Quan Gia

chương 981: kẻ quê mùa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 981: Kẻ quê mùa

Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen

Tiêu Du Tình giờ cũng chẳng muốn tức giận gì với những người ấy, cô đang vui sướng trong lòng.

Nói thật, đã nhiều năm thế này rồi, Tiêu Du Tình cũng chỉ xao động với mỗi mình Lưu Vĩ Hồng, những người khác chỉ là mây bay. Tính cách của Tiêu Du Tình vốn rất lạc quan, không câu nệ tiểu tiết.

Hơn nữa hình như Lưu Vĩ Hồng cũng không có ý tức giận, Tiêu nhị tiểu tỷ càng phải vờ làm thục nữ. Tuy rằng đàn ông đều là có mới nới cũ, nhưng cơ bản là trong mỗi người đàn ông đều có cảm nhận về cái đẹp rất khác nhau, có khi người mới cũng không ăn thua.

Không ngờ Lưu Thiên Nam lại tức giận. Hôm nay cậu ta phô trương như thế chính là muốn khoe khoang với Tiêu Du Tình một chút. Có lẽ khoe khoang như vậy sẽ khiến Tiêu Du Tình nhận ra cậu ta là một kẻ đẹp trai nhà giàu, rốt cuộc hồi tâm chuyển ý thì sao?

- Diệp Băng, làm gì vậy? Đây đều là bạn học của tôi đó.

Lưu Thiên Nam gầm nhẹ một tiếng với cô gái mặt áo hoa hồng tím, lập tức quay sang nói với bà Lưu:

- Mẹ, có thể mẹ không biết, Tiêu Du Tình là tài nữ nổi danh trong khóa học của bọn con, là thiên tài chụp ảnh. Hè năm ngoái, cô ấy còn đi đến Somalia ở Châu Phi, chụp được rất nhiều ảnh, rất xuất sắc, chắc chắn sẽ lấy được giải thưởng.

- Somalia?

Bà Lưu hiển nhiên không rõ Somalia là ở đâu. Nói thật, bà Lưu có thể kể được tên ba mươi tỉnh của Trung Hoa cho rành mạch cũng đã coi như không tồi rồi.

Diệp Băng, cô gái mặc váy hoa hồng tím liền bĩu môi nói:

- Cô, chỉ là một nước nhỏ ở Châu Phi, nghèo đến phải chết đói, còn suốt ngày đánh nhau.

Thật ra Diệp Băng không cần phải giải thích thêm mấy câu sau. Chỉ cần nghe đến Châu Phi thì bà Lưu đã lộ rõ vẻ không cho là đúng. Vùng đất tồi tàn đó có gì hay? Người nào cũng đen thui, gầy trơ xương.

- Ôi chao, con gái nhà ai cũng muốn nho nhã dịu dàng một chút, không có việc gì thì đi Châu Phi để làm gì? Nơi đó lạc hậu lắm.

Bà Lưu liền lên giọng ra vẻ dạy bảo.

Tiêu Du Tình chỉ cười không nói.

Có vài người, vốn không thể kết nối được với cô, cô chỉ sống trong vòng tròn của chính mình thôi.

Nhưng cô nàng mang mắt kính Văn Đại thì lại có vẻ không vui. Ngày thường, trong trường học, cô là Tiêu Du Tình rất hợp nhau, không quen nhìn thấy điệu bộ cao cao tại thượng thế này của bà Lưu và Diệp Băng, lập tức ra tay chen vào nói:

- Cô, tuy Châu Phi khá lạc hậu, nhưng đối với ngành học của chúng cháu thì nội chiến Somalia là đề tài rất hay. Cô, có thể cô không hiểu rõ, lần trước Tiêu Du Tình đi cùng với phóng viên Tân Hoa Xã đến Somalia, rất rất giỏi đó.

Một sinh viên, đang làm bán thời gian trong tòa soạn, không ngờ lại có thể cùng đến thủ đô Mogadishu của Somalia cùng với phóng viên Tân Hoa Xã, khiến Đại học Bắc Kinh chấn động không nhỏ. Tiêu Du Tình đã trở thành thần tượng được nhiều bạn học trong khoa thông tin của Đại học Bắc Kinh ngưỡng mộ. Lúc ấy Inte còn chưa phát triển, không tồn tại danh từ “thịt người”, dĩ nhiên cũng rất ít người điều tra về bối cảnh của Tiêu Du Tình. Đa số mọi người đều nghĩ rằng Tiêu Du Tình rất xuất sắc mới có thể khiến cho Tân Hoa Xã chú ý, cố ý bồi dưỡng cô thành nhân tài hậu bị.

Chuyện này đúng là do Trình Sơn hỗ trợ nhiều. Trình Sơn là người giàu có, giao du rộng rãi, có nhiều chuyện muôn ngàn khó khăn trong mắt người khác, vào tay Trình Tam công tử, cũng trở thành bình thường. Cũng không nhất định phải tiêu nhiều tiền, trong tay anh ta còn có nhiều thứ hấp dẫn hơn tiền tài nữa. Chuyện như vậy, cho dù là Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác, hay Trình Huy, mấy vị con cháu cách mạng đời thứ ba này làm cũng không tốt bằng.

Đám anh em này của Lưu Vĩ Hồng, mỗi người đều có năng lực riêng.

Nghe xong lời nói của Văn Đại, Diệp Băng lại bĩu môi, nói với Lưu Thiên Nam:

- Thiên Nam, anh rất muốn đi Châu Phi sưu tầm dân ca mà? Không sao, em về nhà nói với cha em một tiếng, hè năm nay hai ta đi đại thảo nguyên Đông Phi chơi một tiếng.

Bà Lưu lập tức nói:

- Phải, phải đó Thiên Nam, hè năm nay, con với Băng Băng đi Châu Phi chơi đi, mẹ ủng hộ các con…

Xem ra cô Diệp Băng này là người con dâu mà nhà họ Lưu vừa ý. Bà Lưu toàn tâm toàn ý tác hợp cho họ. Tuy nói về nhan sắc thì Diệp Băng không cùng bậc với Tiêu Du Tình, nhưng bà Lưu lại cho rằng, chọn vợ không cần phải quá xinh đẹp. Gia đình Diệp Băng cũng có tiền có thế, rất môn đăng hộ đối với nhà họ Lưu của bà.

Xinh đẹp thì có ích gì? Cũng không thể nấu thành cơm ăn!

Nhưng bà Lưu ngay sau đó còn nói thêm:

- Băng Băng này, hay là đừng đi Châu Phi? Nơi đó có gì đẹp? Nếu là cô thì cô sẽ đi Hawaii. Đến lúc đó, cô làm hộ chiếu cho các con, không cần các con phải lo gì cả. Cứ như vậy là tốt lắm rồi.

Trong cảm nhận của bà Lưu, Châu Phi ngoại trừ có những người đen thui chỉ còn có sư tử, voi, hổ… thật là đáng sợ. Bà thật sự lo lắng cho con trai mình mạo hiểm đến vùng đất Châu Phia nghèo khổ kia.

Diệp Băng lập tức ngoan ngoãn nói:

- Dạ, con cũng rất thích đi Hawaii, năm trước đi một lần, còn chơi chưa thỏa. Cám ơn cô.

Lưu Thiên Nam rất bực mình, sa sầm mặt lại, nói:

- Hawaii có gì vui đâu? Chỉ có biển thôi. Tôi muốn đi Châu Phi, đi Somalia.

Diệp Băng dường như rất để ý đến cảm nhận của Lưu Thiên Nam, vội vàng nói:

- Được, được, nên đi Somalia.

Tiêu Du Tình không khỏi cười nói:

- Lưu Thiên Nam, đây là bạn gái của bạn sao? Đối với bạn cũng tốt lắm, bạn nên trân trọng nha. Nhưng tôi cũng muốn khuyên bạn một câu, giờ đừng nên đi Somalia. Lần trước tôi đi là có tư cách chính phủ. Du lịch cá nhân thì không đến được Somalia. Công ty du lịch trong nước chưa mở tuyến du lịch đến Somalia.

Diệp Băng lập tức nói:

- Ai nói phải thông qua công ty du lịch trong nước? Chúng tôi đi thẳng qua Hong Kong, công ty du lịch bên đó làm thủ tục du lịch tư nhân.

Tiêu Du Tình thản nhiên cười, không hề lên tiếng.

Xem ra cô nàng cũng rất biết điều. Hôm nay là sinh nhật Lưu Thiên Nam, phải giữ thể diện cho cậu ta chứ. Vả lại, cô thật lòng không nghĩ là muốn “phá hoại” kế hoạch du lịch của Lưu Thiên Nam và Diệp Băng. Lưu Thiên Nam có bạn gái, sau này không còn “nhớ mãi không quên” cô nữa. Bằng không, dù không có việc gì cũng quấn lấy cô, cũng khá phiền phức.

Dù sao bọn họ cũng là bạn học, bạn bè mà.

Lưu Vĩ Hồng thuận miệng nói:

- Hay là đi Hawaii đi, đi Somalia quả thật khá mạo hiểm. Tình Nhi, sau này không được liều lĩnh như thế nữa.

Nói xong, Bí thư Lưu liền nghiêm khắc trừng mắt với cô nàng.

Cô nàng liền thè lưỡi, rất dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu:

- Em biết rồi, nghe lời anh hết mà.

Lưu Vĩ Hồng gần như phá ra cười thành tiếng.

Cô bé này, đúng là giỏi vờ vịt. Ở nhà khiến ẹ cô là Tiêu Huệ Quân đau đầu, giờ trước mặt bạn học lại giả vờ đoan trang. Không đúng, chủ yếu là giả vờ trước mặt Lưu Nhị Ca hắn.

Thấy điệu bộ của cô như vậy, Lưu Thiên Nam buồn bực đến cực điểm, các bạn học khác cũng được mở mang tầm mắt.

Tiêu Du Tình từ khi nào lại dịu dàng như thế?

Xem ra sức mạnh tình yêu lớn vô cùng!

- Vị này là bạn trai của bạn học Tiêu sao?

Diệp Băng liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng nhếch lên ngạo nghễ. Ừ, đồ nhà quê đúng là đồ nhà quê. Dù có xinh đẹp đến mấy cũng chỉ có thể tìm được một gã bạn trai quê mùa.

Nhưng, cũng có thể nói là Diệp Băng cũng khá tinh mắt, cô ta nhìn ra được là “vị này” chứ không phải là “bạn học này”.

Lưu Nhị Ca tuy tuổi không lớn nhưng lại có vẻ từng trải, không giống như bạn học.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, xoa tay.

- Giới thiệu với cô, đây là bạn trai tôi, họ Lưu, quán quân Tán thủ, huấn luyện viên võ thuật.

Tiêu Du Tình kéo tay Lưu Vĩ Hồng, cười hì hì nói, cố tình đem cái mũ quán quân Tán thủ đường đường chính chính đội lên cho Lưu Nhị Ca.

- Hóa ra là làm thể thao, khó trách anh Lưu lại… tùy tiện như vậy

Diệp Băng nói xong lại lướt mắt trên người Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng gật gù, nói với Tiêu Du Tình:

- Tình Nhi, nếu không có việc gì thì đi ra đi, anh còn có chút việc.

Tiêu Du Tình cũng hiểu được không nên bướng bỉnh nữa, bằng không lại chọc giận Lưu Vĩ Hồng, thì không còn vui nữa. Cô biết tính Lưu Nhị Ca cũng không nhã nhặn lắm. Trước kia lão Nhị của nhà họ Hạ kiêu căng trước mặt hắn, nói đánh là đánh ngay. Cũng nhờ vài năm nay làm cán bộ lãnh đạo, tính tình cũng sửa đổi một chút.

- Được, vậy đi thôi. Lưu Thiên Nam, chúng tôi có chút việc phải đi trước. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ!

Tiêu Du Tình cưới nói với Lưu Thiên Nam.

Lưu Thiên Nam vội giữ lại, nói:

- Chờ chút nữa đi Tiêu Du Tình. Còn có tiết mục phải biểu diễn mà. Ảo thuật đó, mọi người muốn xem không?

Diệp Băng liền lên tiếng:

- Thiên Nam, nếu người ta có việc, thì cũng đừng nên giữ nữa, làm trễ việc của người ta.

Dù cho Diệp Băng không coi trọng quần áo và cách ăn mặc quê mùa của Tiêu Du Tình, nhưng Tiêu Du Tình thật sự rất đẹp, Diệp Băng vẫn cảm thấy cô đi sớm thì tốt hơn. Đàn ông luôn có bản chất nhìn xuyên qua y phục phụ nữ.

Lưu Thiên Nam bực mình, không kìm nổi, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Băng.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mang giày tây dẫn một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi cũng ăn mặc tương tự như thế, vẻ mặt tươi cười nói với mấy người của bà Lưu:

- Thục Trân, Thiên Nam, Tổng giám đốc Lý đến rồi, mọi người tới đây nhanh lên.

Bà Lưu vội vàng dẫn Lưu Thiên Nam và Diệp Băng bước qua bên kia, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt rõ ràng, nói liên thanh:

- A, là Tổng giám đốc Lý. Tổng giám đốc Lý đại giá quang lâm, thật nể tình quá…

Có thể thấy được, vị Tổng giám đốc Lý mới tới này là một ông chủ lớn thật sự. Thông thường, những người làm ăn đối mặt với những ông chủ lớn nhiều tiền hơn mình đều dùng thái độ này.

Lưu Vĩ Hồng và Tiêu Du Tình liếc nhau, khẩn trương chuồn êm.

Vị Tổng giám đốc Lý này dường như còn có chút ấn tượng, hình như lúc trước đã gặp ở khách sạn Thời Đại, là khách mà Cổ Hiểu Lương mời tới, dường như cũng là chủ một công ty bất động sản nào đó. Nhưng hiện giờ Bí thư Lưu cũng không muốn chào hỏi anh ta.

Chỉ có điều Bí thư Lưu muốn nhanh chóng rời đi, nhưng không biết phải làm sao vì tầm nhìn của Tổng giám đốc Lý cũng đặc biệt tốt. Anh ta đang trò chuyện với cha mẹ Lưu Thiên Nam, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, trong phút chốc lộ vẻ kinh hãi, trố mắt không nói nên lời.

Vốn nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng cũng không khiến anh ta kinh ngạc quá đội như vậy, nhưng cứ nhìn nơi này đi! Quan trọng là Tổng giám đốc Lý hoàn toàn không thể tưởng tượng được lại gặp được Lưu Nhị Ca ở nơi này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio