Anh vẫn đứng đợi cô trước cổng trường. Cũng ngay lúc Lý Nhất vừa đi ra. Nhìn từ trên xuống dưới có một chút xộc xệch, anh lại hơi nghi ngờ. Cả trường đã ra rồi thì cậu ta làm gì ở đây? Nhưng ánh mắt anh lập tức lại đổ dồn vào cô gái đang thơ thẫn đi ra. Sắc mặt cô trắng bệch, quần áo có chút nhắn nhúm, tay giữ chặt chiếc áo khoác. Anh tựa lưng vào xe, nhìn cô. Cô thấy anh hỏi bằng giọng yếu ớt:
- Bây giờ anh muốn đi đâu??
Nhìn sắc mặt cô có vẻ mệt nên anh nói:
- Lên xe trước!!
Cô không ý kiến im lặng lên xe. Anh khởi động xe, vô tình bảng tên Lý Nhất đập vào mắt anh. Anh lại tự đặt ra câu hỏi rốt cuộc hai người có quan hệ gì??
Còn cô thì mệt mỏi nhìn qua cửa kính xe nhìn những toàn tháp cao tầng kia. Anh thấy cô mệt không muốn ép buộc nên lái đưa cô về thẳng nhà. Đến khi anh phanh gấp thì cô mới nhận ra, quay sang hỏi anh:
- Chúng ta không đi chơi sao??
Anh hờ hững nhìn bộ dạng cô lạnh nhạt nói:
- Với tình trạng của cô bây giờ?? Tôi không có hứng.
Cô nghe xong hiểu ý liền xuống xe không quên nói:
- Cảm ơn.
Cô cầm chắc chiếc áo khoác trên vai mình rồi đi thẳng vào nhà. Cô vừa vào nhà, bà giúp việc chạy ra nghênh đón thấy bộ dạng của cô bà lo lắng hỏi:
- Cháu làm sao vậy??
Cô cười gượng để trấn an bà giúp việc không nói gì liền lên phòng nằm nghỉ. Cô mệt mỏi nằm trên chiếc giường lớn. Nhìn lên trần nhà cô lại nhớ đến hình tượng lãnh khốc của Lý Nhất và những lời nói của cậu ta cứ văng vẳng trong tai cô:
"Tôi nhắc lại cho chị nhớ chị là người của tôi vậy nên tránh ra người con trai khác đi là vừa. Sáng nay trông chị khá vui vẻ nhỉ??"
"Hay đợi lúc chị cùng anh ta lên giường thì lúc đó mới là vấn đề quan trọng??"
"Tôi sẽ đánh dấu chủ quyền để không tên đàn ông nào có thể chạm vào chị."
Nhớ đến đây cô lại bất giác đưa tay sờ dấu răng trên vai. Sao cô lại gặp phải những chuyện như vậy chứ?? Cô ngồi dậy cầm tấm hình cô và mẹ chụp chung ngắm nhìn một hồi lâu thì ngủ thiếp mất.
Anh từ công ty trở về thấy bàn ăn vẫn còn đồ ăn nguyên, anh gặn hỏi:
- Cô ấy không ăn??
Bà giúp việc trả lời:
- Tôi thấy cô ấy mệt nên tôi sợ làm phiền cô ấy.
Anh không hỏi gì thêm sải bước về phòng làm việc. Anh bắt đầu giải quyết đống tài liệu và hàng trăm bài báo cáo của nhân viên. Cô ngủ đến tận h mới tỉnh dậy. Định kiếm cái gì đó để lót dạ thì nhìn trên hành lang có ánh sáng. Cô tò mò hé cửa xem thử. Trước mặt cô là một người đàn ông điển trai, khoan thai cầm sấp tài liệu dày cộc trên tay. Cô nhìn anh đến mê mẩn mà vẫn không biết được người đàn ông đã biết cô đứng nhìn trộm. Khóe môi anh cong lên nói:
- Tiểu bạch thỏ...