Quan Hạc Bút Ký

chương 23: 23: bát mì dương xuân 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chàng không đeo gông cùm nên mỗi bước chân đều rất nhẹ, đế giày tiếp xúc với mặt đất hầu như không có âm thanh.Dương Luân đứng ở cửa chạm mắt với chàng, chàng bèn thoáng dừng một bước dưới bậc, nhấc cánh tay vái chào Dương Luân.Dương Luân nhìn y quan chàng rách bươm của chàng, ấy vậy mà lại nom ra đôi nét nho nhã thanh sạch như tuyết tùng sau khi bị gọt gấm vót lụa từ chất áo lót thân ấy.Y không tránh cái vái này của Đặng Anh mà đứng sau cửa chắp tay đáp lại với bên ngoài.Bạch Ngọc Dương trên công đường thấy vậy không nói gì, nhưng mấy ngự sử Đốc sát viện lại nhíu mày.Hầu hết trong số họ đều là thần tử chính trực lấy mắng người làm nghề thứ hai, trước đây vì mấy lần hặc tội Đặng Di, đã không biết bao nhiêu người của Đốc sát viện bị phạt đình trượng tại ngọ môn.

Bây giờ thấy Dương Luân vái chào cùng Đặng Anh, một ngự sử họ Lưu trong đó không nhịn được cất lời: “Dương đại nhân, không nên như thế với kẻ tội nô này đâu.”Dương Luân đứng thẳng dậy, xoay người lại đáp: “Cách gọi tội nô này là từ đâu ra vậy? Tam ti đã định tội cậu ta chưa?”Lưu ngự sử đã cao tuổi, bất ngờ bị một hậu bối cũng xuất thân ngự sử chống đối như thế, tức thì đỏ bừng tai.(Truyện được đăng duy nhất tại )“Cậu…”Dương Luân hừ lạnh, không nói thêm nữa, phất tay áo đi tới ngồi dưới Bạch Ngọc Dương.Đợi Dương Luân ngồi xuống rồi, Tề Hoài Dương đứng dậy thi lễ với Bạch Ngọc Dương: “Thượng thư đại nhân, bắt đầu thôi.”“Ừ.”Bạch Ngọc Dương chỉnh mão vuốt tay áo, ưỡn thẳng lưng, đang định mở lời thì chợt nghe một người nói: “Nô tì nội đình bị Hình bộ thẩm vấn mà không cần quỳ?”Mọi người đưa mắt xem, người nói là Trương Lạc.Đặng Anh nghiêng người nhìn về phía Trương Lạc, Trương Lạc cũng đang nhìn chàng chằm chằm, lạnh giọng hỏi tiếp: “Không có chức quan, cũng chẳng phải quan viên bị cách chức, Hình bộ đối xử rộng lượng như thế là có ý gì?”“Rộng lượng?” Dương Luân không kìm được chất vấn: “Trương đại nhân đã gặp ai còn chưa bị định tội mà đã được “đối xử rộng lượng” như thế bao giờ chưa?”Y vừa dứt lời, lại thấy Đặng Anh bên dưới nhìn xoay vào y rồi cong gối quỳ xuống: “Chư vị đại nhân hãy hỏi đi.”Thái độ chàng phối hợp, hành xử ngoan ngoãn, mấy ngự xử cũng chẳng thể nói được gì.Bạch Ngọc Dương bỏ chặn giấy ra, quyển tập trên bàn lập tức tung bay trang giấy, lật giờ xoàn xoạt như cánh bướm.

Gã rút một quyển trong đó ra, sai người đưa tới trước mặt Đặng Anh: “Đây là lời khai của mười lăm thợ xây xây Hoàng Cực Điện trước đây, ngươi xem trước đi.”Đặng Anh quỳ tại chỗ nhận cuốn tập, giở ra trước mắt.

Mấy người cung khai trong đó quả thực là người xây dựng Hoàng Cực điện, có một, hai người đã có tuổi, thậm chí còn là bạn tốt đồng hương của Trương Xuân Triển.Bạch Ngọc Dương nói: “Những người này khai, năm Trinh Ninh thứ mười, cất nền cho Hoàng Cực Điện, tiêu phí một vạn bốn ngàn viên gạch do Lâm Khê cung cấp, vừa hay ít hơn hai vạn viên so với số lượng tâu lên.

Đặng thiếu giám, bản quan biết đây đã là chuyện hai năm trước, xây dựng hoàng thành ngàn đầu vạn mối, thi thoảng sơ sót là khó tránh khỏi, nhưng chênh lệch giữa số thực và ghi chép lớn như vậy, bản quan không thể không hỏi lại lần nữa, số tiền Hộ bộ điều động sử dụng vào hai vạn viên gạch này rốt cuộc đã đi đâu?”Đặng Anh đặt lời khai xuống cạnh đầu gối, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Dương.“Xưa nay xây dựng hoàng thành, thời gian chuẩn bị và vận chuyển nguyên vật liệu vượt quá mười năm.

Từ cất nền đến lợp mái kép, có vật liệu hỏng vì kĩ thuật, cũng có vật liệu hỏng vì khí hậu trong năm.

Các thợ xây tuy có tính toán về số lượng gạch gỗ sử dụng trong xây dựng nhưng cũng chỉ là tính toán mà thôi, muốn hạch toán chi phí hao tổn thực tế khi xây, đại nhân nên coi trọng sổ sách, xem nhẹ lời suông.”Bạch Ngọc Dương nghe xong cười khẩy: “Nói cách khác, ý ngươi là không thể tin lời khai này đúng không? Vậy ngươi hãy xem tiếp cái này đi.”Nói đoạn, gã trực tiếp ném thẳng một cuốn tập đến bên đầu gối Đặng Anh.Đặng Anh chỉ cúi đầu liếc mắt, trong lòng đã rét lạnh.Bạch Ngọc Dương nói: “Đây là ghi chép cá nhân của Hà Hồng, thợ xây Hoàng Cực Điện vào năm Trinh Ninh thứ mười, trong đó ghi lại toàn bộ trình tự và vật dụng dùng để cất nền Hoàng Cực Điện vào năm ấy, cũng thiếu hai vạn viên giống như lời khai của các thợ xây khác, Đặng thiếu giám, ngươi nói chúng ta không thể coi trọng lời suông mà xem nhẹ sổ sách.

Vậy sổ sách này thì ngươi giải thích thế nào?”Đặng Anh còn nhớ chủ nhân của ghi chép này, năm nay ông cụ ấy hẳn đã sáu mươi hai tuổi, thuộc nhóm thợ xây đi theo Trương Xuân Triển sớm nhất, cũng là người bạn già lâu năm của Trương Xuân Triển.“Đối với Hà Hồng, đại nhân…”“Nào, dẫn Hà Hồng lên đây.”Ngoài sảnh đường vọng lại tiếng kéo lê, tiếp đó là mùi máu tanh gay mũi theo gió xộc thẳng vào.Đặng Anh quay lại, người tới đã hoàn toàn không thể đi lại, bị hai nha dịch cặp hai bên trái phải, lảo đảo nhào sấp bên cạnh Đặng Anh.

Áo ông đã bị lột mất, máu me đầy mình, ý thức đã không còn tỉnh táo, trông thấy Đặng Anh chỉ há miệng, lẩy bẩy nói một câu: “Đặng… Anh, cậu nói với Trương Xuân Triển, Hà Hồng tôi có lỗi với ông ấy… Bây giờ lại sắp hại cậu rồi…”“Hà lão…”Hà Hồng mở miệng, máu nồng trong miệng xuôi theo cằm nhỏ xuống mặt đất, ông lão muốn khóc nhưng đã không cách nào chảy được nước mắt.“Xin… xin lỗi.”Đặng Anh vội cúi người nói: “Không, là cháu liên lụy Hà lão phải chịu khổ rồi.”Hà Hồng nghe chàng nói vậy, hai mắt hoen đỏ, rưng rưng lắc đầu với Đặng Anh.Bạch Ngọc Dương cất tiếng: “Đặng thiếu giám, ngươi vừa là người của Ti lễ giám, lại vừa gánh trên mình công việc trùng kiến Hoàng Cực Điện, Bệ hạ rất coi trọng ngươi, bản quan cũng không muốn quá vô lễ với ngươi, nhưng hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đã có, nếu ngươi còn không chịu nói thẳng với bản quan, bản quan chỉ có thể đổi cách khác hỏi ngươi mà thôi.”Đặng Anh im lặng.Hà Hồng ngửa đầu nhìn chàng: “Nói đi… Đã đến nước này rồi, sẽ không ai trách cậu đâu, Xuân Triển… cũng sẽ không trách cậu.”“Đặng Anh.” Bạch Ngọc Dương thấy chàng trầm mặc, lại gọi tên chàng: “Ngươi đã quyết ý không chịu nói sao?”Lời xuôi theo gió, lập tức vãi tung chính đường.Dương Luân thầm siết bàn tay, các ngự sử cũng nghển dài cổ.Bạch Ngọc Dương mất kiên nhẫn: “Người đâu, đánh hai mươi trượng rồi hỏi tiếp.”“Bạch thượng thư!”“Dương thị lang, anh chỉ hỗ trợ thẩm vấn, mong anh đừng ảnh hưởng tới đường thẩm.”Hình trượng đã sớm chuẩn bị sẵn bên ngoài, bọn nha dịch được lệnh, lập tức chuyển ghế dài vào, tiếp đó tiến tới xách Đặng Anh lên, đẩy chàng lên ghế, lấy thừng trói tay chân chàng lại.Đặng Anh nhận ra bọn nha dịch không hề chừa cho chàng chút đường sống nào, thừng siết vào vết thương cũ trên cổ chân chàng, đau đớn khoan tim.

Thế nhưng lúc này, chàng chẳng quá để ý những tri giác ấy, chàng chỉ thấy lạnh.

Cơn rét lạnh truyền từ sống lưng tới, từng chặp từng chặp, đục sâu vào người chàng.Phạt trượng của Đại Minh gồm hai sắc thái.Một sắc thái là giai cấp thống trị thể hiện sự khinh nhục đối với người thụ hình, sắc thái còn lại là người thụ hình tỏ rõ ý chí với giai cấp thống trị.Rất nhiều văn thần sau khi thẳng thắn can gián, chọc giận thánh nhan, đều phải chịu hình phạt đình trượng.

Song, sau khi trải qua hình phạt này rồi, nó lại biến thành một vết sẹo quang vinh, lưu dấu ấn trong cuốn tập hào hoa của những văn thần này.Vậy nhưng Đặng Anh biết, chuyện ấy chẳng can hệ gì đến chàng, cái chàng phải nhận lấy lúc này chỉ có nhục nhã.Tuy đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, chàng vẫn khó tránh khỏi thất vọng.Chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng Dương Luân quýnh lên, đứng dậy vừa định mở miệng lần nữa, Trương Lạc đã cất lời trước: “Thể diện y quan là dành cho quốc sĩ, theo luật, tội nô không có ân điển này.”Dương Luân nghe hắn nói vậy, thực sự không thể nhịn nổi nữa, chỉ hận không thể xông thẳng lên cho Trương Lạc một quyền.“Trương Lạc, ngươi đừng có quá đáng, đây là công đường của Hình bộ, không phải hình đường trong chiếu ngục của ngươi!”Vẻ mặt Trương Lạc vô cảm: “Ta chấp chưởng chiếu ngục, vốn nên chính đáng cùng chung luật lệ Đại Minh với Tam ti, nhưng từ bao giờ Hộ bộ lại được hỏi đến Hình bộ vậy? Còn nữa, đã là tra hỏi thì quần áo trên người không phải là y quan, giữ lại đánh lún vào máu thịt còn làm tăng thương tổn, gây trở ngại cho lần thẩm vấn kế.”Đoạn, hắn cúi đầu nhìn xuống Đặng Anh: “Không phải ta vướng mắc gì thù riêng với ngươi.

Động thái này là để giữ gìn tôn nghiêm Minh luật, cũng là để tốt cho ngươi.

Ngươi hiểu chưa?”Đặng Anh không nhìn hắn, nhắm mắt nghe theo: “Vâng.”Dương Luân rời bàn tiến lên: “Trương Lạc ngươi…”“Dương đại nhân.”Người trên ghế dài chợt gọi y.Dương Luân đành đứng lại, cúi đầu nhìn chàng, chỉ thấy chàng vùi đầu nhắm mắt, nhẹ giọng: “Thờ ơ mà xem.”Dương Luân kinh ngạc nghẹn ngào.

Mấy ngự sử ngồi đó cũng chợt thấy nỗi lòng có phần phức tạp.Tề Hoài Dương thấy Bạch Ngọc Dương không nói gì, bèn cất tiếng: “Nếu vậy, nghe ý thượng sai đi.”Y nhìn về phía Đặng Anh: “Cởi áo ra đi.”Vừa dứt lời, một nha dịch bỗng chạy vào báo: “Bẩm chư vị đại nhân, bên ngoài có một ông già gửi vật này vào, sai thuộc hạ lập tức trình cho đại nhân, nói có liên quan đến buổi đường thẩm hôm nay.”Dương Luân vội nói: “Đừng dùng hình vội, trình lên xem đã.”Tề Hoài Dương nhận lấy vật nha dịch dâng lên, xem lướt qua rồi đưa cho Bạch Ngọc Dương: “Đại nhân, là một cuốn sổ sách.”Đặng Anh nghe vậy, ngẩng đầu lên khỏi ghế, chật vật nhìn hướng tay Bạch Ngọc Dương, nhưng chỉ một cái liếc mắt đã lập tức không để ý đến trói buộc toàn thân, ra sức giãy giụa nói: “Bạch đại nhân, tất thảy chỉ liên quan tới Đặng Anh, Đặng Anh nguyện chịu phạt! Xin đại nhân…”Bạch Ngọc Dương nhíu mày, đưa mắt ra hiệu với nha dịch.

Sống lưng Đặng Anh tức thì chịu một trượng, chàng không kịp sẵn sàng, cơ thể chấn động, câu tiếp theo liền đau đớn đứt đoạn trong miệng.Bạch Ngọc Dương đưa sổ sách cho Trương Lạc: “Trương phó sứ cũng xem xem.”Nói rồi bảo với ngoài sảnh: “Dẫn người bên ngoài vào đây.”Dương Luân vốn không hiểu tại sao Đặng Anh lại bỗng thất thố, nhưng trông thấy người đi vào theo nha dịch thì lại lập tức vỡ lẽ thấu triệt.Người ấy bận áo thẳng màu nhang, râu bạc đến bụng, bước đi khấp khểnh, chính là Trương Xuân Triển.Ông từ từ bước qua ngưỡng cửa, đi vào chính đường, khom người vái chào Bạch Ngọc Đường.Đặng Anh nghiêng mặt nhìn ông, nhịn đau gọi: “Thầy…”Trương Xuân Triển không nhìn đến Đặng Anh, chỉ trầm giọng nói: “Con im đi.”Bạch Ngọc Dương đứng dậy thi lễ với Trương Xuân Triển, sau đó thẳng người dậy: “Không ngờ Trương lão tiên sinh về quê nhiều năm lại quay lại kinh thành.”Trương Xuân Triển không tiếp lời gã, xoay người lẩy bẩy ngồi xổm xuống, đưa tay trầm mặc cởi dây trói trên tay chân Đặng Anh.

Ông đã lớn tuổi, sức tay không đủ, cởi từng chút một rất chậm.“Thầy.”“Đừng nói.”“Nhưng thầy ơi…”“Ta đã bảo con đừng nói rồi!”Trong lúc nói, rốt cuộc ông cũng nhọc nhằn cởi xong tất cả thừng trói: “Dậy, quỳ xuống.”Đặng Anh không dám trái lời ông, vội rời ghế quỳ xuống.Trương Xuân Triển đứng lên, nói với Bạch Ngọc Dương: “Đây là công đường Hình bộ, ta vốn không nên nói lời này, nhưng ta sợ ta không còn cơ hội nói nữa nên hôm nay nhất thiết phải thất lễ bận này.”Nói rồi ông đi về trước một bước, trở tay trỏ vào Đặng Anh: “Anh nói với phụ thân anh, Phù Linh vốn là học trò giỏi nhất của ta và lão, ta giữ Phù Linh lại cho lão, lão lại để mặc các anh làm nhục nó như thế.

Hoàng thành xây dựng bốn mươi năm, nó mới lên công trình được mười năm, nó có thể biết được bao nhiêu? Hả?”Ông cười một tiếng khản đặc, chỉ ra ngoài phòng: “Nghe nói hai ngày nay Bạch Sùng Chi lão không chịu gặp Dương Luân, sao nào, bản thân lão không chịu ra tay với ông bạn già ta đây mà lại không cho học trò lão nhớ tình đồng môn của nó à? Vô sỉ!”Ông mắng liền một mạch làm đỉnh đầu Bạch Ngọc Dương đau nhức, há miệng định nói gì, lại nghe giọng Trương Xuân Triển cao vống lên.“Anh khỏi giải thích với ta!”“Trương tiên sinh…”“Ha.” Trương Xuân Triển cười khẩy: “Không phải các anh muốn biết ngân lượng chi trả cho hai vạn viên gạch đó đi đâu à? Cuốn sổ trong tay anh chính là sổ sách thực tế của năm đó, không chỉ có năm thứ mười mà còn có Trinh Ninh năm thứ năm, năm thứ sáu, năm thứ bảy, năm thứ tám, tất cả khoản tiền xây dựng mà Đặng Anh biết đều ở trong đó, khoản nó không biết cũng ghi trong đó.

Anh cứ xem trước đi, xem rồi hãy thẩm vấn ta đây này!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio