Quan Gia

chương 979: quán quân tán thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 979: Quán quân tán thủ

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Lúc vào đến sảnh tiệc đứng của khách sạn Thời Đại, lại nghiệm chứng phán đoán của Lưu Vĩ Hồng. Trong nhà người bạn học kia của Tiêu Du Tình rất giàu có. Sảnh tiệc đứng đã được bao toàn bộ, giăng đèn kết hoa, nhạc êm dịu mở trong đại sảnh, đúng điệu là buổi tiệc của giới thượng lưu.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ, hai người đứng hai bên cửa, nho nhã lễ độ chào khách.

Đôi mắt to đen của Tiêu Du Tình lúng liếng đảo qua, đến cạnh Lưu Vĩ Hồng nói nhỏ vào tai hắn:

- Chúng ta bị chơi rồi.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười.

Hắn hiểu được ý nghĩa lời nói của Tiêu Du Tình.

Phong cách này, Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ trong đầu, khác hẳn sinh nhật của sinh viên thập niên 90. Lưu Vĩ Hồng luôn cho rằng, chắc chắn là những người trẻ tuổi không bị cản trở cùng nhau ăn ăn uống uống, khoe khoang khoác lác, cơm no rượu say, cùng ca hát nhảy múa, làm ầm ĩ đến khuya rồi tự giải tán. Tuy Lưu Vĩ Hồng đã lâu rồi chưa từng tham gia hoạt động thế này, thỉnh thoảng tham dự cũng không sao, còn có thể thư giãn nữa. Dù sao tuổi sinh lý của hắn chỉ mới hai mươi sáu hai mươi bảy, đôi khi cũng ảnh hưởng đến tuổi tâm lý của hắn.

Nhưng giờ nhìn lại, chỉ toàn thấy người trung niên, đều mang giày da, mặc tây trang đầy phong độ, cùng nâng ly cười đùa với nhau, ngược lại thấy rất ít người trẻ tuổi. Nhưng nhìn mấy người trẻ tuổi ít ỏi này, đa số cũng giày da và tây trang, hoặc lễ phục đài các, rất tự nhiên, phóng khoáng, đẹp mắt.

Trong tình hình này, Lưu Nhị Ca và Tiêu nhị tiểu tỷ bỗng chốc như nhà quê lên tỉnh.

Tiêu Du Tình hơi tức giận nói:

- Trước đó, bọn họ cũng không nói cho em biết là đãi tiệc cốc-tai. Hay là chúng ta đi thôi.

Tiêu nhị tiểu tỷ không muốn người khác trêu vào cô.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Nếu đã đến đây thì tặng quà rồi hãy đi! Nếu không cũng thất lễ quá. Có lẽ đây cũng không phải là chủ ý của bạn học em đâu, là chủ ý của ba mẹ cậu ấy thì sao?

- Tào lao.

Tiêu Du Tình vẫn không hài lòng, nhưng cũng không nói nữa. Tuy bạn học trêu cô, nhưng cô không muốn vì vậy mà mất đi cơ hội được đi chung với Lưu Vĩ Hồng. Huống chi, cô còn muốn giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với thân phận “bạn trai” cô ọi người biết. Dù Bí thư Lưu mặc quần áo quê mùa, nhưng thân hình cường tráng thì không giấu đi đâu được. Danh hiệu huấn luyện viên Tán thủ này, miễn cưỡng cũng có thể với tới.

- Tiêu Du Tình, bạn đến rồi…

Một anh chàng trẻ tuổi mặc nguyên bộ Armani vội vội vàng vàng bước đến chào Tiêu Du Tình.

- Lưu Thiên Nam, sao bạn lại thế này? Không phải cố ý chứ?

Tiêu Du Tình tuyệt không nể mặt ai, sa sầm mặt nói.

Lưu Thiên Nam dường như khá sợ Tiêu Du Tình, nói luôn miệng:

- Rất xin lỗi, rất xin lỗi. Tiêu Du Tình, thật tôi không cố ý đâu. Tôi cũng không biết mẹ tôi khoa trương như vậy. Ngoại trừ bạn học chúng ta, còn có mấy người bạn thân cũng đến, mẹ tôi khiến mọi người khó xử, thật xin lỗi, tôi không thể sắp xếp được với mẹ…

Tiêu Du Tình còn muốn tức giận thêm vài câu, Lưu Vĩ Hồng đã chen vào nói:

- Không sao đâu cậu Lưu. Ông bà đây chắc chắn là những người làm ăn thành công, quan hệ xã giao không thể tránh khỏi mà.

- A, đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng không có cách nào.

Lưu Thiên Nam liên tục gật đầu, nhìn Lưu Vĩ Hồng, hỏi dò:

- Tiêu Du Tình, vị này chính là…

- Bạn trai tôi, hai người một họ, cũng họ Lưu.

Tiêu Du Tình giới thiệu ngay, vô cùng lưu loát tự nhiên.

- À, thì ra là anh Lưu, cám ơn anh đã đến dự tiệc sinh nhật của tôi. Không biết anh Lưu làm việc ở đâu?

Lưu Thiên Nam nhã nhặn lịch sự, lập tức đưa tay ra bắt tay Lưu Vĩ Hồng.

Không để Lưu Vĩ Hồng trả lời, Tiêu Du Tình cướp lời nói:

- Này, Lưu Thiên Nam, không phải trước đây tôi đã nói với bạn rồi sao? Anh ấy là quán quân Tán thủ, huấn luyện viên võ thuật.

Tiêu Du Tình giới thiệu với Lưu Thiên Nam “bạn trai” quán quân Tán thủ của mình. Theo tình hình lúc nãy Tiêu Du Tình nói với Lưu Vĩ Hồng ở nhà, người bạn học Lưu Thiên Nam này từng là một trong những người theo đuổi Tiêu Du Tình, thế nên Bí thư Lưu mới có hân hạnh đứng trước mặt cậu ta đóng vai quán quân Tán thủ.

Chuyện này cũng dễ hiểu. Vẻ đẹp của Tiêu Du Tình, trong Đại học Bắc Kinh mà người đẹp như mây, Tiêu Du Tình hoàn toàn xứng đáng là hoa hậu giảng đường. Một cô gái xinh đẹp thanh tú như vậy, dù là toàn bộ nam sinh viên trong Đại học Bắc Kinh theo đuổi cô cũng rất hợp lý.

Lưu Thiên Nam liền lộ ra một tia cười khổ khó nhận ra.

Dĩ nhiên, cậu ta là sinh viên cao học Đại học Bắc Kinh, gia đình tiền nhiều thế lớn, cũng không sợ hãi gì một quán quân Tán thủ. Hiện giờ không còn là thời Trung Cổ để có thể giải quyết mọi chuyện bằng vũ lực. Cậu ta chỉ buồn vì thái độ của Tiêu Du Tình đối với cậu ta không chút chuyển biến. Nếu nếu việc bố trí tiệc rượu hôm nay cậu ta không cảm kích chút nào là không đúng. Cậu ta quả thật muốn khoe khoang một chút với Tiêu Du Tình. Dù sao, trong trường, cậu ta không thể nào hợm hĩnh khoe của được. Trong trưởng Đại học những năm 90, không ai mong được gặp “con của Lý Cương”. Chỉ đến thế kỷ 21, chuyện các chàng đẹp trai con nhà giàu ở Đại học mới bị mấy cô gái xua như xua vịt, đêm nào cũng kêu om sòm.

Nhưng Tiêu Du Tình đã nhanh lẹ nói như vậy rồi, Bí thư Lưu cũng không thể làm cho người khác nghi ngờ danh hiệu quán quân Tán thủ của mình, cười nói:

- Cậu Lưu, cậu đừng nghe Tình Nhi nói bậy, tôi không phải là quán quân Tán thủ gì đâu. Tôi công tác ở tỉnh Sở Nam.

Lưu Thiên Nam nhìn Lưu Vĩ Hồng nói:

- Anh Lưu công tác ở tỉnh Sở Nam sao? Bộ phim về nơi đó cũng khá lắm.

Có thể nhìn thấy Lưu Thiên Nam hơi nghi ngờ. Hơn nữa anh Lưu này thoạt nhìn còn rất trẻ, cách nói chuyện và điệu bộ lại rất người lớn, dường như không chỉ lớn hơn Tiêu Du Tình năm sáu tuổi, có thể phải là lớn hơn mười hay hai mươi tuổi không chừng.

Cảm giác này khá kỳ lạ.

Tiêu Du Tình quay đi khinh bỉ, rất không hài lòng nói:

- Này, Lưu Thiên Nam, sao hả, xét hộ khẩu sao? Người ở Bắc Kinh này không thể đến tỉnh khác công tác sao?

- Có thể, có thể, đương nhiên có thể…

Lưu Thiên Nam rất sợ bà cô này, gật đầu không ngừng.

- Này, tặng qua sinh nhật cho bạn. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.

Cô nàng kiêu ngạo đưa một món quà được gói rất độc đáo cho Lưu Thiên Nam.

Lưu Thiên Nam mở ra, vừa nhìn thấy đã yêu thích không buông tay, đưa ngón tay cái lên cho Tiêu Du Tình:

- Ồ, là quyển sưu tầm dân ca Mogadishu. Du Tình, bạn thật có bản lĩnh.

Tiêu Du Tình không có kiên nhẫn nói chuyện với cậu ta nữa, nói:

- Được rồi, ở đằng kia có khách đến kìa, bạn mau lên đi.

Lưu Thiên Nam liền thẹn thùng cười, nói “thật ngại quá” rồi bước ra đón khách.

- Tiêu Du Tình, bên này, bên này…

Bên kia ồn ào một tràng chào hỏi.

Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong góc phòng, một đám đông thanh niên nam nữ mặc áo len, quần bò đang tụ tập. Nhóm người này mới là bạn học của Tiêu Du Tình, còn những người trẻ tuổi bưng ly rượu đi tới đi lui, chuyện trò vui vẻ rõ ràng là người nhà Lưu Thiên Nam.

Lưu Vĩ Hồng mìm cười nói:

- Tình Nhi, xem ra bị chơi không chỉ mình em.

Tiêu Du Tình lúc này mới vui vẻ, thản nhiên cười, thân thân thiết thiết kéo cánh tay Lưu Vĩ Hồng, đi về phía mấy bạn học, trên mặt hớn hở thật sự. Lần này, cô có thể “quang minh chính đại” làm Lưu Vĩ Hồng thành bạn trai mình.

Mấy bạn học tụ tập trong góc phòng này, khoảng mười mấy người, nam có, nữ có, ước chừng cũng tương đương tuổi Tiêu Du Tình, hay là hơn kém hai ba tuổi thôi. Bạn học Đại học, tuổi tác chênh lệch cũng là bình thường. Nhiều người nhìn qua có vẻ lớn tuổi hơn Tiêu Du Tình. Chuyện này cũng tốt, Bí thư Lưu tự an ủi trong lòng. Nếu bọn họ cũng đều giống Tiêu Du Tình thì Bí thư Lưu quả là khó tìm được tiếng nói chung.

Hai người vừa đi qua, đám bạn học liền chen chen chúc chúc, cho hai người tách ra hai phía, mọi người vui vẻ chơi đùa.

Khi đó sinh viên Đại học Bắc Kinh có thể nói là con cưng của trời, nhưng tầm mắt không thể lớn bằng sinh viên đại học thế kỷ 21. Nhất là sinh viên từ nông thôn tới, trong lòng luôn có một ít mặc cảm tự tin. Phải đợi đến sau khi tốt nghiệp, được phân công về đơn vị rồi, mới có thể thể hiện hết sự “hoành tráng” của họ. Điểm này cũng khác với sinh viên thế kỷ 21. Sinh viên thế kỷ 21 lúc ở trường học thì vô cùng “hoành tráng”, đến lúc ra xã hội thì như bị áp bức vậy.

Đương nhiên, đẹp trai con nhà giàu và trắng trẻo xinh gái là ngoại lệ.

- Tiêu Du Tình, bạn cũng bị chơi rồi…hi hi…

Một cô gái có khuôn mặt tròn trịa trêu Tiêu Du Tình.

Đây là một đám bị chơi cho xấu hổ.

Một cô gái mang kính cười nói:

- Tiêu Du Tình không sợ. Cô ấy đi đến đâu thì quang cảnh rạng rỡ đến đó.

Những lời này cũng rất có lý.

Với vẻ đẹp của Tiêu nhị tiểu thư, mặc cái gì cũng không sao. Chỉ cần không phải người mù thì có thể nhìn ra thân hình của Tiêu Du Tình thật đẹp.

- Văn Đại, nói gì thế?

Tiêu Du Tình liền trừng mắt nhìn cô nàng mang kính, cười nói.

- Bọn tớ chỉ nói thật thôi. Ai cũng nói, tiệc sinh nhật này thật ra là Lưu Thiên Nam chỉ dành riêng cho bạn.

Cô gái mặt tròn liền cười nói, ôm lấy vai Tiêu Du Tình.

Các sinh viên khác liền mồm năm miệng mười phụ họa.

Tiêu Du Tình liền nháy mắt với Lưu Vĩ Hồng. Người “bạn trai” Lưu Vĩ Hồng này bị xem như người vô hình. Hơn nữa, Bí thư Lưu đứng trước mặt một người khoác lác như Tiêu Du Tình, Tiêu Du Tình dùng sức của chín trâu hai hổ mới có thể gây dựng được thân phận “bạn gái” này, Bí thư Lưu, anh đừng có ngốc quá nha, Tiêu nhị tiểu tỷ tôi cũng có người theo đuổi đấy.

Lưu Vĩ Hồng cười, không để ý.

Mọi cười cười đùa một trận, cô nàng mang kính mới phát hiện ra người cao to là Lưu Vĩ Hồng, liền đến gần, hỏi nhỏ vào tai Tiêu Du Tình:

- Tiêu Du Tình, người này không phải bạn trai bạn sao? Người trên ảnh chụp đó!

Xem ra ngày thường Tiêu Du Tình đã khoe khoang bức ảnh photoshop kia với không ít người.

Tiêu Du Tình hếch cái mũi nhỏ của cô lên, dương dương tự đắc nói:

- Giờ bạn mới nhìn ra hả? Mắt mũi gì thế? Này, giới thiệu cho các bạn, đây là bạn trai tôi, họ Lưu, quán quân Tán thủ. Về sau những tên có ý với bổn cô nương thì phải cẩn thận đó nha!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio