Lewis ở chỗ này hơn nửa tháng, Ân Thiệu Hành không nói cho cậu những thứ nào không thể động vào, ban ngày để cậu ở nhà một mình, mình thì an tâm đi làm. Mà Lewis cũng dần quen với cuộc sống bên trong tòa nhà rộng lớn này, điệu bộ cũng nghiễm nhiên mang theo bộ dạng của nửa chủ nhân.
Hôm nay Ân Thiệu Hành đi làm theo thường lệ, Lewis ở trong sân cắt tỉa cành lá. Ngay tại thời điểm cậu sắp hoàn thành thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Thiếu gia, cậu về rồi?”
Lewis cả kinh, cố nén xúc động quay đầu lại, tỏ vẻ tự nhiên nói: “Vâng, cô về đi, tôi sắp làm xong ở đây rồi.”
“Được rồi, vất vả cho cậu, cần gì thì kêu tôi.” Nói xong cô liền rời đi.
Lewis khẽ thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng sờ lên đuôi mắt, thầm nghĩ: Trong nhà nhiều người giúp việc đôi khi thật sự phiền toái.
Sau khi vào nhà Lewis tắm một cái, một lần nữa trang điểm cho tốt, ngồi trước máy tính trong phòng sách, thời điểm đang chuẩn bị ghi chép lại vài thứ, rồi lại nhất thời hứng khởi mở ra công cụ tìm kiếm đánh xuống ba chữ “Ân Mật Nhiên”, muốn nhìn một chút tin tức của người đó trên truyền thông. Kết quả lại nằm ngoài dự liệu của cậu, bài viết của Ân Mật Nhiên trên truyền thông phần lớn là văn bản, Lewis không tìm ra được tấm ảnh nào. Xem ra Ân Thiệu Hành bảo hộ người đó rất khá, nghĩ tới đây, trong lòng Lewis có chút ê ẩm.
Sau khi nhắm mắt lại trầm tư một lúc, cậu mở file ra bắt đầu làm chuyện của mình, bận rộn cho đến khi Ân Thiệu Hành trở về.
Hôm nay Ân Thiệu Hành không hưởng thụ được nghênh đón nồng nhiệt như bình thường nên trong lòng có chút bất mãn, một đường mở đèn đi thẳng đến phòng sách, phát hiện Lewis đang hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, không khỏi hỏi một câu: “Chưa xong?”
“A, ngài về rồi?” Lewis hồi phục lại tinh thần nhìn người đàn ông đứng tựa vào cửa, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi, “Tốt quá, ngài đợi em một lát nữa thôi.”
Ân Thiệu Hành không rời đi, bình tĩnh đứng đó chờ cậu. Rất nhanh Lewis liền làm xong, tắt máy tính đứng dậy đi qua ôm người hôn một cái.
“Gần đây lá gan cũng lớn rồi, hửm?” Ân Thiệu Hành mặc dù không cự tuyệt, nhưng vẫn có chút để ý cậu chưa tẩy trang đã tới hôn mình.
Lewis sẵng giọng: “Trên môi không có gì.” Nói xong lại hôn lên, “Ngài nếm thử?”
Ân Thiệu Hành cố định eo cậu, sau khi đưa đầu lưỡi vào quét sạch một vòng trong khoang miệng của Lewis mới chịu buông cậu ra: “Còn rất ngọt.”
“Ngon không?” Lewis ôm cổ hắn nói.
“Ừm.” Ân Thiệu Hành gật đầu.
Vì vậy Lewis nhè ra một viên kẹo từ trong miệng, bỏ vào miệng Ân Thiệu Hành. Ân Thiệu Hành chỉ hai ba lần liền cắn nát nó, nhìn bộ dạng Lewis một bên ngâm nga một bên nấu cơm, đột nhiên cũng rất muốn nhai cậu rồi nuốt vào bụng.
Lewis nấu cơm quả thật rất ngon, nhưng mà lại thiên về ngọt.
“Lần sau cậu đừng bỏ đường nữa được không.”
Lewis do dự một chút, cậu còn nhớ lúc trước Ân Thiệu Hành còn đưa ra yêu cầu bảo cậu đổi lại phương thức nấu cơm, nhưng nếu như hắn không quen loại mùi vị này, bản thân chỉ có thể lần nữa phục tùng: “Được rồi.”
ĐỐi với việc Lewis thuận theo Ân Thiệu Hành rất thỏa mãn, trên giường cũng giống như vậy, muốn cậu bày ra tư thế nào thì cậu sẽ bày ra tư thế đó, tuyệt không nhăn nhó.
Lewis bị ánh mắt tràn ngập dục vọng khiến mặt nóng như bị thiêu đốt: “Ăn cơm trước!”
Ân Thiệu hành nghe hiểu lời cậu, lại cười cậu vẫn còn thẹn thùng.
Lewis thầm nghĩ: Gần đây Ân Thiệu Hành cười càng lúc càng nhiều, cái này có phải là một tín hiệu tốt không đây?
Buổi tối, cậu càng ra sức nịnh nọt người đàn ông trên người, thời điểm Ân Thiệu Hành đắm chìm trong dục vọng sẽ chẫm rãi quên sạch Ân Mật Nhiên, mà Ân Mật Nhiên cũng sẽ không chủ động tìm hắn.
Ngày hôm sau, Ân Thiệu Hành dẫn người đến công ty, nắm tay cậu đi thẳng một đường vào văn phòng, trong lúc đó gặt hái được vô số ánh mắt tò mò. Hôm nay Lewis không trang điểm, bởi vậy cậu cảm thấy sẽ không có người nhận ra cậu, nên rất yên tâm.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn dù sao cũng sẽ phát sinh trong lúc lơ đãng.
Trong phòng giải khát Lewis bắt gặp một vị cấp cao của Ân thị, lúc ấy đối phương đang hút thuốc, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại thì phát hiện ra cậu, lúc này vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Ân Mật Nhiên?! Cháu về nước rồi?”
Lewis giật mình, không dám nói lời nào, lúng túng gật đầu: “À… Thiệu Hành vẫn đang đợi tôi… tôi đi trước…” Nói xong quay người muốn chạy.
Kết quả đối phương rồi lại giật ngược cậu lại: “Đợi một chút.”
Lewis chỉ có thể cừng ngắc quay người, lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Mật Nhiên a, lần này trở về cháu còn đi không?”
“Sao vậy?”
“Tiểu tử Thiệu Hành kia…” Lewis nhíu mày, xưng hô này cũng quá không tôn trọng rồi, dù Ân Thiệu Hành so tuổi tác là hậu bối của ông ta, nhưng hắn mới là người cầm quyền chân chính của Ân thị. Thời điểm cậu đang nghĩ ngợi chợt nghe đối phương nói tiếp: “Cậu ấy bao dưỡng một tiểu dã mô tướng mạo giống cháu như đúc!”
Lewis ngẩng đầu nhìn ông ta: “Rất giống tôi?!”
“Ài, cháu tuyệt đối không thể nói là bác nói cho cháu biết, bác trai chỉ có thể giúp cháu đến đây thôi, cháu để ý một chút, nếu đến lúc ly hôn thì nên lấy những thứ nên lấy, ví dụ như cổ phần công ty Ân thị, cái này quan trọng nhất, cậu ta như thế nào đi nữa cũng chỉ là con nuôi của Ân gia, không có cháu cậu ta cái gì cũng không còn…” Đối phương vẫn còn lải nhải liên miên một hồi.
Lewis lớn tiếng ngăn ông ta lại: “Đã đủ tồi, tôi tin tưởng anh ấy.” Tiếp theo không thèm để ý đến ông ta, xoay người đi thẳng.
Ân Thiệu Hành thấy Lewis giận đùng đùng đi tới không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Lewis khóa cửa, bước đến bên người Ân Thiệu Hành đặt mông ngồi xuống, vừa muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nói như thế nào.
Ân Thiệu Hành ôm cậu, hôn một cái lên mặt, phỏng đoán: “Vừa rồi gặp phải người nào?”
“Không biết, nhưng ông ấy nói ngài bao dưỡng một tiểu dã mô giống ’em’ như đúc.” Thần sắc Lewis có chút ngờ ngợ.
“Cậu mới không phải là tiểu dã mô.” Ân Thiệu Hàng ấn cậu xuống.
“Ông ấy còn nói cái khác…” Lewis có chút bực mình, hạ thấp giọng, “Có phải bình thường ngài làm việc rất vất vả.”
Ân Thiệu Hành mỗi ngày đều vật lộn với đám người muôn màu muôn vẻ, mà cậu chỉ biết mỗi ngày ngồi trong nhà, bỏ lại mọi áp lực cho đối phương.
“Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được rồi.”
“Em cùng cậu ấy… thật sự giống sao?” Lewis do dự hỏi thăm.
Ân Thiệu Hành khẽ cười một tiếng, một bộ dạng đương nhiên: “Em nói xem?”
Lewis trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một hồi mới nói: “Giống chỗ nào?”
“Mặt.”
“Còn không?”
“Còn có thân thể.”
“Chân cậu ấy có dài như em không?” Lewis không cam lòng.
Ân Thiệu Hành vuốt ve đùi cậu: “Không sai biệt lắm.”
Lewis tiến đến gần, cắn cắn lỗ tai hắn: “Nhưng nhất định không kẹp chặt bằng em.”
Ánh mắt Ân Thiệu Hành âm trầm: “Hẳn là vậy.”
Lúc này Lewis rất cao hứng, cảm thấy phía dưới có thứ gì đang chọc vào cậu, không khỏi đưa tay sờ lên: “Ngài cứng.”
Ân Thiệu Hành nhấn người xuống phía dưới: “Đầu lưỡi của cậu so với em ấy cũng quấn chặc hơn.”
Lewis thuận theo quỳ xuống dưới bàn kéo ra khóa quần của hắn. Ân Thiệu Hành hạ mắt nhìn xuống động tác của cậu, nhìn Lewis bởi vì lời hắn nói mà có vẻ hơi đắc ý, lại đột nhiên nói: “Bởi vì tôi chưa bao giờ để cho em ấy làm những việc này.”
Lewis nắm Ân Thiệu Hành, trên mặt không có chỗ nào khác thường: “Không sao, như vậy nó chính là của em rồi.” Sớm hay muộn, ngài cũng là của em. Trong lòng yên lặng bổ sung một câu, nói xong liền hé miệng ngậm vào.
“Hừm…” Ân Thiệu Hành phát ra tiếng than thỏa mãn, nghĩ lát nữa Lewis còn phải ra ngoài gặp người nên cũng không dám làm quá ác liệt, chỉ để cậu dùng lưỡi liếm một lúc liền ôm người vào phòng nghỉ.
Sau đó Lewis vẫn là quấn lấy hắn không cho hắn lui ra ngoài: “Nếu em cùng cậu ấy không có tướng mạo giống nhau thì ngài còn muốn em không?”
“Sẽ không.”
“Dù em so với cậu ấy lãng hơn?”
Ân Thiệu Hành cười chế giễu: “Dù cậu có lãng thế nào đi nữa đều vô dụng.”
Lewis lại hỏi: “Ngài cứ thương cậu ấy như vậy sao?” Không đợi hắn trả lời, Lewis nói tiếp, “Nhưng mà ngài vẫn cùng em lên giường.”
Ân Thiệu Hành đẩy chân cậu thật sự lui ra ngoài, đi vào phòng tắm: “Tôi lúc đó uống say, say rượu mất lý trí nên muốn phụ trách.”
Lewis nâng thân thể bủn rủn đi theo, ôm choàng lấy lưng Ân Thiệu Hành: “Cho nên chỉ cần là say rượu mất lý trí ngài đều sẽ chịu trách nhiệm?”
“Lần đầu tiên tôi là tôi cùng em ấy kết hôn, lần thứ hai… cũng không thể trùng hôn đi, cũng chỉ có thể như vậy.” Ân Thiệu Hành nói như đây là chuyện đùa.
(重婚 trùng hôn: đã có vợ có chồng nhưng lại kết hôn cùng người khác, cùng người khác dùng danh nghĩa như vợ chồng mà sinh hoạt.)
Thì ra Ân Thiệu Hành bắt đầu cùng Ân Mật Nhiên cũng là do một hồi say rượu mất lý trí.
Lewis có hơi tức giận: “Ngài kết hôn chỉ vì chịu trách nhiệm sao?”
“Cậu quản nhiều quá rồi.” Ân Thiệu Hành không muốn cùng cậu tiếp tục đề tài này, chuyển về phía sau cậu cắm vào một ngón tay, chậm rãi gảy móc: “Hừm… bên trong…” Lewis nhịn không được cắn xuống vai hắn.
“Đừng có lẳng lơ nữa.” Ân Thiệu Hàng vỗ mạnh một cái lên mông cậu. Lewis nâng một chân lên vòng qua eo hắn, mỉm cười nhìn hắn: “Còn muốn.”
Ân Thiệu Hành dùng một loại ánh mắt xem thấu thủ đoạn của cậu: “Thứ cậu muốn cũng chỉ có những thứ này, cái khác vẫn là đừng hy vọng xa vời thì tốt hơn.”
“Không thử một chút làm sao có thể biết rõ đây?”
Ân Thiệu Hành có chút đau đầu, thật sự hắn rất thích nhiệt tình của Lewis, nhưng hắn vĩnh viễn không có khả năng buông tay Ân Mật Nhiên, nghĩ tới đây hắn đột nhiên có chút nhớ nhung người yêu của mình rồi.
Hắn đẩy chân Lewis ra, dùng một loại ngữ khí nghiêm túc nói với cậu: “Từ giờ trở đi, cậu không được nói.”
Lewis phát hiện hắn không giống như đang nói đùa, vì vậy liền đứng yên, khẽ gật đầu.
Ân Thiệu Hành lau khô hai người, sau đó đặt cậu lên giường nhắm mắt lại thâm tình hôn xuống, trong lúc môi răng gắn bó thì tràn ra một tiếng thở dài: “Mật Nhiên…”
Lewis khẽ run rẩy.