Quan Hệ Bất Chính

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chú Khoan thường xuyên lấy một cái ấm trà đáng giá có mười tệ mua ngoài vỉa hè ra để làm đạo cụ mà “dạy dỗ” mấy đứa thợ phụ một cách rất bài bản

“Mấy đứa có biết vì sao trong đời người ta thành công thì ít, thất bại thì nhiều không?”

Thế là mấy cậu trai mới lớn hăng hái ngồi xung quanh ông, trợn mắt, há mồm tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ “Chú Khoan, tại sao vậy?”

“Bởi vì bọn họ không hiểu được một đạo lý, đó là cờ đến tay ai người nấy phất và tuyệt đối không được đứng núi này trông núi nọ. Hơn nữa, chỉ cần cù thôi chưa đủ, cũng cần được trời ban cho một chút thông minh. Thử nghĩ mà coi, học một cái gì đó thì ai cũng có thể, thậm chí cứ luyện tới luyện lui cho quen thì cũng thành giỏi. Nhưng những người thông minh thường không cần phải vất vả như thế, có thể nói là nhờ có ngộ tính tốt nên học hành luôn nhanh lẹ hơn người thường.” Từ từ nhấp một ngụm trà, chú Khoan tiếp tục nheo mắt, nói rất chậm “Nhìn kia kìa, có cả một đống dao cạo vụn rơi khắp nơi mà cả đám chúng mày không ai để ý, chỉ có một mình Nghiêm Nghiễm thấy rồi đi gom lại. Đấy gọi là tinh mắt, cẩn thận có biết chưa? Người làm thầy ai mà không muốn nhận một đồ đệ thông minh, chịu khó? Nhận một đống vừa ngốc vừa lười như chúng mày khác nào như ôm một bó củi khô về nhà, chỉ có thể dùng mà nhóm lửa thôi chứ được tích sự gì?”

Chú Khoan trầm ngâm, rót trà ra uống, mấy đứa mới vào thấy vậy vội chạy tới cạnh, giành việc với Nghiêm Nghiễm, đứa lấy khăn, đứa lấy chổi, lấy đồ hót rác gom hết mấy miếng dao cạo rớt dưới nền nhà. Chỉ trong chốc lát sàn nhà lại sạch trơn, an toàn như lúc trước. Chú Khoan cười hài lòng, một đứa khác đến sớm hơn bọn mới này một năm thì cười nhẹ “Chú Khoan có mỗi chiêu này cứ dùng hoài. Được dăm bữa nửa tháng, ngay cả A Lục là đứa ngây thơ nhất cũng không dọa được nữa.”

Cậu trai nói rất nhỏ nên chú Khoan không nghe thấy, ông vắt chân chéo, ngồi trên ghế tính tiền ra dáng ông chủ “Mày thấy cậu nói có đúng không, Nghiêm Nghiễm ?”

Nghiêm Nghiễm ôm một đống khăn bông đi ra từ nhà trong “Đúng, đúng hết, cậu thì có nói sai cái gì bao giờ đâu?”

Chú Khoan đắc ý, nhấp ngay một ngụm trà “Xùm…xụp…” “Điều đó là tất nhiên rồi, sống tới từng tuổi này như cậu rồi mày sẽ hiểu. Ở đời này cái gì cũng có quy luật cả, nó được truyền lại từ hàng ngàn năm nay rồi cơ đấy. Nên đi học thì phải đi học, nên kết hôn thì phải kết hôn, nên sinh con thì phải sinh con, cuộc đời cứ như thế mà diễn tiến, không thể làm khác, cũng không thể làm ngược lại. Cho dù có cố gắng làm trái cũng không thu được kết quả tốt đẹp gì. Biết được điểm dừng mới là người thức thời, giống như chúng ta đây, cạo lông mai cho khách, nên cạo hai tấc thì chỉ được cạo chừng đó thôi, nhiều hơn sẽ xấu, ít hơn thì có khác gì không cạo. Thích cũng thế, mà yêu cũng vậy, làm gì có chuyện sông cạn đá mòn, điều quan trọng nhất là biết bản thân mình muốn gì. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, cùng là một kết quả, đối với người này có thể là thành công rực rỡ nhưng có khi người khác lại coi nó là một thất bại thảm hại cũng không chừng.”

Mấy cậu thợ học nghề nghe xong thì lắc đầu không hiểu, như lọt vào mê cung không lối thoát. Nghiêm Nghiễm cúi đầu, chăm chú gấp từng chiếc khăn lại cho cẩn thận, chỉ chốc lát sau, hơn chục cái khăn đã được xếp thành đống ngay ngắn, chỉnh tề.

Giọng hát của Trần Y Sỹ vẫn vang lên đều đều “Cô gái tốt sao lại thích chàng trai hư đốn. Như vậy có gì là sai? Phải chăng tội lỗi là do người ta không thấu hiểu?”

Chú Khoan thích bài hát này nên từ sáng sớm cho tới khi đóng cửa, Trần Y Sỹ đều “tới đây” biểu diễn bài hát này, tới độ có nhiều người khách cũng phải phàn nàn mà ông vẫn kiên quyết mở nó lên. Ông nói “Đó không phải là lỗi của xã hội, mà chính là số phận. Con người ta sống phải tuân theo số phận.”

A Lục không biết sống chết là gì, hỏi “Chú, thế nào là số phận?”

Chú Khoan chưa mở miệng thì một phòng đã ồn ào “Số phận là khi mình biết cái gì nên tới sẽ tới, cái gì nên làm sẽ làm. Đi, mau quét tóc rơi trên sàn nhà rồi đi lau cửa, đó chính là số phận của cậu bây giờ.”

Những lời này đã trở thành câu cửa miệng của chú Khoan, chỉ cần ở đây một thời gian là có thể nằm lòng câu nói đó. Nghiêm Nghiễm là người đi theo chú Khoan lâu nhất, cũng là người được nghe câu nói này nhiều nhất. Đặc biệt là những lúc Nghiêm Nghiễm phải trông tiệm vào buổi tối, chú Khoan thường dùng những lời này để an ui cậu “Nghiêm Nghiễm à, không phải là cậu lắm lời, nhưng làm người thì phải biết thức thời một chút. So với mấy thằng khác, tài nghệ của mày không hề thấp, thậm chí còn cao hơn chúng nó nhiều. Nhưng mà thái độ làm người của mày…Ai, Ai, mày có nghe cậu nói không? Ý cậu nói là phải xây dựng thêm nhiều mối quan hệ vào rồi từ đó mà tìm cách tiến thân có hiểu chửa?”

Nghiêm Nghiễm buồn bực, ngày nào cũng bị cậu tụng cho một bài như thế, có không hiểu thì cũng phải hiểu.

Làm người, đôi khi chỉ được làm chủ một nửa cuộc đời mình, nửa kia phải dành cho cha mẹ, họ hàng, bạn bè, còn có rất nhiều việc khác mà mình cần phải quan tâm, lo lắng nữa trong đó có cả những người không quen biết mà vẫn xỉa xói tới mình ngoài kia. Mà cũng lạ, có rất nhiều người chuyện nhà mình còn lo chưa xong lại cứ thích đi nhòm ngó vào chuyện của người khác. Con cái nhà ai mà ngoài ba mươi tuổi chưa lấy chồng, lấy vợ là nhất định phải có vấn đề. Thi trượt đại học cũng phải có vấn đề gì đó, rồi thì cưới mà không sinh con cũng phải có vấn đề…tóm lại là họ nghĩ cứ phải bị một thứ “bệnh” gì đó thì người ta mới làm những chuyện kể trên chứ không bao giờ nghĩ rằng người trong cuộc lại rất thích, rất hài lòng và muốn có một cuộc sống như vậy.

Có thể nói A Tam đã hoàn thành được cái gọi là số mệnh mà chú Khoan hay nói. Hắn và bạn gái đang chuẩn bị kết hôn, ngày cưới cũng đã chọn được rồi, một ngày trong tháng giêng, sau Tết âm lịch. Sau đó A Tam sẽ không làm ở đây nữa. Hắn sẽ mở một tiệm cắt tóc ở quê, hai vợ chồng cùng nhau làm lụng vài năm, kinh tế khá giả rồi sẽ sinh một đứa con. Thành gia, lập nghiệp, nối dõi tông đường, theo khuôn phép cũ, đâu vào đấy.

Chú Khoan vẫn gọi đó là số mệnh chân chính của một người đàn ông.

Nghiêm Nghiễm giả bộ không hiểu “Cậu, cậu nói gì thế, cậu càng nói cháu càng không hiểu?”

Chú Khoan bạt cho Nghiêm Nghiễm một cái vào gáy “Thằng mất dạy, mày chọc cậu mày có phải không? Học cái gì cũng nhanh, nói cái gì cũng hiểu thế mà sao cứ mỗi lần tao nói tới chuyện cưới vợ sinh con là mày lại cứ giả ngu là thế nào? Muốn làm cho cậu tức chết à?”

Nghiêm Nghiễm cười khì khì, mau chóng thu dọn đồ đạc rồi chạy ra cửa. Chú Khoan nhìn dáng cậu, thở dài một hơi “Nghiêm Nghiễm, cậu chỉ muốn tốt cho mày, không muốn mày rẽ theo hướng khác để rồi hối hận. Vào nam ra bắc nhiều năm, mày tưởng cậu không biết tới những chuyện như của mày hay sao?”

Nghiêm Nghiễm không lên tiếng, nắm tay cầm của cửa kính lạnh như băng khiến cậu sững lại. Gió lạnh thổi ùa vào, mắt không mở nổi. Dưới đèn đường phía đối diện, nụ cười rạng rỡ của Ngụy Trì phảng phất như ánh mặt trời.

“Sao ra trễ thế. Cả dãy này đều đóng cửa hết rồi, chỉ có em là chậm nhất.” Ngụy Trì rụt cổ, nắm tay cậu, trách Nghiêm Nghiễm tan muộn.

Nghiêm Nghiễm để mặc hắn “Em ngồi nói chuyện với cậu một lát.”

Gió thổi, Ngụy Trì mở vạt áo khoác ra ôm trọn Nghiêm Nghiễm vào trong đó. Con đường dài đêm đông vẫn vô cùng náo nhiệt, bảng hiệu bảy màu của mấy tiệm ăn khuya chiếu lấp lánh khắp một vùng, mùi thơm của trứng luộc trong nước trà ngát lừng từ đầu đường tới cuối ngõ. Có người giật mình đứng lại nhìn hai thanh niên có cử chỉ quá mức thân mật, đầu bếp của quán này vẫn đứng cạnh bếp lò nóng hừng hừng chào hỏi Ngụy Trì nhưng khi nhìn thấy Nghiêm Nghiễm nép sát vào người hắn thì khuôn mặt của anh ta hiện lên sự kinh ngạc. Có lẽ trên đường tới đây, hai người đã gặp hàng xóm của Ngụy Trì , khách quen của Nghiêm Nghiễm, phụ huynh học sinh là bạn của Đậu Nha,…Cuộc sống ở trong khu chung cư này cũng khá đơn giản, cứ như trong một cái làng nhỏ chốn thôn quê vậy, hầu như mọi người đều ít nhiều biết tới nhau. Mỗi một cái nhìn của họ chính là một sự phán xét sẽ nhanh chóng truyền đi trong khu phố nhỏ, nó sẽ hình thành nên một cái lưới vô hình quây xung quanh hai người.

Ngụy Trì thoải mái ôm Nghiêm Nghiễm đi qua con mắt tò mò của mọi người, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cằm giương lên, kiêu ngạo tựa chúa tể của vũ trụ. Nghiêm Nghiễm tựa vào ngực hắn, những lời chú Khoan nói cộng với một chút sợ hãi khi nãy hoàn toàn bị thổi bay đi trong cơn gió lạnh.

Vòng tay của Ngụy Trì vẫn luôn ấm áp, cho dù là giữa mùa đông lạnh giá đi nữa thì chỉ cần ở trong đó một chút thôi, Nghiêm Nghiễm sẽ cảm thấy cả người mình nóng lên phừng phừng. Không hiểu sao, lòng bàn tay Nghiêm Nghiễm quanh năm đều lạnh như băng, khi còn đi học, chỉ cần khẽ chạm vào nước là người cậu cứ co lại như bị đông thành đá. Có lần cậu đi xin quẻ, trên đó có viết rất rõ ràng “Nam tử lòng bàn tay lạnh như băng thì đường đời sẽ không khá giả, đây chính là báo ứng của tiền kiếp.”

Ngụy Trì nói: “Anh nhổ vào. Kiếp trước với kiếp sau cái gì? Cứ sống cho trọn kiếp này đi đã. Lạnh thì lại đây anh sửa cho là cháy thành than luôn chứ có gì đâu mà sợ?”

Xoay người lại, Ngụy Trì nhẹ nhàng cầm tay Nghiêm Nghiễm đặt lên lồng ngực, rồi cọ cọ vào mặt cậu “Lạnh không? Lát về vận động nhiều một chút sẽ hết lạnh. Hắc hắc ~”

Về đến nhà, thức ăn cũng nguội, Ngụy Trì bỏ ra nồi đem hâm lại cho nóng. Cơm nước xong, Ngụy Trì chơi game, Nghiêm Nghiễm rửa chén. Sau đó Nghiêm Nghiễm ngồi cạnh hắn cùng nhau đi luyện công, diệt trừ yêu quái, ngắm cảnh núi non. Giống hệt như Ngụy Trì đã từng nói, không có ai khác, chỉ có anh và em, cưỡi ngựa đeo trường kiếm, thúc ngựa rong ruổi chốn giang hồ, nhìn non xanh nước biếc, cảnh xuân tươi đẹp.

Những thành viên của bang hội cảm thấy rất kỳ quái “Không hiểu sao dạo gần đây lão Đại đúng giờ đăng nhập, rồi một lúc sau lại đăng xuất, không hề đi chinh chiến cùng anh em? Chẳng lẽ…”

Nghiêm Nghiễm trầm mặc, không nói gì.

Ngụy Trì cười toe toét miệng, nghiêng mắt nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu “Anh không nói cho các chú biết đâu.” Ngụy Trì rất muốn khoe với mọi người nhưng đành để lúc khác vậy.

“Stop đê.. ──” quần chúng hợp nhau tấn công.

Ngụy Trì nói một tiếng “Đã đến giờ đi ngủ.” rồi tắt ngay màn hình.

Sau đó tắm, sau đó lên giường.

Ngụy Trì nhẹ nhàng gục bên tai Nghiêm Nghiễm “Được không?”

Nghiêm Nghiễm nắm góc chăn, giọng nhỏ như không nói “Không được.” Nguồn :

Ngụy Trì xìu mặt ngoan ngoãn nằm xuống.

Qua năm phút đồng hồ, hắn lại ngửa lên “Không được thật sao?”

“Không được.”

Lại thêm năm phút đồng hồ.

“Nghiêm Nghiễm …”

Nghiêm Nghiễm không nói lời nào.

Trong phòng. Ban đầu rất yên tĩnh. Sau đó có một vài tiếng động khe khẽ, đầu lưỡi quấn đầu lưỡi, thân thể sát thân thể.

Nghiêm Nghiễm dần dần không thể ngăn nổi những tiếng rên khẽ của mình. Tên gian thương Ngụy Trì thừa nước đục thả câu “Em xem em đó, nếu bây giờ anh buông ra, nhất định em cứ quấn lấy anh cho mà xem.”

Nghiêm Nghiễm cắn bờ vai của hắn, thở nhẹ “Nhưng anh có chịu buông em ra không?”

“Có chết cũng không buông…” Ngụy Trì cắn yêu Nghiêm Nghiễm một cái, có voi lại đòi tiên, có một tấc lại đòi một thước, cứ thế mà tiến tới.

Chương trình dự báo thời tiết có nói ngày mai trời không mây, nắng nhẹ, như vậy Nghiêm Nghiễm có thể ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức. Cuộc sống vẫn cứ tốt đẹp như thế, mọi người đều hài lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio