới tình hình xã hội bảo đảm hệ thống rất không hoàn thiện, nếu như không có nguồn phụ thu khác, cuộc sống cà nhà, rất nhanh sẽ lâm vào trong khốn đốn. Thủ tướng, Cửu An vừa mới hoàn thành địa khu đổi thành thành phố không bao lâu, trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, là một thành thị vừa và nhỏ. Chỉ một thành thị nhỏ vậy, mà vấn đề xuất hiện khi hai nhà xưởng thay đổi chế độ, lại ảnh hưởng tới sự yên ổn đoàn kết của toàn thành phố, tạo thành tai hoạ ngầm xã hội rất lớn. Mở rộng ra, tình huống cùng loại ở các nơi cả nước, hẳn là sẽ càng nghiêm trọng. Tôi tin tưởng, hai nhà xưởng Cửu An này, sẽ không là trường hợp đặc biệt, có tính đại diện nhất định

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi mà nói. Một khi buông ra, hắn liền không có gì e dè, nói ra những gì trong lòng

Thủ tướng Hồng nghiêm túc hỏi han:

- ý của cậu là nói, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, công nhân viên chức thất nghiệp, là sai lầm?

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Thủ tướng, tôi không cho rằng như vậy. Doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, công nhân viên chức thất nghiệp, là kết quả tất nhiên của thời đại phát triển. Nhiều năm như vậy, chúng ta đều là thực thi kinh tế có kế hoạch. Thời điểm bế quan toả cảng, miễn cưỡng có thể làm được tự cấp tự túc. Nhưng sự chênh lệch với các nước tiên tiến, cũng sẽ càng kéo càng xa. Kinh tế phải phát triển, quốc gia phải phú cường, cải cách mở cửa càng không thể tránh. Bằng không cũng chỉ sẽ càng ngày càng lạc hậu, càng ngày càng bị động. Tôi cũng không cho rằng, càng nghèo càng quang vinh, đó là quan điểm sai lầm. Doanh nghiệp nhà nước phải thích ứng với xu thế thời đại mới, thay đổi thể chế kinh doanh, tham gia cạnh tranh toàn phương vị, đây khẳng định là tất yếu. Xí nghiệp chúng ta, dù là doanh nghiệp nhà nước hay là xí nghiệp tập thể, chỉ cần là xí nghiệp theo chế độ công hữu, ở giai đoạn này đều tồn tại vấn đề thể chế xơ cứng, cơ cấu mập mờ, nhân viên tố chất thấp, tiềm lực phát triển không đủ. Không thay đổi mấy vấn đề này, xí nghiệp chỉ còn con đường chết. Cho nên, tôi hoàn toàn tán thành doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, cũng tán thành bộ phận công nhân viên chức thất nghiệp. ý kiến của tôi là, thay đổi chế độ phải quy phạm hoá, chế độ hóa, có hệ thống giám sát nghiêm khắc đầy đủ, có cơ cấu lãnh đạo chuyên môn và cơ cấu giám sát, đồng thời cần phải tiến hành trong hoàn cảnh công khai trong suốt, quyết không thể làm hoạt động hộp đen. Thủ tướng, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ở quốc gia của ta, có một câu tục ngữ, trên cho là tốt nhưng dưới chưa chắc được vậy. Đồng chí phía dưới, thích suy luận ý trên, một chính sách đi ra, phía dưới liền như ong vỡ tổ trào ra, phía sau tiếp trước, gây sức ép lung tung, lấy này tranh công, thu hoạch chiến tích. Tiết kiệm tối đa, hóa ra hao phí trầm trọng, rất phiến diện. Hơn nữa chúng ta giới định phương thức thành tích, cũng không khoa học. Chủ yếu dựa vào tài liệu phía dưới báo lên để phán đoán, không có tiêu chuẩn tham khảo chỉ tiêu và cân nhắc chất lượng khác, đây đúng là nguyên nhân chủ yếu tạo thành cơn gió phóng đại, tạo thành thành tích giả dối.

Vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng, cũng dần dần trở nên nghiêm túc.

Thủ tướng Hồng hơi nhíu mày, thản nhiên nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng, lời nói này quá mãnh liệt rồi

- Rất xin lỗi, xin Thủ tướng tha thứ.

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói:

- Tuy nhiên lời tôi nói đều là lời tận đáy lòng

- Ừ

Phó thủ tướng Hồng nhẹ nhàng gật đầu, từ chối cho ý kiến.

- Cậu nói tiếp đi

- Vâng! Có liên quan đến công nhân viên chức thất nghiệp, tôi cho rằng đây càng là vấn đề mấu chốt. Vấn đề này, mấu chốt ở chỗ điểm xuất phát là như thế nào. Nếu điểm xuất phát của chúng ta, là lấy kinh tế phát triển làm toàn bộ mục tiêu, tất cả công tác khác, đều coi đây là điều kiện tiên quyết, như vậy, với rất nhiều người, nhất là trong cảm nhận của cán bộ lãnh đạo, không cần nói công nhân viên chức thất nghiệp là có thể dễ dàng tha thứ, cho dù là vấn đề khác càng thêm nghiêm trọng, đều có thể dễ dàng tha thứ. Đau chút thôi mà. Bất cứ một quốc gia nào, sự phát triển của thời đại nào, đều phải chịu được chút đau đớn. Hy sinh ích lợi của một vài người, hy sinh ích lợi của cục bộ, đổi lấy thắng lợi toàn cục. Nhiều năm trước tới nay, chúng ta đều là tuần hoàn theo ý nghĩ như vậy. Những năm chiến tranh vì yểm hộ đại bộ đội dời đi, luôn sẽ có bộ phận đồng chí phải hy sinh bi thảm. Đây không gì đáng trách. Tôi muốn trình bày chính là, có nên đem sự hy sinh này, hạ xuống đến mức độ thấp nhất có thể hay không. Chúng ta có vì phân đội nhỏ yểm hộ đại bộ đội dời đi, để lại một con đường di dời hay không? Lấy hy sinh ít nhất, đổi lấy thắng lợi lớn nhất!

- Lấy hy sinh ít nhất, đổi lấy thắng lợi lớn nhất?

Phó thủ tướng Hồng nhẹ nhàng lặp lại một lần, trong mắt hiện lên một thần sắc suy nghĩ sâu xa

- Đúng vậy, Thủ tướng. Đây là ý nghĩ của tôi. Giai đoạn hiện tại, công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước và công nhân viên chức xí nghiệp tập thể chúng ta, tổng cộng có bao nhiêu? Việc này tôi chưa có tra số liệu cụ thể, nhưng tôi nghĩ, con số mấy chục triệu khẳng định là có. Có lẽ ba mươi triệu, có lẽ năm mươi triệu. Nhưng mặc kệ là mấy chục triệu, so với tổng số nhân khẩu chúng ta mà nói, đây là con số nhỏ. Chúng ta hiện tại là tính toán để bộ phận công nhân thất nghiệp này, đổi lấy tốc độ phát triển cao của toàn bộ chế độ xí nghiệp công hữu, tạo phúc ột tỷ nhân dân. Tổng thể mà nói, ý nghĩ này cũng không sai. Mấu chốt ở chỗ, chúng ta nên làm thế nào an bài số công nhân thất nghiệp này. Là không hỏi xanh đỏ đen trắng áp đặt, mà là căn cứ tình huống, đối đãi khác nhau, đồng thời từng bước kiện toàn hoàn thiện xã hội bảo đảm hệ thống, từng bước sa thải. Tôi cho rằng rất đáng để suy nghĩ sâu xa. Mấy chục triệu người, tương đương với toàn bộ nhân khẩu của một nước âu Châu. Sau lưng bọn họ chính là mấy chục triệu gia đình. Nếu vấn đề này không thể xử lý thích đáng, sẽ tạo thành vấn đề xã hội cực lớn, tạo thành ảnh hưởng vô cùng sâu sắc. Chẳng những ảnh hưởng đến yên ổn đoàn kết xã hội, càng nghiêm trọng hơn là, sẽ tạo thành thiếu niềm tin của nhân dân, cái gọi là kho lương thực đủ biết lễ nghi. Khi mấy chục triệu người, mấy chục triệu gia đình, vật lộn để sinh tồn, cầu ấm no, bất luận là đạo lý lớn gì, đối với bọn họ mà nói, đều là phí lời, không có tác dụng. Vì sinh tồn, bọn họ sẽ liều lĩnh. Sẽ có người bán đứng thân thể, sẽ có người bí quá hoá liều, sẽ có người sinh ra tâm lý trả thù đối với toàn xã hội. Chúng ta trong những năm qua, cực khổ tạo dựng hệ thống tín ngưỡng và hệ thống đạo đức, sẽ bị phá hủy không còn gì. Tất cả điều này, cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến danh dự chính phủ, ảnh hưởng đến địa vị chấp chính của Đảng ta

Lưu Vĩ Hồng không quan tâm, đem suy nghĩ trong lòng mình, trào dâng nói ra hết

Thủ tướng Hồng đứng bật dậy, hai tay chấp sau lưng, ở trong văn phòng chậm rãi bước đi thong thả, hai hàng lông mày nặng trĩu, nhíu sát vào nhau

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên đứng dậy theo, thân mình thẳng tắp, ánh mắt không ngừng chuyển động theo thân mình Phó thủ tướng Hồng, dưới chân nhẹ nhàng điều chỉnh phương hướng đứng, trước sau đều hướng mặt về phía Thủ tướng Hồng.

Không khí trong văn phòng, trở nên cực kỳ ngưng trọng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio