Cô vẫn giữ nguyên bộ mặt hoảng sợ đó. Không ngờ đứa bé cô từng cứu lại gây ra cho mình những chuyện như vậy?? Biết vậy cô thà không cứu còn hơn. Nước mắt cứ rơi như vậy, từng giọt từng giọt thấm đẫm mặt đất. Lý Nhất nhìn cô như vậy không khỏi đau lòng. Cảm giác như tim sắp bị bóp đến khô khốc. Cậu bước tới ôm chầm người đang khóc nức nở vào lòng. Ôm cô thật chặt, giọng cậu nghẹn ngào nói:
- Chị đừng khóc nữa, tôi đau lắm. Tôi thật sự rất thích chị, Khiết Băng.
Cô vẫn cứ khóc như vậy và cậu ta vẫn cứ ôm cô. Cứ như thế đến khi cô ngừng khóc thì cậu mới buông cô ra. Trước khi đưa cô xuống, cậu dặn dò với đám người mặc vest đen:
- Dọn dẹp cho sạch sẽ.
Đám người đó không nói gì chỉ cúi đầu chào. Lý Nhất hai tay dìu cô. Cô thật sự muốn đẩy cậu ta ra nhưng đến đi cũng không còn sức. Lý Nhất lái xe đưa cô về thẳng nhà. Ngay lúc đó anh lại có việc gấp phải đến công ty. Cảnh tượng Lý Nhất dìu cô vào nhà liền đập thẳng vào mắt anh. Tay bỏ túi, nhìn hai người. Đến khi hai người đến trước mặt anh mới lên tiếng:
- Đi đâu về??
Lý Nhất đẩy cô vào người anh, lạnh lùng nói:
- Chăm sóc cô ấy giúp tôi.
Anh nhìn người con gái mệt mỏi trong người không khỏi phiền phức nhưng lại cảm thấy có gì đó rất ấm áp.
Anh nhếch mép nói mỉa mai:
- Đại thiếu gia nhà Lý gia lại để ý đến người của Vũ gia??
Lý Nhất dĩ nhiên hiểu được ý đồ anh, nhưng vẫn không trả lời mà đi thẳng ra xe.
Anh đưa cô về đến phòng nhờ bà giúp việc chăm sóc rồi mới yên tâm đi đến công ty.
Anh đang xử lý đống văn kiện trên bàn thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Anh vẫn tập trung vào công việc nói:
- Vào đi.
Cảnh cửa vừa mở ra đã có tiếng người lên tiếng:
- Lâu quá không gặp, Vũ tổng.
Anh ngẩng đầu, bỏ tập tài liệu xuống bàn, dựa lưng ra sau ghế cười nham hiểm nói:
- Ngọn gió nào đưa Nhất tổng đến đây??
Đúng vậy, người đứng trước mặt anh bây giờ chính là Nhất Ngũ. Nhất Ngũ cười rồi chiễm chệ ngồi lên chiếc ghế sofa nói:
- Đến hỏi thăm thôi.
Anh cười nói:
- Chắc là không phải tôi rồi.
Nhất Ngũ ngay lập tức khôi phục dáng vóc lạnh lùng, hỏi:
- Cô ấy vẫn sống tốt chứ??
Anh hừ một tiếng nói:
- Đúng là chỉ vì đàn bà nên đàn ông chúng ta mới phải như thế này. Đừng lo, cô ấy vẫn sống tốt.
Nhất Ngũ cười nói:
- Sao đột nhiên dạo này lại đối xử tốt với cô ấy vậy??
Anh chậm rãi bước tới ghế, pha một ly trà uống một ngụm rồi nói:
- Chỉ là một trò chơi nhỏ của tôi thôi. Khi nào chán sẽ trả lại cho cậu.
Nhất Ngũ nghiêm nghị nói:
- Cô ấy là người tốt,đừng làm hại tới cô ấy.
Anh nhìn Nhất Ngũ nghiêm túc hỏi:
- Rốt cuộc cậu bị cái gì vậy?? Chơi với cậu năm giờ tôi mới biết cậu vì một đứa con gái mà phải nhờ vả tôi??
Nhất Ngũ bị nói trúng tim đen nên giật mình đứng dậy, chỉnh tây trang rồi nói:
- Tôi sẽ mang cô ấy đi nhanh thôi, trò chơi của cậu cũng nên dừng rồi đấy.
Trước khi Nhất Ngũ đi ra khỏi phòng, anh lạnh giọng nói:
- Tôi chưa thấy cậu như vậy bao giờ?? Cứ phải giấu thân phận của mình làm gì chẳng phải nếu cậu nói ra thì mọi chuyện sẽ không như thế này rồi sao??
Nhất Ngũ nghe rõ từng chữ từng chữ nhưng không biết phải trả lời như thế nào cho đúng nên đi thẳng một mạch ra ngoài. Anh bây giờ càng trở nên tức giận. Cô ta có gì hay ho để bố anh và bạn thân của anh phải mê muội đến như vậy?? Xem ra anh phải cao tay hơn rồi....