Cô nghe hai từ "bạn gái" liền giật mình. Cô hoảng hốt hỏi lại:
- Cái gì mà bạn gái chứ?? Tôi không làm đâu.
Nói xong, định mở cửa bỏ chạy thì anh kéo tay cô lại lãnh khốc nói:
- Đây không phải lần đầu cô đóng giả làm bạn gái của tôi.
Cô bắt đầu suy nghĩ, hỏi nhỏ anh:
- Nhưng mà tôi là...
Biết cô muốn nói gì anh trả lời:
- Chuyện cô và ba tôi không cần phải quan tâm, chuyện đó vốn dĩ là bí mật. Ngoài người trong biệt thự thì không ai biết cả. Bây giờ thì yên tâm rồi chứ??
Cô vẫn còn do dự, nói:
- Tôi không hay đi tiệc, nhỡ tôi làm anh mất mặt thì sao??
Anh nhìn cô, dùng ánh mắt khinh bỉ nói:
- Tất nhiên mang theo cô tôi có kế hoạch. Cô không phải lo.
Cô nghe đến đây thì thật sự cạn lời. Không biết dùng cớ gì để trốn được nữa. Anh cầm túi đồ, ra khỏi xe, ném cho cô, nói:
- Cho cô phút.
Cô cầm túi đồ trên tay, chỉ một tiếng thở dài rồi tìm phòng thay đồ. Sau khi vật vã thay đồ xong thì cô cúi đầu ngại ngùng ra khỏi phòng. Anh dựa vào tường thấy cô ra liền bước tới chỗ cô. Nhìn cô ngại ngùng trông cũng thật đáng yêu. Anh nhếch mép lấy trong túi một hộp màu đen. Lấy sợi dây chuyện ra đeo lên cổ cô. Cô tròn mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ, nói:
- Tôi...tôi không nhận đâu.
Anh đặt tay lên vai cô, cúi xuống tai cô nói:
- Đây không phải là tôi tặng cô. Hiện giờ cô là bạn gái tôi đấy!
Cô đành bất lực, im lặng nhận sợi dây chuyền. Anh khoác tay ra hiệu cô choàng tay. Hai người cùng nhau tiến vào sảnh tiệc. Xung quanh bữa tiệc được trang trí toàn bộ đều là nội thất cao cấp. Muôn vạn ánh đèn rực rỡ. Hàng trăm loại rượu đắt tiền được đặt trên bàn. Và có riêng một góc đồ ăn của các đầu bếp nổi tiếng chế biến. Không hổ danh là bữa tiệc của quan chức cao cấp. Đặc biệt, tất cả người ở đây đều là nam thanh nữ tú. Ai ai cũng có vẻ ngoài hoàn mĩ. Ngưỡng mộ thật!! Cô nhìn mọi người đến hớp cả hồn. Anh ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Nhìn thẳng, thẳng lưng lên!!!
Cô giật mình, khôi phục trạng thái tự tin nâng ly rượu chào các quan lớn. Anh nhìn biểu hiện của cô quả thật anh chọn không sai. Giám đốc của Hoa thị cười nói:
- Hôm nay, Vũ gia mang đến cô gái quá xinh xắn. Thật đúng là giám đốc Vũ biết cách nhìn người.
Anh chỉ nhếch mép cười. Cô nâng ly rượu, cung kính nói:
- Giám đốc Hoa quá khen, mong là Hoa thị sẽ thành công hơn trong một ngày không xa.
Câu nói của cô làm các giám đốc xung quanh không khỏi ngạc nhiên. Đây không phải là đá xéo sao?? Quả thật người của Vũ gia không thể xem thường.
Đi được một đoạn thì cô chợt nghe tiếng gọi quen thuộc. Quay lưng lại nhận ra đó là Nhất Ngũ. Cô mừng rỡ vẫy tay ra hiệu. Nhất Ngũ khoan thai cầm ly rượu đi đến. Thấy cô đi cùng với anh, không khỏi cau mày hỏi:
- Cậu làm gì ở đây??
Cô lấy tay che miệng trả lời:
- Tớ kể cho cậu nghe sau.
Nhất Ngũ nhìn cô vui vẻ cũng khồn nỡ hỏi gì thêm. Lạnh lùng nhìn anh, đưa tay cười tươi nói:
- Chào anh, giám đốc Vũ.
Anh nhìn Nhất Ngũ một lúc, đưa tay bắt lại:
- Hân hạnh.
Cô phát hiện thấy một dĩa đồ ăn cực to được mang ra. Liền kéo tay anh nói nhỏ:
- Tôi sang bàn kia ăn một chút.
Định đi thì anh kéo tay cô lại khiến mắt cô và anh chạm nhau ở cự ly gần. Cô tròn mắt nhìn anh, chân cũng đứng không vững mà ngã vào ngực anh. Anh vén tóc cô nói nhỏ vào tai:
- Đừng xa tôi quá là được.
Cô nghe xong, đỏ mặt lẫn tai. Đây là ý gì đây??