Thư ký nặng nề đưa Lý Nhất say mèm vào xe. Còn Nhất Ngũ vẫn tỉnh táo, lên xe một mạch liền đi. Thư ký Trương thở phào để Lý Nhất an phận ngồi ghế sau. Khởi động xe, nhấn ga lái xe. Lý Nhất ngồi ghế sau, tuy bị rượu làm say trong cơn mơ màng lại nói:
- Thư ký Trương, có phải tôi qua ngốc không?? Đáng lẽ người như tôi nên thích những cô gái có địa vị cao, ngoại hình hoàn hảo, vậy tại sao tôi lại lao mình vào cô ấy như vậy?? Dù biết không có kết quả nhưng vẫn lao vào?? Tôi thật sự bị cô ấy làm cho bản thân hóa đần rồi...
Thư ký Trương im lặng, tập trung lái xe. Lý Nhất khó chịu kéo cà vạt vứt đại xuống gầm xe, nghiêng người kể lể:
- Nếu như tôi không bày mưu thì liệu có thể gặp cô ấy của hiện tại không?? Chưa từng nghĩ rằng bản thân mình lại cần phải dùng thủ đoạn để chiếm lấy một người phụ nữ. Ngày hôm đó, tôi nhờ người hẹn cô ấy ở thư viện, sắp xếp mọi thứ, biến nó thành một trận đánh nhau. Thật ra lúc đó quá nhớ cô ấy nên tôi mới làm vậy, bản thân tôi thật quá đê tiện dùng cách này để ở gần cô ấy. Nhưng dù sự đê tiện này có đê tiện hay bỉ ổi hơn nữa thì tôi cũng nguyện sẽ làm. Tất cả chỉ vì em, Khiết Băng...
Thư ký Trương nghe những lời tâm sự nửa tỉnh nửa mơ mà tim hơi thắt lại. Anh đi theo Lý Nhất đã hơn năm. Chưa bao giờ anh thấy Lý Nhất tổng tài lại đau khổ đến mức tuyệt vọng chỉ vì một người phụ nữ. Đánh đổi cả công ty chỉ để được đi học cùng cô. Thư ký Trương thoáng nghĩ cô gái đó bị ngốc đến mức không nhận ra tình cảm chân thành của Lý Nhất suốt tháng qua sao??
Cô cứ cảm giác như có ai đó đang nhắc đến mình, cứ liên tục hắt xì. Anh mở cửa phòng, thấy một bóng dáng của một cô gái mảnh khảnh đang khoanh tay ngắm trăng. Anh bước đến, ôm cô từ phía sau. Cô đang ngắm trăng lại bị cái ôm của anh làm giật mình. Định xoay người lại xem tên sở khanh nào thì ngửi thấy mùi hương bạc hà nhè nhẹ đặc trưng của anh. Anh đưa cằm đặt trên vai nhỏ bé của cô, trầm giọng nói:
- Đứng đây lâu sẽ bị cảm.
Cô cười, vâng lời đóng cửa sổ ngồi trên giường. Cô nhìn gương mặt tuấn tú trước mặt, cười cười hỏi:
- Anh làm việc xong chưa??
Anh ôn hòa lắc đầu, ánh mắt vẫn cứ thế nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn kĩ lại thì cô vẫn không tệ lắm. Đường cong cơ thể cân xứng. Gương mặt lại có chút mộc mạc. Đôi môi hồng nhạt cứ mấp máy làm anh không tự chủ mà hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại đó. Dù chỉ là hôn nhẹ cũng đủ làm cô cảm giác như cả người bị điện giật. Cô ngại ngùng cúi đầu hỏi nhỏ:
- Anh sao cứ nhìn em mãi vậy??
Anh vén mái tóc bồng bềnh của cô, ôn nhu nói:
- Chỉ muốn ngắm em, sáng mai anh có cuộc họp sớm sợ sẽ nhớ em cả một ngày.
Anh không phải là tổng tài đó chứ?? Có giấu nghề làm ảnh đế không vậy?? Nghe rất giống như mấy lời thoại ngọt ngào mà các ảnh đế hay nói trên tivi nhưng tại sao cảm giác lúc này lại thật đến lạ. Lạnh lùng như anh mà nói ra những lời ngôn tình này cũng thật đốn tim hết bao nhiêu cô gái. Nguy hiểm thật!!
Buổi sáng hôm sau, cô vẫn đến trường như bình thường. Hôm nay Lý Nhất có gì đó rất lạ. Cứ ngồi một góc nhìn cô chằm chằm. Hại cả một buổi học cứ hắt xì liên tục. Đến khi tan học cũng không tha, cứ lén lút đi đằng sau. Cô bực mình, trưng bộ mặt khó chịu hỏi:
- Cậu làm gì theo tôi mãi vậy??
Lý Nhất thản nhiên nhìn cô trả lời:
- Tôi chỉ muốn nhìn kĩ chị thôi mà.
Nói xong, đột nhiên gương mặt Lý Nhật liền hiện rõ trước mắt cô. Cậu ta cúi xuống nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của cô, bĩu môi nói:
- Rốt cuộc tôi thích chị ở điểm nào nhỉ??
Cô bị câu hỏi của Lý Nhất làm cho tức giận, liền dùng chân đá một cước thật mạnh vào chân đối phương khiến Lý Nhất kêu đau. Cô bĩu môi đi thẳng vào hướng đến thư viện. Lý Nhất thấy lạ lủi thủi đi sau. Vừa đi vừa hỏi cô:
- Hôm nay chị không về nhà sao??
Cô chỉ tay một lượt các cuốn sách, lấy đại một cuốn xem nội dung đáp:
- Hôm nay đột nhiên có hứng.
Lý Nhất nghe được câu trả lời nên cũng ngừng thắc mắc. Bắt đầu đi tìm cuốn để đọc.
Sau một hồi tìm kiếm, cô cuối cùng cũng tìm được cuốn sách Y khoa mà giáo sư bảo cô tìm. Cô đến quầy mượn sách, đưa thẻ sinh viên cùng tiền thuê sách. Lý Nhất từ đâu bay đến, để một cuốn sách vào chồng sách cao ngất của cô, cười gian nói:
- Chị thanh toán giúp tôi luôn đi.
Cô cũng thật bó tay. Lấy thêm tiền rồi đưa cho chủ thư viện. Vừa ra khỏi thư viện, một đám người mặc vest đen đến cung kính nói:
- Lão gia đang đợi cậu ở nhà.
Lý Nhất mặt tối sầm. Nhưng vẫn cố gắng tươi cười nói với cô:
- Cuốn sách đó chị giữ hộ tôi nhé!!
Dứt lời, liền cùng đám người vest đen đó vào xe. Cô thở dài nhìn chồng sách chất đống trên tay, đành phải tự mình bưng về.