Cuối cùng cũng xong một ngày học. Cô đang cất sách vở vào cặp thì nhận được một cuộc điện thoại. Màn hình xuất hiện ba chữ "Vũ Băng Hàn". Cô lạnh tóc gáy nhìn màn hình, cô lưu số anh khi nào vậy nhỉ?? Thôi mặc kệ, nếu để điện thoại reo lâu quá không biết hậu quả sẽ thế nào nữa. Cô gác máy hỏi:
- Anh gọi tôi có chuyện gì??
Anh chỉ trả lời xúc tích:
- Mau đến công ty tôi.
Cô nhanh miệng đáp:
- Hôm nay không được, tôi có hẹn rồi để khi khác...
Chưa kịp nói hết câu, anh gằn giọng nói:
- Nếu cô muốn yên ổn thì nên lựa chọn khôn ngoan.
Câu này đúng là gây sát thương cao mà. Cô ỉu xìu nói:
- Vậy phút nữa...
Anh lạnh giọng nhắc nhở:
- Tôi cho cô phút.
Cô mắt mở to hỏi lại:
- Cái gì?? phút, từ đây bắt xe đến nội thành cũng mất phút, anh nói vậy tôi chạy kiểu gì chứ??
Anh vẫn không quan tâm, nhấc tay nhìn vào đồng hồ đếm:
- Một... Hai... Ba...
Cô nhanh chóng cúp máy. Khẩn trương bỏ hết sách vở vào cặp chạy như bay ra cổng trường. Lý Nhất hôm nay hẹn cô đi chơi nhưng lại không ngờ chính cô lại cho anh leo cây. Anh đứng từ trên lớp, nhìn bóng người nhỏ bé đang chạy ra sân trường mà lòng oán trách:" Em cuối cùng lại cho tôi leo cây, hay lắm!!".
Cô vừa chạy ra cổng trường thì một chiếc xe màu đen đậu trước mắt. Không nói cũng biết, đó là xe của Vũ gia. Vì chỉ có Vũ gia mới có mẫu xe đặc biệt này. Cô nhanh chóng vọt lên xe. Cô phải há hốc kinh ngạc với tốc độ của nó. Chỉ là một chiếc xe bình thường mà tốc độ thật quá kinh khủng. Chưa đầy phút cô đã có mặt trước công ty của anh. Vừa bước xuống xe, chưa kịp thở lại phải chạy đến giành thang máy. Khó khăn lắm mới chen chúc được vào trong đám người đông nghịt này. Trong thang máy, mọi người bắt đầu xầm xì:
- Cậu nghe tin gì chưa?? Hôm nay Tần thị đến công ty chúng ta đấy.
- Thật sao?? Hôm nay lại một ngày không ổn nữa rồi. Bộ phận thư kí chắc vất vả rồi đây.
Cô nghe thật sự không hiểu. Nhưng trước đây cô cũng từng nghe qua thế lực của Tần thị. Tần thị nằm trong top công ty có sức ảnh hưởng lớn nhất nước vào năm ngoái và năm nay vẫn đang giữ vững. Nghe thôi cũng đủ cảm thấy, chỉ cần là cháu chắt chút chít họ hàng xa cũng có thể đè bẹp cô thành tương rồi. Cuối cùng cũng đến tầng cô cần đến. Nhân viên ở bộ phận thư ký đông thật đấy. Anh ta giỏi như vậy cần nhiều thư kí nhiều làm gì chứ?? Suy nghĩ một lúc bây giờ cô mới để ý đến đồng hồ. Trễ phút rồi, ngốc thật mà. Vậy là cô lại ba chân bốn cẳng chạy như bay đến phòng làm việc của anh.