Rừng trúc xanh mát quanh năm, vào buổi tối lại bao trùm một hình ảnh lặng lẽ âm u, ven rừng đi xuống là một ngôi biệt thự lớn, bên ngoài được phủ một lớp sơn màu nâu, cả ngôi biệt thự khiến con người ta có cảm giác khiếp sợ vì sự uy dũng cũng giống như vẻ lạnh lẽo của nó.
Một nguời đàn ông ngồi phía sau bàn làm việc, quay lưng về phía Hoàng Tấn đang cung kính thông báo, bàn tay người đàn ông đó thong thả mà lắc nhẹ ly rượu, sau khi để Hoàng Tấn nói hết, hắn chậm rải nhếch môi, một giọng nói trầm thấp tựa như gió cuối mùa thu lại lạnh lẽo như bước vào mùa đông:
“Cô ta nói như vậy?”
Hoàng Tấn gật đầu: “Đúng, thưa lão đại.”
Người đàn ông quay lại, gương mặt nam tính, chiếc cằm cương nghị cùng ngũ quan cân đối, đôi mắt lạnh lẽo mà thâm thúy đang lóe lên chút ý cười: “Cô nhóc đó bây giờ càng thêm phần thú vị.”
Hoàng Tấn bước lên, không hiểu lời của hắn nói cho lắm nhưng cũng không hỏi nhiều: “Lão đại, tiếp theo chúng ta nên…”
Còn chưa nói hết đã bị người đàn ông kia giơ tay cản lại, đôi mắt hắn ta tràn ngập hứng thú: “Cứ từ từ, cô nhóc này… tôi phải đích thân bồi tiếp.”
Hoa lệ phân cách tuyến
Thiên Châu đứng trước cửa sổ sát đất, nơi đây rất cao nên có thể nhìn toàn bộ thành phố dưới chân.
Thiên Châu luôn thích phòng mình nằm ở vị trí cao, điều này Lâm Khánh Phong cũng từng thắc mắc nhưng lúc đó cô không trả lời.
Thật ra khi ở vị trí cao nhìn xuống sẽ không thấy những gia đình hạnh phúc hay những cặp tình nhân đang vui vẻ, mà thay vào đó là các máy nhà yên lặng, toàn bộ khung cảnh như thời gian đang ngừng lại, cảm giác này khiến con người cô đơn như Thiên Châu cảm giác được rằng thế giới này chỉ có duy nhất một mình mình, muốn từ độ cao như thế này nhảy xuống điều đầu tiên không phải là chịu được sự va chạm với mặt đất mà là chịu đựng được sức ép của gió.
Mà gió chính sự cô đơn trong nội tâm.
Thiên Châu hiếm khi có một đêm nhàn nhã như vậy, radio trên bàn đang nói về những tâm sự của con người, trong đó là một giọng trẻ con đang khóc nức nở:
“Cha mẹ cháu bỏ rơi cháu ở viện mồ côi, cháu rất muốn gặp lại hai người họ, hỏi hai người họ có nhớ tới cháu không? Vì sao lại bỏ cháu…”
Con ngươi Thiên Châu nhíu chắc lại, đúng vậy, câu hỏi này cô cũng từng tự hỏi, nhưng chỉ sợ không có ngày nhận được câu trả lời…
Gặp lại? Có thể không? Họ còn sống không?
Nhớ? Nực cười, nếu nhớ sao lại không tới tìm cô?
Thiên Châu rất muốn hận hai con người bạc bẽo vô tình kia, nhưng mỗi lần như vậy lại luôn tự tìm cho mình lí do để không hận họ như vậy…
Có nhiều lúc Thiên Châu tự cười giễu chính mình, con người là loài động vật cảm tính, vừa mới nghĩ ra câu hỏi để hận lại cùng lúc tìm ra lí do để bào chữa.
Chìm đắm vào suy nghĩ nội tâm, Thiên Châu không hề biết ở cửa đang có một đôi mắt nhìn mình đầy suy tư.
Lâm Khánh Phong bước lên, lại trở về cái dáng vẻ hi hi ha ha thường ngày: “Thiên Châu, chắc cô không định nhốt mình trong phòng hết đêm nay chứ?”
Thiên Châu quay lại, ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn Lâm Khánh Phong đang rất tự nhiên ngồi lên sofa: “Sao còn ở đây?”
Lâm Khánh Phong rất tự nhiên ăn trái cây trên bàn: “Cô không cần lúc nào cũng mặt hình sự như vậy, ở đây toàn người thân của cô cũng đâu ai hại cô, chi bằng hôm nay cứ uống say một bữa, thử cảm giác quên hết mọi chuyện là như thế nào.”
Ánh mắt Thiên Châu có một sự biến đổi nho nhỏ: “Người thân? Quên hết mọi chuyện?”
“Đúng đó, từ đó giờ hình như cô không uống rượu, như vậy cuộc sống rất tẻ nhạt, hôm nay tôi làm việc thiện vậy, đi theo tôi.”
Vừa nói Lâm Khánh Phong kéo tay Thiên Châu ra khỏi phòng, cô cũng không phản kháng để mặc hắn kéo tay mình, đúng là từ trước giờ cô không uống rượu, vì đó là chất khiến thần trí mình không tỉnh táo, mà một người như cô nếu một khi thần trí đã không tỉnh táo thì nguy cơ mất mạng rất cao.
Trung tâm thương mại WTC hay còn được gọi là tháp đôi với tầng, ở đây có tất cả các mặc hàng xuất khẩu lẫn nhập khẩu, Tòa tháp số một Trung tâm Thương mại Thế giới là biểu tượng cho sự kiên cường của người Hoa Kỳ.
Lâm Khánh Phong kéo Thiên Châu vào quầy quần áo, dùng mắt đánh giá một lượt từ trên xuống dưới bộ đồ đen bình thường mà cô đang mặt rồi đưa cho Thiên Châu một cái váy.
Nhìn thấy Thiên Châu nhíu mày, Lâm Khánh Phong không cho cô cơ hội từ chối: “Cô xem, con gái phải mặt những bộ đồ nữ tính, không hiểu sao cô lại suốt ngày mặt đồ đen, y như hắc y nhân mà lượn qua lượn lại.”
Thiên Châu vẫn không nhìn tới bộ váy mà mắt cô nhìn Lâm khánh Phong: “Nếu hôm nay thiên chủ muốn cãi tạo ngoại hình của tôi thì xin lỗi, tôi không có nhu cầu.”
Thiên Châu quay người về phía cửa, nhưng điều làm cô ngạc nhiên là hai vệ sĩ từ nãy giờ im lặng đi theo Lâm Khánh Phong lại bước lên chặn đường cô, Thiên Châu lạnh nhạt nhìn hai người họ, ánh mắt cô khiến cả hai người không kiềm chế được mà run lên từng cơn, đến cả giọng nói cũng không thẳng hàng: “Long tôn, xin thứ lỗi… chúng tôi…”
“Thiên Châu, cô sẽ không ra tay với người của mình chứ?”- Lâm Khánh Phong bước lên.
Thiên Châu quả thật đã hết kiên nhẫn, nếu không phải người trước mặt là con gái của ân nhân cô thì cô cũng chẳng dùng sự kiên nhẫn ở cực hạn của mình.
“Thiên chủ, tôi biết trước giờ anh rất rảnh rỗi, nếu vậy thì cũng đừng làm phiền thời gian của tôi, thay vì ở đây tôi nghĩ anh nên đến bar trêu hoa ghẹo nguyệt thì hơn.”- Thiên Châu lãnh đạm nói.
Lâm Khánh Phong nghe xong không giận lại còn cười, ánh mắt đầy hàm ý nhìn Thiên Châu: “Tôi có thể xem như trước giờ cô không hiểu tôi, không sao, có thể từ từ tìm hiểu.”
Nói xong lại đưa bộ váy đến trước mặt Thiên Châu, nhưng cô lại quay mặt sang chỗ khác, thấy thế Lâm Khánh Phong chỉ có nước thở dài lắc đầu ngao ngán: “Nha đầu cứng đầu.”
Nói rồi lại giơ tay gõ nhẹ lên đầu Thiên Châu, động tác nhẹ nhàng và tự nhiên, khiến Thiên Châu trở tay không kịp đứng chết trân một lúc, sau khi lấy lại được ý thức thì lại thêm một bộ đồ đưa ra trước mặt.
Lần này là một cái quần jean và áo croptop được cách điệu.
Lâm Khánh Phong ngồi trên sofa xem tạp chí, mấy nữ nhân viên trong cửa hàng chứng kiến toàn bộ sự việc vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị.
Họ chỉ thấy trước mắt là một người đàn ông cực kì tiêu chuẩn, phong độ và anh tuấn, lại nhìn những vệ sĩ đi theo hắn thì biết không phải nhân vật tầm thường, còn cô gái lạnh lùng sắc sảo hai người họ quả thật không muốn làm người ta chú ý cũng khó, thậm chí đã có mấy nhân viên lấy điện thoại chụp hai người, dù không biết họ là ai.
Một bà lão cũng đang lựa đồ trong khu quần áo thấy vậy thì tốt bụng đến bên cạnh Lâm Khánh Phong khuyên bảo: “Chàng trai trẻ.”
“Vâng, có gì không ạ?”- Lâm Khánh Phong ngước lên.
Bà lão từ tốn nói: “Dùng cách này để dỗ ngọt bạn gái đây không phải là một kế hoạch sáng suốt đâu, cô gái đó nhìn kiểu nào cũng không phải loại người ham hư vinh.”
Lâm Khánh Phong muốn cưới không được, muốn khóc cũng không xong, thì ra nãy giờ nhân viên xung quanh nhìn mình không rời mắt la vì họ đã hiểu lầm…
Bất giác, hắn đưa mắt nhìn về phía phòng thay đồ.
Cũng phải, giọng điệu khi nãy của hắn và thái độ lạnh nhạt từ chối của Thiên Châu khiến người liên tưởng xa xôi cũng không hề quá đáng, nhờ có bà lão này nếu không hắn không nhận ra… sự biến đổi trong thái độ của mình.
“Vậy theo bà, đối với cô ấy làm gì mới có thể quản à không dỗ được.”- Lâm Khánh Phong như cười như không nhìn bà lão.
“Nhìn sơ qua là biết cậu là người có tiền, gia thế không tồi, cô gái đó lại không phải một người ham hư vinh, thế nên muốn dỗ ngọt cô ấy thì nên tìm những niềm vui nhỏ bé nhất.”- Bà lão chậm rãi nói.
Niềm vui nhỏ bé? Lâm Khánh Phong nói nhỏ lại một lần cụm từ này, sau đó thì phân tích nó.
“Bà ơi, tôi mua được rồi.”- Một giọng đàn ông khàn khàn vang tới, Lâm Khánh Phong ngước lên thì thấy ông cụ vui mừng chạy về phía này.
Bà lão kia cũng vui mừng đón lấy thứ trong tay ông, đó là một vé xem nhạc, bà lão vui mừng quay
qua Lâm Khánh Phong: “Cậu thấy không ,đây là niềm vui nho nhỏ của đời người.”
Hai vé đó là buổi trình diễn dương cầm một năm một lần.
Hai ông bà lão quay lưng đi, Lâm Khánh Phong nhìn theo hai bóng dáng gầy yếu đo, lại thấy bà lão giơ tay lau mồ hôi trên trán cho ông lão, không hiểu sao trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp.
“Nhìn gì vậy?”
Giọng nói vang lên bên tai khiến Lâm Khánh Phong giật mình đến suýt nữa là nhảy lên, nhìn rõ người nói là ai mới thở phào nhẹ nhõm, khoa trương vỗ ngực: “Nha đầu, có phải em là ma không? Đi không chút tiếng động nào như thế.”
Lâm Khánh Phong nhìn Thiên Châu từ trên xuống dưới, quần jean bó sát gián tiếp phơi bày đôi chân ngọc ngà thon dài của cô, chiếc áo croptop được cách điệu làm vòng hai không chút mỡ nào của cô thoắt ẩn thoắt hiện, cô có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp tinh tế, môi mềm phiếm hồng, hàng mi như mực vẽ, đôi mắt trong như làn nước mùa thu. Vẻ đẹp ấy khó miêu tả thành lời, lạnh nhạt nhưng cuốn hút, diễm lệ nhưng không thể nhìn gần.
Bây giờ Lâm Khánh Phong mới nhận thấy… cô gái trước mặt, đẹp đến không chân thật.
Ánh mắt say đắm của Lâm Khánh Phong khiến Thiên Châu mất tự nhiên, cô nhíu mày rồi đi khỏi trung tâm.